Bây giờ, tất cả những người có mặt ở đây đã hiểu tại sao Ân Cửu U không giết người mà đi làm nhục đám người Ngọc gia, tất cả đều chỉ có một ý tưởng trong đầu: Tâm lý kẻ này bị méo mó.
Phải, đúng quả thật là tâm lý nàng bị vặn vẹo méo mó, từ rất lâu rồi, khi nàng bị đưa xuống căn phòng tối om đó, mùi hôi tanh của nhiều loại mùi hương khác nhau, từng đợt tra tấn nàng, kể từ lúc ấy, nàng đã không còn là con người.
Khi trọng sinh lại, nàng có cái tên Cửu U, cửu u minh giới, tối tăm và đáng sợ, vậy nàng sẽ như vậy.
Tựa như ma quỷ không thể hiện bất kỳ cảm xúc vui buồn nào, không cần thiết phải chém giết kẻ này kẻ nọ mới giải quyết mọi chuyện. Tra tấn kẻ khác từ tâm lý đến linh hồn cả thể xác, khiến họ nhận đến sự đau đớn như trải qua cửu u giới.
Ma quỷ dụ hoặc con người, ở bên cạnh con người vừa nhắc nhở họ nhưng cũng vừa lôi kéo họ xuống vực sâu không đáy. Chỉ cần một sơ hở thôi, tâm ma đủ mạnh để lấn áp lý trí thì không có gì ma quỷ không kéo đi được.
Nàng cũng vậy, cũng sẽ luôn bên cạnh bất kỳ ai, hỗ trợ, giúp đỡ họ, đồng thời cũng có thể kéo họ xuống vực sâu vạn trượng, mãi mãi không ngóc đầu lên được như Ngọc gia, hay kẻ sắp tới bị nàng kéo xuống địa ngục như Dương Triệu Bá.
“Đồ bệnh hoạn!” Ngọc Cương quát ầm lên một tiếng.
Ân Cửu U nhìn hắn, đôi mắt sói lạnh lẽo cô tịch lóe ra ánh sáng nguy hiểm, khóe môi nhếch lên đường cong quỷ quyệt, nàng đáp lại, “Ngươi có biết làm thế nào để chiến thắng cái ác không?”
Tiếng gọi trầm thấp lạnh đến tận xương tủy vang lên khắp đại sảnh, “Là ác hơn chúng.”
Nàng cười nhạt một tiếng, những ngón tay khẽ đặt lên môi, che lại nụ cười yêu dị kia, Cửu U nói tiếp, “Ngươi rất ác, đánh đập ta, sau lại đánh gãy tứ chi ta, ngươi đủ tàn nhẫn. Nhưng ta, đủ tuyệt tình, đủ dũng cảm vứt bỏ thứ được gọi là tình người mới dám đấu với ngươi. Phải ác hơn ngươi, ta mới có quyền được sống.”
Vai phản diện luôn sống sót đến cuối cùng, người tốt thì luôn chết giữa đường. Lí do tại sao? Vì phản diện đủ ngoan tuyệt, đủ quyết đoán.
Kẻ lương thiện luôn tự xưng chính nghĩa thì chỉ biết chơi theo đàn. Một chấp một, đấu không lại thì cứ luôn gọi đồng bọn đến đấu với một người.
“Tiểu U Nhi, muội vẫn luôn như vậy. Tuyệt tình với tất cả, chỉ để lại hai điểm yếu. Tiểu U Nhi, Tiểu Tịch Nhi của ta... Tàn nhẫn thì cứ để cho ta được rồi, tại sao muội cứ luôn bước lên con đường cô độc này? Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy...” Thập Cửu ở trên nóc nhà nhìn xuống bên dưới, cánh môi bạc khẽ run rẩy cười.
Hắn cố gắng trở nên cường đại, muội muội hắn cũng như vậy, cũng muốn trở nên cường đại. Hắn làm mọi cách để dọn dẹp cản ngại vật trên đường đi của Cửu U, để nàng không dựa vào chúng mà mạnh mẽ lên.
Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lộ ra bản chất tà ma mà người người ghét bỏ nhất. Nhiều kẻ âm thầm muốn trừ khử nàng trong bóng tối, hắn càng phải ra sức dẹp yên những thứ đó.
Đến bao giờ... Nàng mới chịu từ bỏ trở nên cường đại đây?
“Tiểu Di Nhi ngươi ở đâu? Nếu như ngươi chưa chết thì có lẽ sẽ khống chế được Tiểu Tịch Nhi đi... Bất quá, khi gặp muội ấy ngươi có dám cản hay không thôi. Ai ~” Ân Thập Cửu thở dài một hơi chán nản, hắn chẳng biết phải làm sao để muội muội nhà hắn bớt cường đại đi nữa.
