Thập Cửu biết được Tiểu U Nhi sẽ còn ở Ô Diễm thành vài ngày thời gian mới thong dong đi về, viết vài cái nhiệm vụ phân xuống cho Lôi Ảnh, đến phòng của mình ở Tà Thần Điện gọi Mặc đi về.
Ai ngờ hắn nhập tâm vào tu luyện chuẩn bị đột phá Võ Hoàng đỉnh phong nên đành phải để Mặc ở tiếp tục trong phòng tu luyện, bản thân phân phó cho mấy thuộc hạ đến gia viên Ân gia ở đế đô Đại Uy quốc dọn dẹp nhà trước khi hắn cùng Cửu U chở về.
Vào ngày hôm sau, Cửu U ở trong phòng củng cố tu vi một vòng, rồi cho Tiểu Hắc ăn sáng mới đến chỗ Ngao Uy đế vương.
Đám người Ngọc gia bị trói đưa đến phủ thành chủ Lộ Lục Ly, đám người công hội Trận Pháp Sư với hoàng thất đều có mặt đầy đủ ở đây, Dương Triệu Bá không ngoại lệ.
“Triệu Bá lại đây.” Ánh mắt Ân Cửu U dừng lại trên người Dương Triệu Bá, gọi hắn.
Dương Triệu Bá vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn đến bên người Ân Cửu U, Ân Cửu U dùng truyền âm thuật hỏi hắn, “Ngươi đã hồi phục xong hồn lực chưa?”
Dương Triệu Bá khó chịu âm thanh đáp lại, “Có hai ấn ký của ngươi ta có thể hồi phục hồn lực sao?”
“Ấn ký không có gây ảnh hưởng đến hồn lực.”
“Ngươi có giúp ta gì để hồi phục hồn lực sao?”
“... Ba tháng sau... ngươi cút đi...” chết đi.
Hai chữ cuối cùng dĩ nhiên Ân Cửu U không nói ra nhưng Nô Ấn cùng Cấm Ấn đã nhận lấy mệnh lệnh đó. Dương Triệu Bá một mực không tin hồn lực mình đã được chữa trị, hắn không có hảo cảm với những Tà Hồn Sư.
Ân Cửu U không giải thích việc nàng đã trị liệu hồn lực cho Dương Triệu Bá, nàng đảo mắt đến nhóm người Ngọc gia bị trói gô trên đất, nàng lãnh đạm thanh âm không rõ vui buồn ý tứ, “Tịch thu toàn bộ tài sản, kể cả quần áo, áp giải bọn họ đi hết Đại Uy quốc một vòng, sau lại để bọn họ về Kinh Phách thành làm khuất cái đi.”
Nàng lướt qua từng người, ngón tay vô ngần tuyệt mỹ điểm đến những đạo huyệt, vẽ lên những đường cong vô hình.
Ầm!
Một chưởng đánh vào bụng Ngọc Cương, đồng loạt theo đó tất cả những người Ngọc gia đều làm ra vẻ mặt đau đớn nằm trên đất co rút người lại.
“Linh lực cũng như tu vi các ngươi mãi mãi bị phong bế, muốn phá giải cấm chế ta lập ra này... Trên đời không có kẻ đó.”
Bất kỳ một loại cấm chế nào nàng học được trong Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp thế giới Vĩnh Hằng này không có kẻ thứ hai biết đến. Người tạo ra nó đã không còn trên đời, ngươi biết đến nó chỉ có một mình Ân Vũ Ưu chính là nàng hiện tại.
Chỉ cần nàng không đưa ra bên ngoài vào ngàn năm trước thì chẳng ai có thể biết đến nói chi là giải cấm chế.
Ngao Uy đế vương nghe nàng nói có chút nghi hoặc, “Có phải là quá nhẹ nhàng với chúng không? Bọn họ đã khiêu chiến uy nghiêm công hội Trận Pháp Sư còn gì...”
