Tằng Triệu Đinh cũng thuyền
lên theo nước, với năng lực luồn lách của ông ta, có anh trai làm ở ủy
ban kiến thiết, tất nhiên là ra thành tích, cứ nhìn cách ăn mặc của Tằng Viên gần là thấy, đồ trên người nó ít nhất 1.000 đồng.
Đi quanh chào hỏi một vòng, Tằng Triệu Đinh cười với Tằng Kha:
- Sau này Tô Xán đỗ đại học, em cũng đợi ăn bữa cơm như thế này.
- Tô Xán là cháu cậu, sao cậu không nói mời nó ăn cơm, giờ cậu khá lắm rồi, bữa cơm này đáng là gì.
Tằng Kha cười, bất kể sự nghiệp kiếm bao tiền, nhưng con cái học tập tốt, có đột phá mới là niềm vui lớn nhất.
Tằng Triệu Đinh và Tô Xán xưa nay luôn bất hòa, không tự nhiên lắm:
- Tô Xán đỗ đại học, em nhất định phải có món quà lớn, bữa cơm thôi mà, ngày nào mời cũng được.
- Chị, chúc mừng chị đi vào Đại học Y Tây Nam.
Một giọng nói êm tai từ truyền tới, Tằng Viên cực kỳ nhạy bén với thứ này, tức thì quay đầu sang nhìn, mắt rực sáng.
Trần Linh San bê một cái hộp thủy tinh trong có con ngựa đưa cho Tằng Na, cười rất ngọt.
- Cám ơn em.
Tằng Na nhận quà, nhìn Trần Linh San khắp lượt:
- Linh San, em thật xinh đẹp ... Chú Trần, dì, mời mọi người vào trong ngồi.
Trần Linh San hôm nay ăn mặc nếu so với khi ở trường học phải nói quá
bình thường, một chiếc áo sơ mi thêu hoa màu trắng, quần vải màu đen mát mẻ, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi tóc theo gió ngoài cửa sổ lung lay, rất
thanh lịch. Vừa vặn cách ăn mặc này thể hiện sự khéo léo trong cách ứng
xử của cô, vì hôm nay nhân vật chính là Tằng Na, cô không được ăn mặc
nổi bật hơn.
Vợ chồng Trần Lập nói vài câu tốt đẹp, ba tháng trước sự nghiệp Trần Lập xuống đáy vực, công tay xảy ra vấn đề, rơi vào tình trạng nguy ngập,
chuyện đầu tư của ông ta lại được quý nhân hỗ trợ, chuyển biến 180 độ.
Nếu là trước kia bữa tiệc nhà chủ nhiệm ủy ban kiến thiết thế này không
phải đầu não bên trên thì là ông chủ địa ốc, làm gì tới lượt ông ta.
Như lần trước sinh nhật Trần Linh San, khách quan trọng nhất mà ông ta
mời được chỉ là phó cục trưởng cục thương nghiệp, còn tới qua loa rồi
đi, mà bây giờ có cả tư cách tham gia tiệc cục trưởng cục kiến thiết,
chủ nhiệm ủy ban kiến thiết thành ủy, quan trọng hơn là đại tướng trong
tay thị trưởng Hồng Tiểu Thiên. Trần Lập dựng nghiệp từ hai bàn tay
trắng, hiện trên bốn mươi bắt đầu tiến vào xã hội thượng lưu Hạ Hải, rất đáng kiêu ngạo.
Lúc này Trần Lập nhìn thấy người quen.
Bà Trần khẽ học chồng một cái, nhìn thấy nhà Tằng Kha cũng có mặt, trong đó có Tô Xán mặc áo sơ mi caro, rất chững chạc.
Trần Lập không thoải mái lắm, lần trước trên bữa tiệc sinh nhật con gái, thằng nhóc Tô Xán gây chuyện, làm bao nhiêu người nhìn vào, không cần
nói cũng biết con gái mình và Tô Xán cùng cô gái khác có quan hệ ám
muội, sau khi bữa tiệc kết thúc, bà Trần nổi giận một phen với chồng,
song lại rất tiến bộ không tra hỏi Trần Linh San, hai vợ chồng mắt nhắm
mắt mở cho qua, nhưng với Tô Xán, thực sự không có thiện cảm gì cả.
Bàn tiệc khác đều đã đầy chỗ, Tằng Na dẫn nhà Trần Linh San tới bàn nhà
Tô Xán, gặp được người quen cũ Tằng Kha rất vui vẻ mời cả nhà Trần Lập
ngồi.
- Cháu chào chú Trần, chào dì.
Tô Xán đứng dậy chào hỏi, trong trường hợp thế này vợ chồng Trần Lập tất nhiên giữ tư cách trưởng bối, đáp lại y.
Trần Linh San ngồi xuống bên Tô Xán, có hơi giận dỗi hỏi:
- Gần đây bạn bận lắm à?
Từ khi nghỉ hè tới giờ, bọn họ mất liên lạc, có một lần Tiết Dịch Dương
được đám nữ sinh trong lớp rủ đi bơi, đây là cơ hội tuyệt hảo ngắm nhìn
mỹ nữ, nhưng Tô Xán từ chối, phần lớn thời gian y theo dõi biệt thự kia, rảnh rỗi chút thì hỗ trợ Vương Thanh, đâu rảnh đi bơi.
- Không phải bận lắm, nhưng cửa hiệu trong nhà cần để ý một chút.
Tô Xán né tránh ánh mắt của mẹ, cười với Trần Linh San.
