Tô Xán vẫn cảm thấy không dám tin, chỉ giường:
- Mình ngủ ở đây chứ?
- Không sợ nửa đêm bị mình đạp xuống giường thì cứ lên.
Nói xong câu này tai Đường Vũ đỏ rực.
Tô Xán nhẹ nhàng leo lên giường, y thừa nhận lúc này ty mình run như động kinh, hai người nằm xuống, cô gái bên cạnh bầu ngực phập phồng cùng hơi thở như hoa lan, làm người ta cảm thấy không chân thật, nhưng chỉ cách y trong gang tấc.
- Hôm nay xem phim kinh dị, tới giờ vẫn còn sợ.
Đường Vũ nhích về phía Tô Xán, giọng nhỏ nhẹ đầy khiêu khích.
Trinh Tử, ai lớp du.
Tô Xán lòng hoan hô, mình có thể từ phòng khách đi vào khuê phòng của Đường Vũ không thể bỏ qua công của "hồn ma nửa đêm".
- Bạn muốn xem lâu rồi phải không?
Tô Xán thấy mình phải kiếm chút đề tài để n ói, nếu không chỉ biết đưa tay ra thì quá thấp kém.
- Ừm, nhưng ở nhà chỉ có một mình, nên không dám xem. Chừng từ năm thứ hai sơ trung mình đã toàn phải ở nhà một mình, rất cô độc.
Đường Vũ chưa bao giờ thể hiện mặt yếu đuối của mình trước mặt bất kỳ một ai, như sự sợ hãi của cô, sự cô đơn của cô. Tô Xán thấy thương xót vô kể, vươn tay ôm Đường Vũ vào lòng, người Đường Vũ chỉ hơi run lên, không hề có chút phản kháng nào dù chỉ mang tính tượng trưng.
Nữ thần lạnh lùng của mình giờ lại cuộn tròn như con mèo nhỏ nắm trong lòng mình, có lẽ rất nhiều lúc cô một mình cô độc sợ hãi ôm chăn ngủ trong căn nhà rộng thênh thang ngày?
Nhiệt độ cô thể thấu qua y phục mỏng truyền tới, thậm chí còn cảm nhận được hai hạt đào săn lại trên bầu ngực mềm mại của cô, phản ứng sinh lý cơ thể thiếu niên mười bảy tuổi tràn trề sinh lực lập tức khiến thiếu nữ cảm nhận được, người cô càng thêm nóng.
Khó khăn lắm Đường Vũ mới lấy được dũng khí ngẩng đầu lên:
- Chúng ta ngủ đi.
Tô Xán máy móc đưa tay ra tắt đèn, thích ứng với bóng tôi rồi, hai mắt Đường Vũ như ánh sao giữa đêm đen.
Nhưng Tô Xán lại sinh ra sợ hãi, mọi thứ quá thuận lợi, thuận lợi tới mức khác thường, đi tới bước n ày, trong lòng Đường Vũ phải có rất nhiều chướng ngại tâm lý mới đúng, nhưng vì sao cô ấy ép tất cả những chướng ngại đó xuống, rõ ràng bản thân cô sợ hãi vô cùng vẫn cố ý khuyến khích mình lấn tới, vì sao?
- Bạn có thể làm bất kỳ chuyện gì với mình.
Giọng Đường Vũ từ trong bóng tối truyền tới.
Lý trí của Tô Xán bắt đầu bị lấn át.
Trong đêm, đôi mắt sáng kiên cường đột nhiên mơ hồ, như có sương mù bao phủ.
Giọng nói êm ái của Đường Vũ lại vang lên:
- Nhưng qua hôm nay, hãy quên đi hết tất cả, được không?
Quả nhiên là thế, giống như bị một cú đám mạnh giáng thẳng vào tim, giọng nói Đường Vũ tuy dịu dàng nhưng chứa bi thương kìm nén, Tô Xán thấy tim mình xé toạc.
Đôi chân thon dài của Đường Vũ quấn lấy người Tô Xán cứng lại, cô sợ Tô Xán sẽ hỏi vì sao, sợ Tô Xán mất đi lý trí truy hỏi tới cùng, mà cô thì khó có thể trả lời.
Vì cuộc sống luôn tàn khốc hơn xa so với tưởng tượng, vì thế nào cũng tới một ngày chúng ta phải chia lìa, dù cả hai không muốn tới đâu.
Hồi lâu, Tô Xán ôm chặt lấy Đường Vũ, không hỏi nguyên do, không có hành động gì, chỉ ôn nhu nói:
- Yên tâm, mình sẽ không làm gì cả, nhưng đừng bắt mình phải quên bạn, cho dù cái giá phải trả là hủy diệt cả thế giới này.
………….
Một đêm cứ thế qua đi, gần như suốt cả đên Tô Xán ôm Đường Vũ trong lòng, dường như cảm nhận được có Tô Xán canh giấc, Đường Vũ thả lòng toàn thân, nhịp thở đều đặn, thi thoảng còn thoải mái lầm bẩm vài tiếng nho nhỏ như con heo con, đó là hành vi khi cô rất nhỏ làm nũng cha mình mới có.
Khóe miệng Tô Xán nhếch thành nụ cười dịu dàng, cứ vuốt ve mái tóc của cô rồi thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại không thấy bóng dáng Đường Vũ đâu, phòng vệ sinh có tiếng động, Tô Xán ra cửa, nhìn thấy cảnh tượng khiến vị trí nào đó lại có phản ứng sinh lý mạnh mẽ.
