Chủ nhiệm Triệu mặt sầm xuống, ông ta vốn muốn nhìn bộ dạng mỹ nhân say rượu, không ngờ Tằng Kha chen vào.
Mấy người xung quanh chửi thầm lão Triệu Thanh Sơn này lại bị rượu rồi,
đó là em ruột của chủ nhiệm Tằng, song trong lòng không biết xuất phát
từ tâm lý gì, lại không nói ra thân phận nhà Tằng Kha.
Lúc này Tô Xán nói vào, cố ý làm vài phần non nớt:
- Cháu chỉ nghe nói nam nhân uống ba chén, phụ nữ uống một chén, làm gì có chuyện phụ nữ uống ba chén mà mình uống một chén chứ.
- Thôi khỏi uống nữa, mất hứng rồi.
Triệu Thanh Sơn lạnh lùng nói:
- Ăn đi, không uống nữa.
Rồi úp chén xuống.
Vợ chồng Trần Lập thầm hô hỏng rồi, lòng như lửa đốt, Trần Linh San
thấy, nhìn mẹ bị người ta bỡn cợt mà không làm được gì, lòng nhớ tới
cảnh tượng mình nhìn thấy khi còn nhỏ, nước mắt đảo quanh sắp rơi xuống
thì cảm thấy tay minh ở dưới bàn được Tô Xán nắm lấy.
Trần Linh San mím môi kìm nước mắt lại, lòng thầm hạ quyết tâm, sau này
mình phải phấn đấu, quyết không để cha mẹ chịu nhục như vậy, quyết không sống như vậy.
Không khí xung quanh nhiệt liệt, mọi người không chú ý tới bàn này trầm
xuống, cả nhà Tằng Toàn Minh tới bàn này mời rượu, Chủ nhiệm Triệu vừa
rồi còn úp ngược ly trên bàn, không biết từ lúc nào đã rót đầy ly rồi,
trong bàn này giọng ông ta lớn nhất:
- Tằng Na xinh đẹp quá, sau này chú Triệu còn đợi uống rượu hỉ của cháu nữa đấy.
- Cám ơn chú Triệu.
Tằng Na mặt thoáng hồng, thấy Tô Xán nâng chén rượu lên, mắng:
- Sao em lại uống rượu?
Bắt Tô Xán đổ rượu đi, thay bằng coca, còn không quên nói với Tằng Kha:
- Cô, cô chiều nó quá, không được cho nó uống rượu trắng, rượu có hại cho não, giờ Tô Xán mới học cao nhất.
Bệnh thuyết giáo của Tằng Na lại phát tác.
- Lúc nãy còn uống coca cơ mà, thẳng nhóc này xểnh mắt ra là không được.
Tằng Kha trừng mắt lên với Tô Xán, mới đầu rõ ràng là coca, không biết nhân lúc người lớn nói chuyện lén thay bằng rượu lúc nào.
Tằng Na còn nhéo tai Tô Xán:
- Để chị nhìn thấy một lần nữa xem.
Nhìn Tô Xán vâng dạ ngoan như chim cun cút, Trần Linh San mím môi cười.
Đợi nhà Tằng Toàn Minh đi nơi khác, mọi người ngồi xuống, mặt chủ nhiệm
Triệu cực kỳ đặc sắc, hơi rượu bay quá nửa, nhìn bộ dạng thì cái nhà này và nhà cục trưởng Tằng là thân thích, vậy mà.
Đang định bỏ thể diện xuống nói vài câu thì ngoài cửa xôn xao, bí thư thành ủy Vương Bạc tới, tất cả bất ngờ.
Vương Bạc uống với Tằng Toàn Minh một chén, nói vài câu cổ vũ Tằng Viên. Ngồi ở bàn Tằng Kha là cán bộ cấp khoa, còn chưa đủ tư cách tới mời
rượu bí thư thành ủy, không ngờ Vương Bạc lại đi về phía bọn họ.
Làm cả bàn cuống quít rọt rượu đứng dậy chờ đợi, lòng hết sức căng thằng, đồng thời thắc mắc rốt cuộc Vương Bạc tới đây vì ai?
Vương Bạc tới cạnh Tô Xán:
- Tô Xán, chú nghe Uy Uy kể bài diễn giảng của cháu ở trường rồi, rất đặc sắc.
Rồi quay sang giơ chén rượu một vòng:
- Mọi người cùng uống.
Vương Bạc chỉ uống một chén rượu rồi đi, song bàn Tô Xán mọi người còn chưa thể bình tĩnh lại.
Vợ chồng Trần Lập nhìn nhà Tô Xán càng kinh sợ, đó là bí thư thành ủy,
người đứng đầu thành phố, nhân vật mà bọn họ không thể với tới được, vậy mà hôm nay tới đây chạm cốc với họ, kích động trong lòng đó không diễn
tả nổi.
