Đại Niết Bàn

Chương 59: Q.3 - Chương 59: Thế nào là yêu tinh.




Vào cái thời đại thiếu niên khi mà tất cả hành động việc làm đều bị nhà trường và trong nhà quản thúc, chỉ có mỗi tư tưởng là tự do, từng tưởng tượng thoải mái nô đùa trong trường, có thể ném một cục đá vào cửa sổ cái nhà đáng ghét, nghĩ tới chơi game thâu đêm suốt sáng, hoặc kỳ nghỉ cùng mấy tên bạn quàng vai bá cổ đi nghênh ngang trên đường, mặc cho đằng sau bấm còi inh ỏi.

Hoặc là ao ước cùng cô gái trong lòng nắm tay nhau đi dưới con đường đầy lá rụng, cùng đi xem phim, đưa cô gái về nhà, sau đó bỏ chạy trong ánh mắt muốn giết người của cha mẹ cô gái. Còn gảy đàn, đọc thơ tình, leo dây lên ban công nhà cô gái là chuyện của Don Quixote và Romeo, họ không làm thế, thi thoảng xem trên truyền thông có người anh em nào làm vậy, sẽ được cả đám giơ ngón tay cái lên.

Chuyện vĩ đại hôm nay Tô Xán làm được đã vượt qua tất cả cực hạn nhiều người có thể làm ở giai đoạn này, Tô Xán không biết hôm nay việc làm mình ở nhà Đường Vũ mà bị người khác biết sẽ có phản ứng gì, mài đao soàn soạt hay giơ ngón cái với y?

Lúc này Tô Xán cảm thấy đầu bình sắp nổ tung, máu chảy rần rật, Đường Vũ dùng ánh mắt quyến rũ nói một câu "mình đi tắm đây", y cảm thấy huyết mạch sôi sùng sục không ngừng chảy khắp người.

Đôi khi có những chuyện mở đầu không có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí nói là thuận theo tự nhiên, giống như Tô Xán từ lúc bước vào nhà Đường Vũ, hai người hoàn toàn không nói tới chuyện lúc nào Tô Xán đi.

Vì thế Tô Xán hết sức tự nhiên ở lại, cho tới khi tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm truyền ra, y vẫn mặt dày ngồi trên ghế sô pha xem thời sự thành phố hôm nay, nhưng trong đầu toàn hình ảnh không lành mạnh.

Cảnh tượng này trước sau tương phản làm người ta cảm thấy không khí quỷ dị, nhưng không ai hiểu lúc này trong nội tâm Tô Xán giao chiến dữ dội thế nào.

Đi hay ở lại?

Đêm khuya, trong một căn nhà chỉ có một nam một nữ ở độ tuổi kích động nhất, không khí lại có chút ám muôi, dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng là điều hợp lẽ …

Bên ngoài trời sao rực rỡ, Hạ Hải mười năm trước có bầu trời sao tráng lệ mà Hạ Hải đời sau không còn nữa, nếu như lúc này lựa chọn rời đi, sẽ không thể thấy được cảnh Đường Vũ sau khi tắm xong, chỉ có thể đi ở viên lâm mang mui thơm của cỏ, làm bạn với trời sao cao thượng như Immanuel Kant, hi sinh tư dục đổi lấy đạo đức sùng cao, linh hồn được thăng hoa.

Bỏ qua cảnh Đường Vũ sau khi tắm sau, Tô Xán thấy mình mà không thành Phật ngay tại chỗ thì quá lỗ vốn.

Thành thực mà nói, nghe tiếng nước chảy rào rào trong nhà tắm, Tô Xán không đi vào làm gì đó đã dùng tới nghị lực siêu cường rồi, hít sâu mấy hơi cho sóng lòng cuồn cuộn lắng xuống …

Nếu ở lại bỏ đi thứ đạo đức cao thượng, y không phải thằng ngốc như Liễu Hạ Huệ, hôm nay Đường Vũ liên tục buông lỏng phòng bị phải được nước lấn tới, tà ác xông lên, xúc phạm tới nữ thần ẩn sâu trong linh hồn y.

Song, làm thế liệu có hậu quả khiến mình hối hận không? Có khiến tiên nữ kinh hoàng biến mất không? Đó có phải thử thách Đường Vũ giành cho mình không? Để xem mình có phải chàng trai đáng tin cậy không? Con gái có vẻ rất thích làm thế.

A, chẳng lẽ lại gọi điện cho chị Tằng Na hỏi à?

Tô Xán đấu tranh tư tưởng mãi tới lúc TV chiếu chương trình ẩm thực, đầu bếp nam đang dạy làm thức ăn quyết định đi gọi điện thoại.

- Mẹ, dạ ... Vâng hôm nay con ở nhà bạn học, không về nữa, mai con sẽ tới thẳng trường, mẹ đừng lao, vâng ... Con biết.

Tại thời khắc đó Tô Xán lựa chọn bị đạo đức khinh bỉ, y không phải thần phật, y chỉ là con người.

Từ lúc mới quay về, lòng mang ngưỡng mộ, tâm lý bảo vệ Đường Vũ, dần dần bản thân trở nên lớn mạnh, phát hiện mình cũng có khả năng có được nữ thần, ý nghĩ đó không gì có thể áp chế được nữa.