Ân Cửu nhìn đến trên những bàn tay luyện võ, đôi chân trần cùng gương mặt hoàn mỹ cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt thì không biểu hiện một tia cảm xúc, “Dùng chữ “Nguyền” này của ta ấn lên tứ chi, mặt cùng vị trí tim bọn họ, sau đó... Ta muốn hoàng thượng hạ thánh chỉ thiên hạ, báo rằng, chỉ cần có kẻ giúp đỡ Ngọc gia người có chữ “Nguyền” sẽ bị tru di cửu tộc, xóa tên khỏi lịch sử.”
Công công bên cạnh hoàng thượng nhận chữ “Nguyền” Ân Cửu U đưa cho, Đường Khúc Y nhìn nhìn chữ “Nguyền” viết theo lối chữ hành (một trong 5 loại chữ viết Trung Quốc) mang một tia tà khí khó hiểu.
“Ân đại sư, tại sao phải ấn lên tứ chi, mặt cùng tim?” Đường Khúc Y không hiểu hỏi.
“Có chặt tay chặt chân thì còn có chữ trên mặt, có róc da cắt thịt vẫn còn ở vị trí tim, nếu như thấy tứ chi, mặt cùng tim đều mất đi một miếng da chính là nói những người đó thân mang chữ “Nguyền”, người biết sẽ không giúp đỡ.”
“Nhưng nếu bọn họ sinh con cái sau những đứa trẻ đó sẽ là nguy cơ tiềm ẩn cho người a...”
“Chữ “Nguyền” đó vốn không đơn giản như vậy, chỉ cần ấn lên, sẽ di truyền từ đời phụ sang nhi sang tôn, phải đến chín đời thì mới hết chữ “Nguyền” này. Không chỉ tồn tại tại trên người mà còn trong linh hồn, kẻ bị ấn chữ “Nguyền” mà không phải do di truyền dù chết có trọng sinh cũng sẽ mang theo chữ “Nguyền” này, dĩ nhiên, mãi đến chín kiếp mới hoàn toàn xóa bỏ.”
“Sinh tử luân hồi, làm sao biết được họ trọng sinh hay hồi siêu phách tán?”
“Luân hồi chuyển kiếp, hồn còn vẫn có thể trọng sinh, quan trọng là ngươi còn giữ ký ức hay mất ký ức.”
Ân Cửu U đối đáp với Đường Khúc Y sau, Ngọc Thành ôm bụng vẫn còn đau đớn, ánh mắt ươn ướt chứa đựng ủy khuất với oán khí, nộ quát: “Tại sao ngươi không giết Ngọc gia toàn bộ chúng ta đi cho xong.”
Ngọc Cương cũng tức giận nói, “Sĩ khả sát bất khả nhục!”
Ngọc gia người cũng đồng dạng oán giận.
“Ngươi là kẻ độc ác, sao ngươi không chết đi khi ở trong ngục.”
“Một kẻ như ngươi đáng lý không nên sinh ra trên đời.”
“Ta nguyền rủa ngươi, có hóa thành quỷ ta cũng nguyền rủa ngươi.”
Nghe đến từ nguyền rủa, Ân Cửu U như một loại phản xạ tự nhiên đáp lại, “Nhảm nhí.”
Đôi con ngươi như lợi nhận nhìn về đám người, “Ta đã từng nói, “Ta nguyền rủa gia tộc ngươi vì ngày hôm nay mà suy bại đến chó hoang ngoài đường không bằng, bị người xua đuổi mãi mãi không thể ngóc đầu làm người cửu sinh cửu thế cửu tộc” và “Thiên địa không chừng phạt được ngươi, vậy thì ta lấy sinh mệnh, lấy danh nghĩa Cửu U ta ra phán quyết ngươi, thay thế thiên đạo địa lý chừng phạt ngươi” hiện tại ta đang thực hiện những gì ta đã nói.”