Hạ Tiêu Vũ cũng nhìn thấy Tô Xán, khẽ mỉm cười gật đầu với y, rất lịch sự chừng mực, bọn họ không
quen nhau, nhưng gặp qua nhiều lần. Tô Xán giờ mới nhớ ra đây là người
hay đi với Trần Linh San, ánh mắt nhìn vào bó hoa hồng hắn đang ôm, hoa
đỏ rực, cành cắt hết gai, bó hoa lớn thế này phải tới 50 bông, rất có
sức chấn động, lờ mờ đoán ra được điều gì, lòng Tô Xán có linh cảm không tốt, dạ dày cồn cào hết sức khó chịu.
Cửa phòng mở ra, tiếng ca sôi động truyền tới tai mọi người, sau đó có
người rút phích cắm, ngưng bặt, nữ sinh đang cầm micro tức giận:
- Sao thế, ai rút phích cắm.
Mấy cái ghế sô pha dài trong phòng bao ngồi đầy người, đa phần là học
sinh năm thứ nhất, có mười mấy nữ sinh, đa phần mặc váy ngắn, áo thun ba lỗ bó người, khoe cơ thể thiếu nữ đầy sức sống, một số còn trang điểm.
Tiếp đó Hạ Tiêu Vũ ôm bó hoa đi vào, mọi người tức thì đoán ra được chuyện gì, lập tức vỗ tay reo hò.
Ánh mắt Hạ Tiêu Vũ hướng thẳng vào Trần Linh San, người ngồi xung quanh
biết y tránh cả ra, để lại một mình Trần Linh San sửng sốt nhìn Hạ Tiêu
Vũ đi tới trước mặt mình:
- Tiêu Vũ, làm gì thế?
Hạ Tiêu Vũ hơi căng thẳng, làm động tác chào kiểu quý tộc phương tây rất điệu nghệ, tay đưa bó hoa ra, nói:
- Tặng bạn.
Trần Linh San hết sức bất ngờ, dưới ánh đèn màu đôi mắt xinh đẹp chớp liên hồi, không biết phải có phản ứng thế nào.
- Nhận đi, nhận đi, nhận đi.
Xung quanh vỗ tay hò reo, có mấy người đi đầu bắt nhịp nên tiếng hô rất chỉnh tề, khí thế mười phần.
Có nữ sinh bật khóc, cảnh này thực sự quá lãng mạn, được chàng trai tặng hoa như thế, có chết cũng không tiếc nuối gì nữa.
- Linh San, mình chú ý tới bạn từ rất lâu rồi, mình không muốn chỉ làm
bạn thân của bạn nữa, từ nay mình quyết định sống thật với lòng mình,
làm bạn gái của mình nhé?
Hạ Tiêu Vũ tay hơi run run, nhưng giọng nói rất chắc chắn, tình cảm, không ai có thể nghi ngờ sự chân thành của hắn.
Trần Linh San chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nói thực trong lòng cô
nhiều lúc coi Hạ Tiêu Vũ như Lý Lộ Mai là người bạn tâm giao có thể chia sẻ vui buồn, chứ không phải bạn trai bạn gái.
- Đồng ý, đồng ý, đồng ý!
Đám đông lại lần nữa nhao nhao, đám học sinh lớp số 5 lui sang một bên, bàng quan nhìn cảnh trước mắt.
- Xin lỗi, Tiêu Vũ, mình luôn coi bạn là người bạn, chưa bao giờ nhìn bạn theo cách này.
Trần Linh San khẽ lắc đầu, rất khó xử:
Đám đông đang hò hét trầm hỏng xuống, lại một bi kịch nữa xảy ra sao?
- Đương nhiên, mình biết như thế là quá gấp gáp, mình chỉ muốn thể hiện tình cảm của bản thân thôi.
Hạ Tiêu Vũ rất hiểu Trần Linh San, kết quả này không ngoài dự đoán của hắn, nên vẫn trấn tĩnh, giọng mang vẻ tội nghiệp:
- Có điều bó hoa này chẳng lẽ vứt vào thùng rác, bạn nhận nó chứ, được không?