Xem ra kỳ nghỉ hè này của Trần Linh San rất phong phú, làn da vốn trắng
nõn hiện giờ chuyển thành màu tiểu mạch, làm cô thiếu đi một phần non
nớt, tăng thêm nhiều vị nữ nhân, rất động lòng người.
- Mình làm một thẻ huấn luyện bơi hè, nghe nói nữ sinh bơi lội rất tốt
cho việc giảm mỡ, giữ gìn hình thể, mình vốn định rủ bạn đi cùng.
Trần Linh San nở nụ cười khiến bất kỳ trái tim đứa con trai nào cũng phải loạn nhịp:
- Thực sự đáng tiếc.
Tô Xán vờ không để ý tới ánh mắt mê người của cô, quay đầu đi:
- Ừ, thật tiếc quá.
- Không thể đi cùng với mình là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Trần Linh San một lời hai ý:
Tô Xán hơi chột dạ, thầm nhủ đúng là "nữ thật bát biến", cô công chúa này càng ngày càng khiến người ta khó chống đỡ rồi.
Thấy con gái và Tô Xán nói cười thân mật, nhất là con gái mình lại là
phía chủ động tấn công, vợ chồng Trần Lập tuy không biểu hiện gì, nhưng
trong lòng rất không vui.
Ngồi cùng dãy bàn với bọn họ còn có mấy chủ nhiệm văn phòng cục kiến
thiết, ủy ban kiến thiết, những người này thường ngày Trần Lập muốn mời
ăn một bữa cũng không phải là dễ dàng, nên tỏ ra hết sức nhiệt tình, có
hai vợ chồng họ khéo xã giao, nghiễm nhiên làm chủ bàn tiệc.
Bà Trần ngồi cạnh Tằng Kha, thấy Tằng Kha ít tham gia vào chuyện bọn họ, nghĩ trước kia Tằng Kha làm công chức ở công ty, gần đây theo chồng kể
không biết kinh doanh gì mà phất lên rất nhanh, còn được một vị trí địa
điểm chỉ định thành phố, lần này nhờ vả quan hệ mới chen được vào bữa
tiệc lớn này, khó tránh khỏi không quen. Tránh Tằng Kha bị lạc lõng,
nhiệt tình trò chuyện, hỏi thăm công việc gần đây, lúc rảnh rỗi làm gì,
đánh mạt chược hay đi thẩm mỹ.
Trần Linh San thấy mẹ mình và Tằng Kha trò chuyện vui vẻ, lòng còn mừng thầm, cười càng thêm xinh đẹp.
Bà Trần vừa trò chuyện vừa để ý xung quanh, thấy chồng uống rượu cũng đã nhiều, thay chồng cầm chén rượu mới chủ nhiệm ban quy hoạch:
- Chủ nhiệm Triệu, em mời anh một chén, anh Trần nhà em gần đây đầu tư
vào địa ốc, tiền bỏ vào đó hết rồi, song thẩm phê hạng mục hơi chậm, anh cũng biết đấy đầu tư hạng mục thế này không mau chóng xoay vòng vốn thế nào có sơ hở, mong chủ nhiệm Triệu nói đỡ cho.
Bà ta thay chồng lo quan hệ không ít, nên nói năng lưu loát.
Chủ nhiệm Triệu mắt đảo tròn, bà Trần là mỹ nhân, tuy giờ có tuổi song
dung mạo càng thêm đằm thắm mặn mà, lại cực kỳ biết cách ăn mặc trang
điểm, so với Trần Linh San giống hai chị em hơn là mẹ con. Nghe đồn Trần Lập đi tới ngày hôm nay nhờ dùng phu nhân "ngoại giao", trước đó ông ta uống kha khá rượu rồi, mặt đỏ gay, mắt tham lam nhìn eo ngực của bà
Trần, giọng bông lơn:
- Hạng mục này không do tôi chính quản, không phải dễ, cần thương lượng
thêm đã, quan trọng là xem biểu hiện bên các vị thế nào. Em gái, nghe
nói tửu lượng cao lắm, mời rượu anh lần đầu thế nào cũng phải làm ba
chén chứ.
Bà Trần hận ngứa răng ngứa lợi, lão háo sắc này không biết phân biệt
trường hợp, mắt hau háu nhìn bà, làm bà cảm thấy như có kiến bò khắp
người, song đã quen với ánh mắt đầy dục vọng của đám nam nhân nhìn mình, vẫn cười hết sức tự nhiên.
- Được, vậy em cạn ba chén trước.
Chén không phải là chén nhỏ, mà lày y thủy tinh cao cổ, to bằng hai ngón tay, uống liền ba chén phân lượng không nhỏ.
Bà Trần vừa định uống thì Tằng Kha giữ lấy tay, quay sang chủ nhiệm Triệu, cười nói:
- Chủ nhiệm Triệu, chị ấy là người tạn tốt của tôi, phụ nữ chúng tôi không uống được nhiều rượu như thế, một ly thôi được không?
- Không được, tự cô ta muốn uống ba ly mà, không được, không được! Phải uống, phải uống.
Chủ nhiệm Triệu sắc mặt khó coi:
- Cô ta không uống thì cô uống.
- Tiểu Tằng, không sao mà, để tôi uống.
Bà Trần cười khổ, dù biết Tằng Kha có ý tốt giúp mình, nhưng làm thế
chẳng những hỏng việc của mình, còn liên lụy chính bản thân vào.
Tằng Kha hơi ngẩn ra, nói:
- Vậy tôi uống thay cô ấy.