Tô Xán dậy sớm, Tằng Kha
chuẩn bị trứng sữa y yêu thích, ăn sáng xong, xách cặp tới bắt xe bus số 8, sau đó đi xuống dốc, từ xa nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác thẫm
màu, buộc đuôi ngựa, đứng dưới cây si già, ngẩng đầu nhìn trời như đợi
gì đó.
Cái cây cổ thụ này về sau bị di dời chỗ khác, con đường này được mở
rộng, hiện giờ mỹ nữ đứng dưới cây, mày nhíu lại, sau đó giãn ra, trong
lòng có chút thấp thỏm.
Học sinh túm tụm đi qua đều nhìn về phía cô, thậm chí đi qua rồi còn
ngoái đầu nhìn lại. Thi thoảng có lá cây dong rụng xuống, rơi lên người
cô gái má đó phơn phớt, cô gái đưa bàn tay thon dài xòe ra đỡ lấy, chỉ
một thoáng thế thôi cũng tạo thành hình ảnh không phai mờ trong đầu một
người.
Tô Xán từ xe nhảy xuống, vội vàng chạy tới, lúc này cô gái mới quay
sang, môi hơi mím lại mang chút giận dỗi nhìn chằm chằm vào y, lúc này
người xung quanh mới choàng tỉnh, đó là người mỹ nhân đang đợi.
- Có biết khiến con gái phải đợi là rất mất lịch sự không hả?
Đường Vũ tựa cười tựa không hỏi:
Tô Xán lau mồ hôi hoàn toàn không có thật, y hoàn toàn không có ý định
áp dụng lý thuyết của Tằng Na để Đường Vũ ôm kỳ vọng quá cao vào mình,
chuyện hôm nay hoàn toàn vô tình:
- Xin lỗi, xe đi hơi lòng vòng, mình tính sai giờ.
Vốn Tô Xán chỉ nửa đùa nửa thăm dò bảo Đường Vũ mỗi ngày cùng nhau chờ
người kia ngoài trường để cùng vào lớp, không ngờ Đường Vũ lại đồng ý,
làm Tô Xán cực kỳ hưng phấn, tuy nói không đến muộn bao lâu, nhưng trông dáng vẻ này, Đường Vũ đã chờ khoảng thời gian không ngắn.
Cho dù trước kia Đường Vũ cũng chưa bao giờ chờ đợi một ai, ngày tốt
nghiệp sơ trung là lần đầu tiên, người cô đợi cũng là Tô Xán, bị không
ít người nhìn, làm cô xấu hổ vô cùng. Nhưng hiện giờ đối diện những học
sinh ngoái đầu nhìn, Đường Vũ mặc kệ ánh mắt kinh ngạc mang theo đánh
giá nhìn cô, chẳng biết vì sao có loại tâm thái đó, đại khái lên cao
trung rồi, mình cũng trưởng thành hơn.
- Thời gian của mình rất quý giá, bạn phải bồi thường chứ hả?
Đường Vũ lãnh đạm nói, có điều ánh mắt nghịch ngợm kia đã bán đứng nội tâm cô.
- Đáng đời lắm, đúng là không ra gì, để con gái phải đợi, tên này là đồ thất bại.
Rất nhiều học sinh cười trên đau khổ người khác, bọn họ phân tán ở quán
ăn sáng, quán trà sữa, dùng đủ mọi cớ ở lại bên cạnh cái cây cổ thụ,
toàn là người biết tới Đường Vũ, đả kích Tô Xán có thể thỏa mãn nội tâm
mất cân bằng nghiêm trọng của họ họ.
- Nghe nói hôm trước còn mời cô ấy ăn khoai tây rán, ăn xong tiễn người ta lên xe! Mất mặt con trai toàn trường.
Đây là vị hôm đó có mặt ở quán khoai tây rán.
Loại bình luận ác ý này thực ra bình thường chả có, chỉ vì Đường Vũ ở
năm thứ nhất, thậm chí toàn bộ Nhất Trung dần có tiếng tăm tăng vọt. Có
nhiều người muốn làm quen với cô, hiện giờ những người này muốn mượn
thời gian ăn sáng, hoặc đợi người, kiếm cơ hội tiếp cận.
Học sinh cao trung tuy đa phần còn rụt rè, nhưng ở trong một số vòng
tròn, có nhiều người giỏi giao tiếp, xử sự phóng khoáng không e ngại
tiếp cận mỹ nữ. Hành động của Tô Xán ở lễ chào cờ làm đám học sinh ngoan trong trường bị kích thích, nói ra nói vào là chuyện thường.
Tô Xán ngó lơ đám tiểu nam sinh và tiểu nữ ghen tỵ sinh xung quanh, ai
cũng có một tấm mặt nạ, ai cũng thế, trong sinh hoạt, trong giao tiếp,
ứng phó với đủ các loại trường hợp, con người sẽ tự động tạo ra một cái
mặt nạ cho mình. Đường Vũ từ lúc lên sơ trung ý thức tự bảo hộ cực mạnh cũng mang một tấm mặt nạ, lạnh nhạt nói chuyện với người khác, khẽ mỉm
cười, nụ cười không mang tạp chất nào, cũng đại biểu nó không có bất kỳ
hàm nghĩa nào, chỉ là đối phó cho qua.
Còn Đường Vũ ngày càng thích thăm dò làm khó mình như thế này, có phải
đã chứng tỏ tấm mặt nạ khiến người ta có ấn tượng khắc sâu kia đã giải
trừ?