- Cám ơn bó hoa của bạn.
Trường hợp thế này Trần Linh San sao có thể làm bạn mình bẽ mặt được,
hai tay đưa ra ôm bó hoa lớn vào lòng, xung quanh bùng lên tiếng reo hò
vang rội.
Nhìn qua những cành hoa, có thể Trần Linh San khẽ run lên, ở phía đối
diện, dưới ánh đèn như ẩn như hiện, cô nhìn thấy Tô Xán đứng nhìn mình.
Chàng trai đó lặng lẽ đứng im, không nói gì, dùng phương thức cố hữu của mình, quan sát hết thảy mọi chuyện xảy ra bên này.
Lúc đầu Hạ Tiêu Vũ ôm hoa đi tới trước mặt Trần Linh San, Tô Xán nhớ lại lời Tằng Na nói, con gái không thích chuyện này, lòng có chút mong đợi
Hạ Tiêu Vũ bị mất mặt, song giây phút Trần Linh San ôm lấy bó hoa, Tô
Xán cảm thấy như có một con quái vật cào cấu trong lòng, gào thét thức
giục y xông lên đánh Hạ Tiêu Vũ, đánh thật đau, thật đau … cô gái kia là mối tình đầu của y, từng là người con gái hoàn mỹ nhất trong lòng y,
mặc dù giữa họ chưa thực sự phát sinh chuyện gì, tình cảm còn còn chưa
thực sự bắt đầu.
Nhưng càng tiếp xúc, tình cảm với Trần Linh San không chỉ lấn át thứ cảm xúc mỹ hảo ngây thơ, hòa trộn tiếc nuối quá khứ, mà dần chuyển hóa
thành tình cảm thật. Tô Xán luôn né tránh thừa nhận điều này, song phải
thừa nhận dù Đường Vũ chiếm cứ phần lớn trái tim y, nhưng Trần Linh San
cũng có địa vị không gì lay chuyển nổi.
Thời khắc này Tô Xán phát hiện mình chẳng có chút cao thượng nào hết, y
chẳng thể mỉm cười chúc cô gái trong lòng được hạnh phúc.
Đang đấu tranh với cơn giận trong lòng thì có bàn tay vỗ vai, cảm giác
tích tắc bị nhìn thấu nội tâm đên tối, Tô Xán giật bắn mình, lờ mờ nghe
giọng Tiết Dịch Dương:
- Mày không sao chứ?
Tô Xán không đáp, con quái vật trong lòng y vẫn đang điên cuồng gào
thét, may mắn trong KTV ánh sáng không tốt, người khác không nhận ra vẻ
mặt khác thường của Tô Xán.
Giọng Tiết Dịch Dương đầy áy náy:
- Tao không biết gì cả.
- Không sao, chúng ta vào thôi.
Tô Xán đáp bằng giọng giả dối, đi vào phòng bao, từ đầu tới cuối tránh
ánh mắt Trần Linh San, cứ thế tới lúc về nhà lúc nào không hay.
Hôm đó Tô Xán trằn trọc cả đêm không ngủ được, đến 5h30 sáng rời giường, mặc quần áo thể thảo rồi rời nhà.
Buổi sáng mùa thu ở Hạ Hải trời khá lạnh, thi thoảng có trận gió nhẹ
thổi qua, không khí lạnh lướt lên làn da, để lại những cái gai ốc nho
nhỏ, cảm giác rất dễ chịu, như được cọ rửa, Tô Xán thấy thoải mái hơn
nhiều, thong thả đi về phía trước.
Tới gần khu biệt thự thành ủy, Tô Xán khựng lại, vì y nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Mặt trời vừa mới mọc, một chùm ánh nắng ban mai chưa quá gắt nhiếu lên
người cô gái, một thân áo thun trắng muốt, quân thể thao màu đen, tóc
đuôi ngựa buộc cao, mặc ngửa lên trời, mắt khép hờ hưởng thụ không khí
trong mát buổi sáng, môi khẽ mím, môi dưới hơi hơi vểnh lên, phác họa nụ cười nhẹ vừa ngây thơ đáng yêu vừa quyến rũ.