Thời gian trước chuyện Vương Bạc có vấn đề truyền bá xôn xao, cả tổ điều tra tỉnh đã xuống, nhưng người ta vẫn đứng vững vàng, bối cảnh phải lớn cỡ nào.
Có người dù bon chen cả đời cũng chẳng thể một lần chạm cốc với bí thư
thành ủy, thời hoàng kim của công ty mậu dịch cũng chỉ có quan hệ thân
thiết với một vị phó thị trưởng thôi.
Ở đây toàn người giỏi nghe lời đoán ý, từ ngữ khí của Vương Bạc, ai cũng nhìn ra quan hệ giữa Tô Xán và Vương Bạc tuyệt đối không phải tầm
thường, một học sinh cao trung chẳng thể nào được bí thư thành ủy coi
trọng, vậy khả năng duy nhất là nhà Tô Xán có quan hệ không đơn giản.
Tâm lý con người rất phức tạp, vợ chồng Trần Lập vất vả gây dựng mối
quan hệ khắp nơi, vì một vị chủ nhiệm như họ Triệu mà nén giận lấy lòng, nhưng với Tằng Kha có thể có bối cảnh cao hơn nữa, hai nhà lại vốn quen nhau từ trước, vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ, bây giờ lại trở thành đôi phần khách khí ứng phó.
Chủ nhiệm Triệu thì toát mồ hôi lạnh, giờ không còn chút hơi rượu nào
trong người nữa, cực kỳ bất mãn với đám người xung quanh không nhắc
mình, giờ đắc tội với người ta rồi.
Lúc nãy còn nghĩ tới thể diện, giờ thể diện gì cũng vứt hết đi rồi, lấy
ba ly rượu rót đầy, cầm một cái lên nói với Tằng Kha và bà Trần:
- Em gái, lúc náy tôi quá chén hồ đồ, đừng để trong lòng, giờ xin bồi tội! Không, không cần uống, để tôi.
Nói xong liên tục uống liền ba ly rượu, rồi quay sang Trần Lập:
- Giám đốc Trần, hạng mục của các anh có phải là mảnh đất khu Hà Đông?
Xã hội này là thế, Trần Lập thấy quen rồi, chẳng hơi đâu mà đi tính toán với ông ta:
- Vâng, đúng thế.
- Ài, xem đầu óc tôi này, bị rượu hại rồi.
Triệu Thanh Sơn vỗ đầu, nói dối không chớp mắt:
- Tôi lại cứ tưởng là hạng mục khác, nhầm lẫn, nhầm lẫn, tôi xem báo cáo hạng mục đó rồi, tư liệu các anh cung cấp rất đầy đủ, có vài vấn đề
đấy, song không ảnh hưởng thao tác cụ thể.
Biết thái độ Triệu Thanh Sơn thay đổi là nhờ nhà Tằng Kha, còn nhà mình
vẫn phải nhờ vả người ta, không thể để người ta quá mất mặt sau này khó
ăn nói, bà Trần nói:
- Vậy thế này, đợi mai anh Trần mời chủ nhiệm Triệu một bữa, mong được chủ nhiệm Triệu chỉ bảo hoàn thiện cho những thiếu xót.
- Không vấn đề, không vấn đề, chỉ là thiếu xót nhỏ, sẽ qua thẩm tra thôi.
Tiếp theo đó không khí tốt lên nhiều, toàn là người từng trải cả, chuyện vừa nãy ai cũng coi như chưa hề xảy ra.
Tô Xán và Trần Linh San không ai quản, trốn vào góc đại sảnh ngồi trò chuyện.
- Thi cuối kỳ thế nào?
Trần Linh San dùng ống hút nước chanh, hai chân khép lại dáng vẻ, cực kỳ thục nữ, lúc nãy Tô Xán nắm tay cô, làm cả hai đều lúng túng, nhất thời không biết nói gì.
- Bình thường thôi, không lên không xuống.
Tô Xán cũng tương tự, thành tích thì trước khi nghỉ hè đã công bố rồi, vẫn hỏi như thật:
- Còn bạn?
- Mình à? Vẫn thứ hai mươi, cố gắng rồi mà chẳng tiến thế nào, thật là nản.
Trần Linh San thở dài:
- Thong thả thôi, thời gian còn nhiều, xe tới trước núi tự nhiên có đường mà.
Trần Linh San ngoẹo đầu nhìn Tô Xán, mắt chớp chớp, con ngươi lóng lánh như bảo thạch, lẩm bẩm:
- Thời gian còn rất nhiều sao?
- Hả?
- Không có gì!
Trần Linh San cười, kỳ nghỉ hè này Tô Xán gần như mất tích, Trần Linh
San lại tham gia rất nhiều cuộc tụ hội giữa các nhóm bạn học.
