Sửa mãi không được, Tô Xán mua cái ngòi bút giá năm hào thay vào.
- Xong rồi, nhưng cái bút này tặng mình nhé?
Tô Xán xoay cái bút máy trong tay, thân bút thanh mảnh, còn mang theo
mùi thơm nhàn nhạt, trông khá cũ rồi, có lẽ đã theo Đường Vũ từ thời đại sơ trung, lấy được chiến lợi phẩm, à, đồ kỷ niệm này của cô, thỏa mãn
dục vọng chinh phục tạm thời của y.
- Hả?
Đám học sinh xung quanh ngỡ ngàng, có nam sinh cười ra tiếng, không ngờ lừa đồ của bạn gái! Cô gái tuyệt mỹ này thật là xui xẻo.
Đường Vũ thấy vẻ mặt đám học sinh này, đại khái cũng hiểu suy nghĩ của họ, đóng hộp bút trong tay lại, nói với Tô Xán:
- Mình không mua nữa, nếu đã sửa xong rồi thì tạm thời dùng nó vậy, cám ơn bạn.
- Không, cái bút này của mình rồi, bút mới của bạn ở trên bàn ấy.
Tô Xán thu tay lại, cái bút liền biến mất.
Đường Vũ hơi tức giận, Tô Xán sao lại bá đạo như vậy chứ, đang định nói
thì thì Tô Xán cầm cái hộp bút mà Đường Vũ thích, cho vào túi in "
Chuyên doanh văn phòng phẩm Hạ Hải", nắm lấy tay Đường Vũ, xách túi ra
thẳng ngoài cửa như ăn cướp.
Nhân viên cửa hiệu còn mỉm cười chào.
Một tên học sinh tròn mắt nhìn theo hướng hai người, còn nghĩ cửa hiệu
này mới mở nên có chương trình khuyến mãi gì đó, nên cũng thử cầm cái
hộp bút mình vừa chọn, đi ra cửa, cô nhân viên đưa tay chặn lại, nở nụ
cười nghề nghiệp:
- Chín đồng, xin cám ơn.
- Còn chưa trả tiền mà!
Đường Vũ vừa xấu hổ vừa cuống, với giáo dục gia đình của cô, với bối
cảnh gia thế tới đạo lý làm người được tiếp xúc, trong sự tích danh nhân cô lấy làm gương, hoàn toàn không có cái nào dạy lấy đồ không trả tiền.
Huống hồ giữa ban ngày ban mặt, còn bao người nhìn vào, Tô Xán xách túi bỏ chạy, cô bán hàng kia chắc không kịp phản ứng.
- Không sao, không cần trả tiền đâu.
Tô Xán cười gian:
- Bạn chưa bao giờ nghĩ tới làm chuyện gì đó nổi loạn ở thời học sinh à?
- Vì như loại chuyện không trả tiền đã đi như bạn ấy à? Chỉ có trong đầu bạn mới có thứ suy nghĩ cổ quái đó! Mình phải đi trả lại cho họ.
Đường Vũ dứt khoát nói, mặt cô nóng như lửa đốt, nghĩ tới khi người ta
đuổi kịp, trên con đường đông đúc này sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ phải
làm sao, Đường Vũ không biết giấu mặt vào đâu.
Nhìn Đường Vũ sắp giận thật, Tô Xán không trêu cô nữa:
- Được rồi, hiệu văn phòng phẩm này do mẹ mình mở, nhân viên bên trong
đều biết mình, cái bút tất nhiên là viết vào sổ nợ của mình, bạn nghĩ ai cũng có thể cầm đồ không trả tiền chạy mất như vậy sao? Nếu thế cửa
hiệu nhà mình chẳng bao lâu phải đóng cửa.
Đường Vũ trừng trừng nhìn y, sau đó giơ nắm đấm nhỏ đấm cho y mấy cái phát tiết bất mãn, có điều chẳng đau tẹo nào:
- Thứ này bao nhiêu bao nhiêu tiền, mình sẽ trả bạn.