Cái áo kéo khóa một nửa, bên trong mặc áo ba lỗ nhỏ màu đen, như muốn
khoe làn da trắng hồng khỏe khoắn, cái cổ thong dài và mép xương quai
xanh xinh đẹp, và phía dưới là đồi ngực thiếu nữ mơn mởn đầy nhựa sống
mà e rằng sư nhìn thấy cũng phải hoàn tục, làm ánh mắt Tô Xán không nỡ
rời đi chỗ khác.
- Chạy bộ buổi sáng hả?
Còn đang ngơ ngẩn thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán gật đầu theo bản năng:
- Ừ.
- Vậy chạy thôi.
Lâm Lạc Nhiên không nói nhiều, bắt đầu chạy trước.
Thế là khu công viên sáng sớm xuất hiện một phong cảnh tươi đẹp, một nam một nữ sóng vai chạy bộ, nam toàn thân đồ thể tháo trắng, mái tóc rối
mang vẻ lãng tử phong trần. Nữ đồ thể thao trắng đen, tóc đuôi ngựa đong đưa, như bức tranh tươi mát thanh nhã.
- Phù, phù …
Tô Xán tuy rằng khỏe mạnh, dẻo dai, song chạy bộ buổi sáng là môn vận
động rèn luyện đòi hỏi kỹ thuật riêng, chạy được một lúc thì hơi thở dần trở nên nặng nề, hỗn loạn. Song Lâm Lạc Nhiên ở phía trước hoàn toàn
không có dấu hiệu dừng lại, Tô Xán chỉ biết cắn răng chạy theo.
- Nghỉ không?
Tô Xán lắc đầu, là đứa con trai phải có chút sĩ diện, dù lúc này chạy
tới xóc bụng, đau thắt phổi vẫn phải kiên trì, kiên trì chút nào đỡ mất
mặt chút đó.
- Vậy học theo nhịp hô hấp của tôi.
Lâm Lạc Nhiên nghiêng đầu sang nói:
- Lúc đầu hơi khó khăn, nhưng quen rồi sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
- Ừm.
Tô Xán không còn sức mà đáp nữa, tập trung lắng nghe hơi thở của Lâm Lạc Nhiên, dần dần nhịp thở trở nên đều đặn, dài hơn, tuy mặt đỏ bừng, mồ
hôi nhễ nhại, nhưng không thấy rát phổi như trước nữa.
Bất tri bất giác chạy được một vòng, về tới cổng biệt thự, vừa nghe Lâm
Lạc Nhiên nói “nghỉ thôi”, hai chân Tô Xán mềm nhũn, mắt lờ mờ xuất hiện mấy ngôi sao nhỏ, có điều cũng biết lúc này tuyệt đối không nên ngồi
xuống, gắng gượng hai tay chống đầu gồi, thở phì phó như bò.
- Mới chạy có thế mà đã mệt thành thế này à?
Nhịp thở Lâm Lạc Nhiên chỉ hơi gấp so với bình thường một chút, hai má
đỏ ửng, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn, đưa tay gạt mấy sợi tóc
dính bết vào da cổ.
Kệ lời mỉa mai của Lâm Lạc Nhiên, chẳng còn sức để hứng thú ngắm cơ thể
mỹ nữ, Tô Xán vẫn thở hồng hộc, một lúc sau mới khó nhọc hỏi:
- Sáng nào bạn cũng chạy sao?
Giọng không khỏi có chút khâm phục.
- Không, tôi ghét tắm sáng lắm, nên sáng chỉ dậy sớm đi bộ một chút rồi đọc sách thôi.
Lâm Lạc Nhiên vỗ vai Tô Xán, giải đáp câu hỏi chưa kịp nói ra của y:
- Có điều nhìn một đứa con trai thở khò khè đuổi theo một cô gái cũng khá là thú vị đấy.
Nói xong nhởn nhở bước qua cổng tiểu khu về nhà, bỏ lại Tô Xán ngồi bịch xuống đất với cái mặt ngu hết sức.