Trong những buổi tụ hội này mọi người bàn tán chuyện xảy ra trong trường học kỳ qua, trong đó chuyện yêu đương luôn là chủ đề vĩnh hằng của
thiếu nam thiếu nữ tuổi mộng mơ, tuy Tô Xán và Đường Vũ là một đôi đình
đám ai cũng biết, song đại đa số cho rằng Trần Linh San và Tô Xán mới là xứng đôi nhất.
Loại tâm lý này khó nói rõ được, nếu như nói Đường Vũ và Tô Xán cùng
nhau, trong lòng nhiều người chua chua, còn mang theo sự ghen ghét.
Nhưng đổi lại là Tô Xán và Trần Linh San, mọi người không khó chịu gì,
lại còn có chút mong đợi.
Đại khái là vì Trần Linh San khiến vô số người theo đuổi gục ngã thất
bại, cô như con thiên nga trắng ngẩng đầu đi qua đám đông ngưỡng mộ, Tô
Xán chinh phục được cô, xem như báo thù cho cá nam đồng bào, thuộc về
suy nghĩ quá khích. Còn Đường Vũ lạnh lùng xa cách, như nữ thần cao vời, làm người ta không dám có dũng khí theo đuổi, vì chưa tiến tới, chưa bị từ chối, cho nên thấy Tô Xán đánh một trận là thắng làm bọ họ không cam lòng.
Người khác cho rằng Đường Vũ đi rồi, Trần Linh San và Tô Xán thế nào
cũng "tình cũ không rủ mà tới", thành đôi là chuyện đương nhiên. Nhưng
Trần Linh San biết bọn họ bề ngoài nói cười, song vẫn ở trong thời kỳ
chiến tranh lạnh, lần cãi nhau đó liên quan tới vấn đề tự tôn và nguyên
tắc, cả hai đều có bóng mà trong lòng, trừ bỏ nó không phải dễ, quan
trọng nhất nếu là bạn bè thông thường, điều này vốn không đáng để trong
lòng, nhưng cả hai đều có tình cảm với nhau, nên khúc mắc mới khó cởi
bỏ.
Như lúc này đây, nói vài câu, hai người bắt đầu im lặng, cứ khi nào bọn
họ ở gần nhau, chuyện lần đó bất giác hiện lên, chắn giữa.
Trần Linh San thích Tô Xán, rất thích, Tô Xán rất quan tâm tới mình, chỉ cần mình có chuyện, y sẽ lập tức đứng ra, cô biết điều đó, song khoảng
cách vẫn là khoảng cách.
- Chuyện trước kia vẫn còn giận à?
Tô Xán nhẹ nhàng hỏi:
Tim Trần Linh San đập thịch một cái, cô biết Tô Xán bề ngoài hờ hững,
nhưng có sự ương nghạnh tận xương tủy, Tô Xán lại chịu hạ mình sao, đây là lần đầu tiên:
- Bạn nói xem.
- Tuy mình biết bạn rất hẹp hòi, nhưng không ngờ bạn hẹp hòi như thế.
Biết mình không nên cợt nhả với Trần Linh San, Tô Xán không kìm được mình.
Chuyện lúc nãy xảy ra ở bàn ăn làm Tô Xán hiểu rõ hơn về Trần Linh San, biết hôm đó thực sự làm cô tổn thương lớn rồi.
- Mình hẹp hòi bao giờ, bạn chẳng có chút thành ý nào.
Trần Linh San hừ một tiếng, hiển nhiên bất mãn với đánh giá của Tô Xán.
- Được rồi!
Tô Xán giơ tay lên cười khì:
- Mình xin lỗi lần nữa, như vậy đã đủ thành ý chưa?
Trần Linh San quay đầu sang bên, môi giảu lên "không thèm!", cái mặt
không nghiêm túc trông thấy ghét, nhớ lại chuyện hôm đó, lòng rất tủi
thân.
- Được được.
Trần Linh San giận rồi, Tô Xán không dám triêu nữa:
- Vậy phải làm sao bạn mới chấp nhận lời xin lỗi của mình đây?
Trần Linh San quay đầu lại, đôi mắt to chăm chú nhìn y:
- Năm sau xem biểu hiện của bạn thế nào.
Chính câu nói này khi đó của Tô Xán làm tổn thương tự tôn của cô nghiêm trọng.
Nha đầu này được nước lấn tới nữa, Tô Xán trịnh trọng nói:
- Trần Linh San tiểu thư.
- Hả?
Tô Xán cố nín cười chỉ cửa sổ phòng ăn:
- Đột nhiên sao tôi muốn ném cô ra khỏi chỗ này thế chứ.
Tiếp đó Trần Linh San giận dỗi vũng nằm đấm cho Tô Xán một trận.
Không cần đợi tới năm sau, vô hình trung rất nhiều thứ đã quay về.