Học quá nhiều thứ nhưng lại quên mất học cách dập tắt sự cường đại của người nhà mình.
.....
Ân Cửu U vẫy vẫy tay ý bảo đem đám người Ngọc gia rời đi, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, nàng đưa mắt nhìn không trung.
Nửa nhịp hô hấp sau, Ân Cửu U đột nhiên chạy ra khỏi đại sảnh, đôi mắt sói nheo lại nhìn lên mái nhà, rõ ràng không có ai nhưng vừa nãy nàng có cảm giác như ai đó đang dùng thấu thị nhìn khắp đại sảnh.
Lúc nàng phát hiện ra có lẽ hơi muộn...
“Ân đại sư có chuyện gì sao?” Ngao Uy đế vương hỏi thăm.
“Không có gì.” Ân Cửu U lắc đầu đi vào đại sảnh lần nữa, tiếp tục tọa đàm cùng nhóm người hoàng thất.
“Về bí cảnh kia, ta hiện tại không biết nó là gì, cứ tạm gọi Sơn Hà Cảnh Nguyên đi.” Ân Cửi U bắt đầu về bí cảnh.
“Như đã nói là sẽ mời hai nước láng giềng tới, nhưng ta nghĩ vẫn chỉ nên gọi Đại Ngụy đến thôi, cho bên Đại Ngụy ba trăm danh ngạch, để bọn người Đại Ngụy chia cho các gia tộc, môn phái thế nào thì tùy họ, dĩ nhiên, hoàng thất cũng có thể tham gia. Chỉ cần tu vi từ Võ Hoàng trở xuống, chủ yếu có Tứ Tinh tinh thần trở lên, tinh thần lực càng mạnh càng được đặc cách tiến vào và dưới mười tám tuổi đều có thể tham gia.”
“Còn về chúng ta, chúng ta có năm trăm danh ngạch, cũng như vậy, lựa chọn thiên tài giống như Đại Ngụy. Ba tháng sau sẽ là lần thứ hai bí cảnh mở ra, ta hy vọng trước đó bảy ngày các đệ tử ở Đại Ngụy quốc sẽ tụ họp ở Đại Uy quốc làm một buổi giao lưu.”
“Thời gian ở trong bí cảnh là một tháng thời gian, nếu không ra thì sẽ bị vây nhốt trong đó ba năm. Nhưng trong ba năm đó ngươi có thể sống sót hay không thì chẳng thể nói trước.”
Đường Khúc Y để ý câu cuối cùng, “Vậy có phải là bí cảnh Sơn Hà Cảnh Nguyên đó ba năm sẽ mở một lần không?”
Ân Cửu U đáp, “Phải, mỗi ba năm cấm chế sẽ suy yếu, các ngươi chỉ cần dùng Ngũ Hành Kỳ Trận là có thể khiến cho cửa bí cảnh mở ra. Mỗi lần mở sẽ có hai đợt, đợt đầu tiên là cho Võ Hoàng trở xuống, đợt thứ hai là dành cho Võ Đế trở lên. Sau khi đợt đầu tiên kết thúc, đợt thứ hai sẽ diễn ra ngay lập tức, vậy nên phải thoát khỏi bí cảnh sớm hơn một ngày nếu không muốn bị vây nhốt trong đó.”
Đường Khúc Y trừng tròn mắt nhìn Ân Cửu U, hắn cười hắc hắc, “Quả không hổ Ân đại sự, còn có thể làm đến nước này. Nhưng tại sao hai lần lại để hai cấp bậc vào? Với lại, ở lần thứ nhất qua một tháng không ra có thể nhân lúc bí cảnh mở ra lần thứ hai ngay lúc đó mà rời đi, cần gì chờ đến ba năm?”
Ngao Uy đế vương nhạy cảm hỏi, “Có phải mỗi đợt sẽ có nguy hiểm khác nhau? Còn về vấn đề bị vây nhốt ba năm, ta cũng thắc mắc.”
“Phải. Đợt thứ nhất vừa đóng lại đợt thứ hai sẽ được mở ra ngay trong ngày, lúc đó bí cảnh sẽ đưa chúng ta đến một phần không gian khác của Sơn Hà Cảnh Nguyên và có những dị tộc xuất hiện tranh chiến với chúng ta. Nói thẳng ra là một bí cảnh nhưng có hai không gian tồn tại.”
Nha Tử hội trưởng khẽ ninh mi hỏi Ân Cửu U, “Ân tiểu hữu chỉ mời Đại Ngụy quốc hẳn là có lí do đi.”
“Thì sao?” Ánh mắt Ân Cửu U lạnh lẽo liếc qua.