Tối đó cả nhà Trần Linh San
về tới nhà, tâm tình Trần Linh San rất tốt, ngâm nga khúc hát không tên, vừa đi vừa nhún nhảy trở về phòng.
Nằm trên giường mãi không ngủ được, bà Trần ngồi dậy bật đèn lay chồng dậy, nói:
- Em thấy chúng ta phải nghiêm túc nhìn nhận quan hệ giữa Linh San và Tô Xán rồi.
Trần Lập đang ngủ ngon, đáp lời vợ hết sức miễn cưỡng:
- Em lo xa quá không, giờ chúng nó mới học cao trung thôi, kệ chúng nó đi.
- Lão Hạ rất vừa ý Linh San nhà mình, muốn nó làm con dâu đấy, bóng gió nói với em mấy lần rồi.
Trần Lập thấy rất phiền phức, Lão Hạ là nhà đầu tư lớn nhất của ông ta,
cũng là thành viên BQT có tiếng nói lớn nhất trong công ty, ông ta tất
nhiên không muốn con gái vì chuyện làm ăn của mình mà phải hi sinh gì
song không thể ngó lơ lời người ta.
- Trong lúc nhà ta khó khăn, Lão Hạ là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ, xã hội này, người như Lão Hạ đã tuyệt tích rồi.
Bà Trần vừa hồi tưởng vừa nói:
- Tiêu Vũ là đứa tốt tính, từ nhỏ lại thân thiết với Linh San, hai đứa
nó tới với nhau, em cũng không ý kiến gì. Nhà Lão Hạ và nhà chúng ta
tính khí tương đông, sau này thành thông gia, quan hệ rất hòa hợp, Linh
San có nhà chồng tốt, em mới yên tâm. Em thấy Tô Xán là đứa quá già dặn, thiếu niên trưởng thành sớm không phải là chuyện hay ho gì, cuộc sống
phải trải qua đủ giai đoạn, thủa nhỏ ngây thơ, thiếu niên bồng bột,
thanh niên dần chững trạc mới tốt, đốt cháy giai đoạn thế nào cũng có
khiếm khuyết về tính cách. Nghe nói thành tích của nó ở trường rất tốt,
trong nhà coi như có gia thế có tiền bạc rồi, lại quen cả bí thư thành
ủy, bề ngoài nó càng tỏ ra điềm đạm, bên trong càng kiêu ngao. Tính khí
Linh San anh còn lạ gì, hai đứa nó ở gần nhau chắc chắn thế nào cũng có
xung đột, đau lòng lại là con mình, Linh San nên chọn đứa hiền lành
nhường nhịn nó như Tiêu Vũ mới tốt ...
Nói tới đó Bà Trần thương tâm, giọng mang theo tiếng khóc:
- Anh nói chuyện với Linh San đi, em nói nó không nghe.
Trần Lập ôm vợ vào lòng, an ủi:
- Chuyện qua lâu rồi, em đừng để trong lòng nữa, Linh San là đứa rất hiểu chuyện, nó không giận em đâu.
Nghĩ thấy vợ nói cũng đúng, trầm ngâm một lúc rồi nói thêm:
- Anh tính thế này, anh sẽ nói chuyện với Linh San tìm hiểu tình cảm của con với Tô Xán tới mức nào, còn em khuyến khích Tiêu Vũ thể hiện một
chút với Linh San nhà mình, dù sao chuyện bọn nhỏ để chúng tự giải quyết với nhau đi, người lớn chúng ta cứng rắn xen vào chỉ làm chúng phản ứng ngược.
Hôm đó Tô Xán ở nhà ôm cuốn ( Trần ai lạc định) chưa xem hết, đời sau
khi cuốn tiểu thuyết này bán chạy, Tô Xán cũng mua một cuốn, chỉ là vì
công việc quá bận rộn nên quên đọc, vứt đâu cũng không nhớ. Cuốn tiểu
thuyết bản in năm 1998 này trước đó nằm im lìm trên giá sách, bìa kiểu
cũ, còn phủ một lớp bụi, thực sự không nhìn ra tương lai được giải
thưởng văn học Mao Thuẫn.
Nhìn thấy cuốn sách này đã khơi lên hồi ức cực kỳ xa xôi của Tô Xán,
đang xem tới say xưa thì điện thoại phá đám, nhấc lên nghe thấy cái
giọng ông ổng của Tiết Dịch Dương:
- Cuối cùng cũng tóm được mày, gần đây mày như bóng ma, buối tối tụ tập ở KTV Đỉnh Thịnh, mọi người đều bảo tao phải kéo mày đi, mày đừng chạy
đấy, ăn cơm xong tao tới tìm.
- Tao không đi, chỗ đó có ma.
Tô Xán hai lần tới KTV Đỉnh Thịnh, lần nào cũng có chuyện, chắc chỗ đó
không hợp phong thủy với mình, vả lại cũng không có tâm trạng, từ khi
Đường Vũ đi, Tô Xán ngày càng trầm tính.
- 8 giờ tao qua, mày trốn nữa tao giết.
Tiết Dịch Dương nói xong cúp máy cái rụp không cho Tô Xán kịp nói gì thêm.
Tô Xán nhún vai tiếp tục đọc sách.
Đúng 8 giờ tối Tiết Dịch Dương tới gõ cửa, dứt khoát kéo Tô Xán đi, Tằng Kha nghe nói hai đứa đi hát karaoke, chỉ nói về sớm chút, còn hỏi Tô
Xán đủ tiền không, đi lấy ví định đưa y.