- Nếu như mỗi ngày mình đều có thể chiếm dụng thời gian của bạn, mình sẵn lòng bồi thường.
Tô Xán đưa tay rỡ đỡ một cái lá rụng lên đầu Đường Vũ.
Một vài cô gái mặt đột nhiên ửng hồng, lời nói rất lớn gan, nhưng hành
động rất phong độ, không hề xuồng xã, làm người ta cảm thấy chân thành,
khiến các cô gái ao ước mình được thế chỗ cho Đường Vũ.
Còn đám nam sinh hết sức bất mãn, tên chết tiện này có đi tán gái làm ơn nói chuyện hàm súc một chút chứ, ở đây còn bao nhiêu trái tim đang tan
vỡ, đang thầm cầu mong Đường Vũ từ chối y cho bõ ghét.
Đường Vũ hơi chớp mắt, môi trên cong lên:
- Nói tự tin thật đấy, mình muốn cái gì cũng được sao?
- Chỉ cần trong khả năng của mình.
- Vậy cùng mình đi mua mấy cái bút đi, ở đây có cửa hiệu văn phòng phẩm mới mở.
Đường Vũ đưa tay nắm góc tay áo Tô Xán đi tới con dốc, cô tất nhiên
không thể năm tay Tô Xán, góc tay áo Tô Xán thì cô có thể ra tay.
Có điều bộ dạng này của cô, rất giống cô gái làm nũng với bạn trai mình.
Hai người bỏ lại đám thiếu nam thiếu nữ rời đi.
Tới trước hiệu văn phòng phẩm, Đường Vũ buông góc áo của Tô Xán ra, có
điều lại đỏ mặt vì động tác vừa rồi của mình, cô thực sự không thích ánh mắt chăm chú nhìn vào mình của những học sinh kia, cho nên chỉ biết kéo Tô Xán đi, sau mới phát hiện ra động tác này không ổn, ghét nhất là Tô
Xán ở phía sau làm bộ dạng thản nhiên hưởng thụ nhìn mình.
- Coi như mình bù cho bạn vì tới muộn, bạn muốn mua gì mình sẽ tặng.
Tô Xán nhìn cửa hiệu thứ ba của nhà mình, cũng là hai cửa hiệu hợp làm
một, có điều lần này vì tài chính có hạn, chỉ làm trang trí đơn giản,
không đặc sắc như hai cửa hiệu đầu, song hàng hóa ở bên trong rất đầy
đủ, các loại đồ dùng học sinh xếp kín mít, đủ loại kiểu dáng khác nhau, làm người ta nhìn muốn mua.
Ba nhân viên trong cửa hiệu mỉm cười chào Tô Xán, sau đó chú ý cả lên Đường Vũ.
- Không cần đâu, bạn chỉ cần đi cùng mình là được rồi, mình sẽ tự trả.
Đường Vũ lắc đầu, mắt ngạc nhiên nhìn quanh hiệu, toàn món đồ nho nhỏ
xinh xinh, in nhân vật hoạt hình đáng yêu, rất thích mắt. Cô lúc thì cầm cái bút viết thử, lát mở hộp bút chi ngửi mùi, thấy cái tẩy in gấu pooh là thốt lên khe khẽ, đại khái đó là bệnh chung của các cô gái, cực kỳ
hứng thú với dạo phố và sức đề kháng yếu ớt với những món đồ nho nhỏ
xinh xinh.
- Bạn muốn mua bút gì?
- Bút máy của mình rơi xuống đất, chắc là không dùng được nữa.
Tô Xán bảo nhân viên lấy ra mấy cái hộp bút, chọn một cái:
- Đây là bút Parker Pen loại dành cho nữ giới, bạn thử xem, còn bút máy của bạn, đưa cho mình, có khi sửa được.
Trước kia Tô Xán không có điều kiện tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng từ
khi nhà mở hiệu, y chịu khó tìm hiểu, giờ xem như là nửa chuyên gia rồi, ít nhất sao với đám học sinh là vậy.
Đường Vũ nhận lấy cái bút, sau đó viết thử lên giấy, hết sức thuận tay,
có điều giá cả rất đắt, mặc dù tiền tiêu vặt của cô rất sung túc, nhưng
cũng nằm ngoài dự liệu của cô rồi, hơn nữa cô cũng không mang đủ tiền.
Một đám học sinh đi vào, có mấy học sinh vừa rồi ngồi quán ăn sáng, đợi
Tô Xán bị mất mặt, ai ngờ y lại bị Đường Vũ kéo đi, đợi được bạn học cần đợi, lại thấy họ vào hiệu văn phòng phẩm, thời gian vào lớp còn sớm nên vào đây.
Nhìn thấy Đường Vũ hết sức yêu thích cái bút chuyên dùng cho nữ giới,
còn Tô Xán ở bên đang cố gắng sửa cái bút tõe ngòi. Mấy học sinh con nhà khá giả liền cười nhạo, cô gái này đúng là đáng thương, ở lễ đài bị
đoạt mất nụ hôn, đi theo đứa học sinh nghèo rớt, tùy thời đại này không
mấy người cầu kỳ chuyện đưa bạn gái tới chỗ quán ăn cao cấp, ra vào
trung tâm thương mại, song không thể tỏ ra nghèo đói vậy chứ.