Đường Vũ chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng rất mỏng, bên trong không có áo thun bó người, giây áo lót màu đen có thể thấy thấp thoáng ở cổ, dưới mặc quần short thể thao ngắn, áo sơ mi kéo dài cảm tưởng bên trong mặc gì, đứng trong nhà vệ sinh sấy tóc, nhìn Tô Xán mỉm cười dịu ngọt, sau đó bê hai đĩa trứng bắc vàng ánh đặt lên bàn:
- Chuẩn bị cho bạn bàn chải mới rồi đấy, mau đi đánh răng rồi ăn sáng còn đi học.
Tô Xán vươn mình một cái lười biếng, định hôn lên má Đường Vũ một cái, nhưng Đường Vũ như con nai nhỏ bị kinh sợ nhảy lùi lại, bối rối nói:
- Còn chưa đánh răng đấy.
Tô Xán vốn định nói đùa một câu “đánh răng xong thì được à?”, nhưng nhìn bộ dạng thực sự sợ hãi của cô, hiểu ra hôm qua Đường Vũ buông thả như vậy do kích động đặc biệt nào đó, liên tưởng tới quyết định gần như sa đọa của Đường Vũ tối qua, tim y nhói đau, câu nói đùa kia không phát ra được.
Không biết có chuyện gì, nhưng bọn họ mới chỉ 17 tuổi, tương lai vẫn tràn ngập điều khó lường xảy ra.
Tiếp đó cùng nhau ra ngoài, ông già trông cửa dùng loại ánh mắt cực kỳ hoài nghi nhìn chằm chằm Tô Xán mới sáng sớm đã cùng Tô Xán đi ra, nhưng Đường Vũ không có chút sợ sệt hay xấu hổ gì, lờ đi ánh mắt đó, nắm tay Tô Xán bước đi, thời khắc này cô đã đeo lại chiếc mặt nạ giá băng của mình, trở thành băng xuyên mỹ nhân Đường Vũ.
Tiết Dịch Dương cực kỳ bực mình vì Tô Xán đi học mà không đợi hắn, giờ tên bạn này thành người bận rộn rồi, muốn cùng y đi học phải xếp hàng hẹn trước sao?
- Nghe đồn Đường Vũ của lớp số năm cao nhất đã là danh hoa có chủ rồi.
Bên cạnh là nhóm người trò chuyện, không thiếu cầu thủ bóng đá, bọn họ tự hình thành vòng tròn riêng.
- Đường Vũ á? Không thể nào, lớp số hai các cậu ở tầng dưới, còn lớp số bảy bọn này ở ngay cạnh lớp số năm, các cậu không đoán ra được đó là cô gái thế nào đâu.
Một học sinh đeo kính nói, vừa nhìn đã biết thuộc loại kiến thức phong phú, rất tự tin về tình báo nắm giữ trong tay.
- Thành tích hàng đầu, tương lai chắc chắn vào Thanh Hoa Bắc Đại, cô gái như thế tầm nhìn hạn hẹp đi yêu vào giai đoạn này sao? Cho nên nói cô ấy danh hoa có chủ là thiếu thực tế, các cậu suy nghĩ vấn đề chín chắn một chút được không?
Tiết Dịch Dương biết nhóm người này, thời sơ trung còn học cùng lớp, nhưng giờ không ai thèm để ý tới hắn, đơn giản vì không lâu trước có xung đột với một tên trong nhóm, kết quả vừa lên xe nhiệt tình chào mà cả đám không thèm chào, còn bị bạn gái tên đó lườm cho, thế nên cả nhóm không chơi với hắn, vòng tròn Nhất Trung là vậy đấy.
Tiết Dịch Dương chả cần, chỉ là va chạm trên sân bóng mà đem ra thành vấn đề bên ngoài, loại bạn đó chẳng cần cũng được, hắn là người thoải mái, kiếm hàng ghế cuối ngồi xuống, lòng lẩm bẩm :" Các người không thèm để ý tới tôi thì tôi chẳng cho các người biết nữ thần Đường Vũ và Tô Xán có quan hệ ám muội cỡ nào! Tô Xán chết tiệt, dám cho mình leo cây."
Một nữ sinh trong nhóm không tán đồng với mắt kính:
- Chẳng lẽ cậu không biết lễ kéo cờ tuần trước, có một học sinh hôn trộm Đường Vũ sao? Đây là chuyện chính xác đấy, rát nhiều người nhìn thấy.
Mắt Kính xua tay:
- Thứ nhất, chưa chắc đã là hôn tới, có thể chỉ do vấn đề góc độ, kỳ thực người đó chỉ ghé tới nói chuyện gì thôi, có thấy giáo viên nào phản ứng không? Nếu có, như bạn nói chỉ là hôn trộm thôi. Nhạc Tử Giang theo đuổi Đường Vũ ráo riết như vậy còn chẳng ăn thua gì nữa là, mình đảm bảo tên kia đọc sách tới ngộ chữ rồi mới dám làm hành động đó, chắc chắn do vấn đề góc nhìn.
- Cô ấy nói đúng đấy, người chiếm được trái tim Đường Vũ là bạn cùng bàn của tôi ...
Tiết Dịch Dương nghe Mắt Kính nói chắc như đinh đóng cột thì ngứa miệng xen vào.
Cả đám cười chế nhạo, chỉ cho rằng Tiết Dịch Dương vì muốn được nhóm mình chú ý mới nói thế, ngay cả cô gái được hắn lên tiếng ủng hộ cũng bĩu môi, Tiết Dịch Dương tức tới xì khói, chỉ còn biết trách mình không quản nổi cái mồm, rõ ràng người ta lờ mình đi còn không nhịn được.