- Xem đầu óc của mẹ kia, đã hai tuần rồi không đưa tiền tiêu vặt cho
con, cầm lấy 300, thật đúng là, lớn thế này rồi không biết gì cả, trên
người không có chút tiền để bạn gái nó cười cho, con trai phải ga lăng
một chút, đây, cất đi.
Thấy mẹ ép mình cho tiền vào túi, Tô Xán dở khóc dở cười, trong cái tủ
khóa chặt dưới gầm giường, y còn đống tiền, chỉ buồn không biết làm sao
tiêu đi được đây, mẹ còn nhét thêm tiền cho y, nghĩ cũng buồn cười, bây
giờ Tô Xán nhìn thấy tiền là hơi sờ sợ.
Cho nên tủ phải khóa thật chặt, tủ đó vốn đựng sách cũ, giờ sách lấy hết ra, cho tiền vào, sau đó dùng cái khóa mới mua khóa lại. Thực ra chẳng
cần khóa, cha mẹ y tôn trọng riêng tư của y, không kiểm tra đồ đạc như
thới sơ trung nữa, kiếp trước kiếp này đều thế. Có vào phòng dọn dẹp
thấy tủ sách của y cũng chẳng đụng vào, song nếu cái tủ mà khóa kỹ càng, biết đâu lại tò mò, biết vậy, song Tô Xán vẫn khóa, trong lòng yên tâm
là chủ yếu, cái khóa chẳng có tác dụng.
Tô Xán đang vắt óc nghĩ cách di chuyển số tiền này đi từng chút, từng
chút một, để ở nhà không an toàn, tốt nhất là cho vào ngân hàng, song
tránh nghi ngờ, cần làm tốt sổ sách, hợp thức hóa, tranh thủ nửa năm
hoặc một năm rửa sạch nguồn gốc của nó.
Tiết Dịch Dương kéo Tô Xán ra khỏi cửa, nhìn Tô Xán từ chối tiền tiêu
vặt chỉ muốn cho y một đấm, mình và Lưu Duệ chỉ chê ít, chưa bao giờ chê nhiều.
Không hổ danh vua tin tức, trên đường đi Tiết Dịch Dương phổ biến cho Tô Xán đằng cấp tiền tiêu vặt ở Nhất Trung, phần đông nữ sinh có tiền tiêu vặt nhiều hơn nam sinh.
Ví như Lý Lộ Mai mỗi tháng có khoảng hơn 300, Trần Linh San mỗi tháng
600 bằng cả tháng lương công chức, còn phía nam sinh 400 đồng một tháng
đã là cao nhất rồi.
Lấy bản thân làm vì dụ, một tuần Tiết Dịch Dương có 30 đồng, một tháng
tối đa 150 đồng, Lưu Duệ cũng chừng đó. Trước kia Tô Xán ít tiền tiêu
vặt nhất, một tuần được tròn 10 đồng không cũng là vấn đề.
Trời mới biết cái thằng này đi tìm hiểu tin tức này làm gì, Tô Xán thấy nên gọi hắn là vua bới rác mới đúng.
- Nhiều tiền như thế, mày trả tiền xe đi.
Tiết Dịch Dương không chút khách sáo nói, bằng vào quan hệ thân thiết giữa hai bên, thực sự không cần so đo chuyện này:
- Bọn họ bắt đầu rồi, tao với mày đến muộn đấy.
Bắt xe tới tận cổng KTV Đỉnh Thịnh, vào trong báo số phòng, nghe phục vụ nói là phòng bao lớn, Tiết Dịch Dương ngạc nhiên:
- Bao nhiêu người mà thuê cái phòng này?
Hai người được phụ vụ dẫn lên tầng hai, trước cửa phòng có mấy nam sinh, xúm quanh một nam sinh rất điển trai, tay cầm bó hoa hồng, vẻ mặt hưng
phấn. Tô Xán nhìn hắn quen mắt lắm, hình như là lớp số bảy, tên thì
không nhớ.
- Hạ Tiêu Vũ.
Tiết Dịch Dương giới thiệu cho Tô Xán:
- Mày gặp rồi đấy, ở tiệc sinh nhật của Linh San, còn khoe biết hết yêu
ghét của cô ấy. Thằng này không có gì nổi bật, song hiểu tâm lý con
gái, rất được nữ sinh yêu mến, chọc vào nó là đám con gái lớp ấy điên
lên ngay.
Tô Xán gật đầu, nhìn bề ngoài Hạ Tiêu Vũ đủ biết rồi, người tầm thước,
rất thanh thoát, có vẻ đẹp của mỹ nam phim truyền hình Hàn Quốc, đúng là thuộc loại hình khiến tiểu nữ sinh chết mê chết mệt.
Đám con trai xung quanh đang nói gì đó cổ vũ Hạ Tri Vũ, Tiết Dịch Dương kéo một tên ra hỏi:
- Trương Đào, bọn mày ở ngoài đây làm cái trò gì thế?
Mấy nam sinh quay sang, có người nhìn thấy Tô Xán, vẻ mặt liền trở nên
rất kỳ quái. Trương Đào nhỏ giọng nói với Tiết Dịch Dương:
- Xuỵt, sắp có chuyện lớn xảy ra, lát nữa mày sẽ biết.