- Giận rồi à?
Tô Xán giữ lấy nắm tay của Đường Vũ, cẩn thận nhìn nét mặt của cô.
Bên cạnh có mấy học sinh lớp số năm đi qua, thấy băng xuyên mỹ nhân
Đường Vũ lại có một mặt như vậy, sợ tới không dám chào hai người luôn.
Đường Vũ lắc đầu, giọng nói rất nghiêm túc dứt khoát:
- Không giận, nhưng mình không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của bạn, trong nhà không cho, cám ơn bạn.
- Được, để bạn trả tiền.
Tô Xán chào thua:
- Sắp cuối tuần rồi, sau này mỗi cuối tuần nếu có thời gian có thể cùng
mình đi chơi không? Học tập chăm chỉ cũng cần phải nghỉ ngơi thích hợp
mới tốt.
Giây phút Đường Vũ gật đầu khẽ “ừ” một tiếng, Tô Xán muốn nhảy cẫng lên hét thật lớn phát tiết hạnh phúc của mình.
Hai người đi vào trường học bước qua đường nhỏ và sân trường, tới lớp
học, quá trình đó dường như rất ngắn, nhưng cũng rất dài. Điều này làm
Tô Xán nhớ tới sau này mỗi lần đi học rồi tan học, một mình lầm lũi cô
độc đi giữa đám đông huyên náo, chỉ mong cuộc sống cao trung trôi qua
thật nhanh.
Còn bây giờ đi cùng Đường Vũ bên cạnh, mọi thứ tới có vẻ rất đương
nhiên, chỉ có Tô Xán mới biết cảnh trước mắt phải trải qua biến đổi âm
thầm mà long trời lở đất ra sao.
Học sinh các lớp khác đã bắt đầu thảo luận xôn xao rồi:
- Này, mọi người biết không, nghe nói hoa khôi Đường Vũ của lớp số năm có bạn trai rồi, không ngờ …
- Tôi nhìn thấy hai bọn họ rồi, không xứng chút nào, tôi vẫn thấy Nhạc Tử Giang thích hợp hơn ..
- Xì, cậu biết gì, Tô Xán không vừa nhé …
Khi hai người đi cùng nhau dưới con đường tràn ngập ánh mặt trời, có
người hậm mộ đứng nhìn, Đường Vũ thành tích học tập top đầu toàn khối,
và Tô Xán thành tích tuy không phải hàng đầu nhưng cực kỳ không đơn
giản, hai người thành động lực phấn đấu, ước mơ tơi đẹp cho những học
sinh vùi đầu vất vả học tập, hay buồn chán đợi mỗi ngày mặt trời học.
Theo đuổi Tiêu Á Hiên, Lưu Đức Hoa trở thành không thực tế nữa, hoàng tử bạch mã ư, đâu cần thiết? Chỉ cần có người bạn bên cạnh là đủ rồi.
Thứ sáu tan học cùng Tiết Dịch Dương lên xe bus về nhà, Tiết Dịch Dương
ngồi ở hàng ghế cuối cùng hình như gặp được người quen, hai cô gái vui
vẻ chào hắn, một cô khá cao, khuôn mặt đẹp dịu dàng, mắt rất có linh
khí. Cô còn lại nhỏ nhắn, song trông hết sức tinh minh. Chắc là bạn thời sơ trung của Tiết Dịch Dương.
- Đây là Trần Khiết và Trương Miêu của lớp số một, chắc mày cũng biết
rồi, hai bạn ấy ở lớp số một không xếp thứ ba cũng là thứ tư.
Tiết Dịch Dương rất khéo mồm giới thiệu hai cô gái với Tô Xán, vừa tâng bốc lại cung cấp thông tin cho thằng bạn, Tô Xán biết mới lạ.