Giống như nhân loại trước khi phát minh ra khí động lực học, nhìn thấy chim chóc khoan khoái bay liệng cũng không thấy có gì không ổn, nhưng khi phát hiện mình có lý luận giúp bản thân bay được như chim, thì khát vọng thoát được lực hấp dẫn của trái đất như cơn nghiện không thể dứt bỏ.

Tô Xán thi thoảng ở nhà Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ xem bóng qua đêm cũng là loại buông lỏng được cha mẹ y cho phép.

Đồng thời cùng thành tích Tô Xán vượt kỳ vọng của cha mẹ, và biểu hiện chững chạc thường ngày, cha mẹ Tô Xán đã nơi lỏng sự quản giáo với y, thấy y đã có suy nghĩ bản thân và tự biết kiềm chế, không gần như không tiến hành can thiệp cuộc sống của y nữa, trói buộc cuối cùng trên người Tô Xán cũng được giải trừ.

Ở lại nhà Đường Vũ một đêm không phải là vấn đề.

Đặt điện thoại xuống, Tô Xán quay đầu nhìn về phía gian phòng cạnh phòng khách, từ cánh cửa khép hờ thấy được mấy con búp bê, đoán ra đó là khuê phòng của Đường Vũ.

Tối nay có thể làm rất nhiều việc, trống ngực Tô Xán tăng tốc.

Két! Gần nửa tiếng sau phòng tắm mở ra, trước tiên là hơi nóng xuất hiện, rồi một bóng người phấn hồng đứng trong làn sương mơ màng, giống tiên nữ đạp mây bước tới.

Tóc Đường Vũ ướt át dính vào khuôn mặt trái xoan, đôi mắt qua làn hơi nóng nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Tô Xán, má đỏ như hoa đào.

Một chiếc áo tắm lông màu phấn hồng, giữa có một cái giây buộc, bọc lấy tấm thân ngọc ngà của Đường Vũ, ở nơi vạt áo hé lộ, thấp thoáng nhìn thấy mảng da ngực trắng nõn, hơi thở Tô Xán ngưng trệ.

Người ta thường nói, ngắm mỹ nữ dưới ánh đèn thấy đẹp thêm ba phần, tuyệt đối chưa bao giờ thấy cảnh mỹ nữ từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc chiếc áo ngủ dày vừa đủ, mái tóc ướt dính lên bầu ngực, tuyệt đối xứng đáng với bốn chữ "điên đảo thần hồn".

Tô Xán có ý nghĩ kích thích toàn thân muốn nổ tung, nếu như bằng vào sự thân mật trước đó của bọn họ, ôm lấy Đường Vũ, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy cái đai áo ngủ của cô, sau đó kéo ra, để nó tuột khỏi bờ vai kia, tiếp đó là cảnh tượng phun máu cỡ nào.

Đường Vũ uyển chuyển đi tới, một tay túy ý vuốt mái tóc đen nhánh trên đầu, ánh mắt khôi phục sự hờ hững lạnh nhạt nhất quán, liếc nhìn Tô Xán, hơi cau mày:

- Bạn chưa về à?

Tô Xán thề, y chưa bao giờ nhảy xuống hố băng, tuyệt đối lúc đó người lạnh không kém gì ở trong hố băng, máu toàn thân đông cứng.

Té ra là mình quá áo tưởng.

Cho dù có tâm trí hai kiếp, Tô Xán thời khắc này không khác học sinh lên bảng không thuộc bài, lúng túng, ấp úng không nói ra được. Đường Vũ phì cười, đưa cánh tay giấu sau lưng ra, ném chiếc áo ngủ lên người y:

- Tắm đi, áo của cha mình đấy, bạn mặc tạm vậy.

"Mình không nghe nhầm?" Tô Xán thấy máu trong người có dấu hiệu chảy trở lại, nha đầu này thực sự biết cách dằn vặt người ta mà, trong tiểu thuyết người ta hay miêu tả yêu tinh, giờ Tô Xán thực sự cảm nhận được yêu tinh là thế nào.

Ráng đỏ lan đầy mặt, Đường Vũ trêu chọc:

- Trước kia còn tưởng bạn ngoan lắm, không ngờ vừa rồi nói dối cha mẹ rất trơn tru.

Nha đầu này, thì ra vừa tắm vừa nghe ngóng động tĩnh ở phòng khách.

Phòng tắm nhà Đường Vũ rất lớn, bồn tắm hỗn hợp hương thơm cỏ cây, nước nóng chảy xuống, thần kinh cả ngày trải qua mấy lần lên xuống, mọi mệt cơ thể đều bị dòng nước nóng quét sạch.

Dùng tốc độ cực nhanh tắm xong, Tô Xán mặc áo ngủ đi ra thì phòng khách đã tối om, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ của Đường Vũ.

Hít một hơi đẩy cửa đi vào, lần đầu tiên thấy gian phòng của Đường Vũ, tràn ngập mùi thơm của cô, không tràn ngập một màu hồng như tưởng tượng, mà màu trắng, với điểm nhấn màu đen, đen trắng đan xen mang cảm giác hiện đại, rất phù hợp với tính cách của cô, Đường Vũ ngồi giữa giường, như nữ thần tinh linh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.