Hai cô gái quả nhiên rất vui vẻ, nói:
- Bọn mình chỉ có thể tranh giành vị trí thứ ba thứ tư với nhau thôi,
bất kể thế nào cũng không thể giành được vị trí thứ nhất và thứ hai.
Nghe có vẻ khiêm tốt, ít nhiều thể hiện sự tự hào.
Xe tiếp tục đi, Tiết Dịch Dương rất giỏi gợi chủ đề, hai cô gái cũng
giỏi nói, nói từ đàn dương cầm của Richard Clayderman, nói một số sự
kiện quốc tế, chuyện Nato oanh tạc Nam Tư.
Còn nhắc tới Đường Vũ xếp thứ hai toàn khối, còn kể Lưu Tuấn Kiệt được
dự bị là trạng nguyên Thanh Hoa viết thơ tình bày tỏ ngưỡng mộ với Lưu
Tuấn Kiệt.
Tô Xán nghe chóng cả mặt luôn.
Đột nhiên đổi chủ đề:
- Dịch Dương, bạn học lớp số năm có biết Tô Xán không?
Lại thế nữa rồi, Tiết Dịch Dương lén cho Tô Xán một cú đấm vào sườn, Tô Xán phải cắn răng mà chịu.
Tiết Dịch Dương còn chưa kịp trả lời thì hai cô gái đã liến thoắng hỏi:
- Bạn ấy thế nào, có đẹp trai không?
- Có biết chơi bóng rổ không? Có cao không?
- Có nhiều bạn bè không?
- Này, rốt cuộc cậu có quen Tô Xán không thế.
Cả nửa sau xe bus vì hai cô gái này mà yên tĩnh lại, Tô Xán không biết bị đấm đến cái thứ mấy.
Ngày mùng 8 tháng 5 hẳn là một ngày mà bất kỳ người trong nước nào cũng
không thể quên, xưa nay hai nước giao chiến không chém sứ giả, ở Châu Âu thời trung cổ, sứ tiết đảm nhận nhiệm vụ giao lưu và trao đổi giữa quốc gia với nhau, được coi là một sự tồn tại đặc thù thần thánh, được bảo
vệ mang tính nghi thức. Nhưng ngày 8 tháng 5, đại sứ quán Trung Quốc bị
trúng 5 quả tên lửa, đây là một cái tát của Nato với người trong nước.
Tô Xán vẫn thường xuyên xem thời sự, nhìn cảnh Nam Tư tan hoang đổ nát
trên TV, y không khỏi nhớ tới sự kiện quốc thù đại hận kia, nỗ lực nhớ
lại những nội dung này trong ký ức, tìm tòi trong giá sách, nghiền ngẫm
từng chi tiết liên quan tới quá khứ, hiện tại và tương lai của thế giới
này.
Tô Xán không nhớ tên ba nhân viên sứ quán bị chết, nhưng sự kiện này vẫn còn y như mới, làm rất nhiều người trong nước bình yên quá lâu lần đầu
cảm giác được thì ra cái chết ở gần như thế.
Tô Xán không phải phẫn thanh, y cũng không đợi tới chuyện xảy ra rồi mới nhảy dựng lên chỉ trích những quốc gia ba quyền ngày ngày rao giảng chủ nghĩa nhân đạo nhưng lại ngang ngược vô lý, đương nhiên những lời chỉ
trích của dư luận quốc tế với những quốc gia đó mà nói chẳng là cái gì.
Tới gần hơn trái tim Đường Vũ, Tô Xán hạnh phúc đồng thời có cảm giác
bất an mơ hồ, cuộc đời Đường Vũ không đơn giản, nhiều chuyện y biết
nhưng liệu có thay đổi được không, giống như giờ mình biết chuyện đại sứ quán bị không kích sắp xảy ra, có thể làm gì, đây là thời khắc kiểm tra y có năng lực cỡ nào.