Quán game này nằm ở giao giới ngã tư cách tiểu khu của nhà Tô Xán chưa tới 1 km, có thể xem là khu phồn hoa, đối diện là khách sạn Quốc Tế ba sao của thành phố Hạ Hải, cũng chỉ ở trước cổng khách sạn nằm trên đường đi học của Tô Xán có thể thi thoảng thấy một hai chiếc xe hơi BMW.
Khi đi qua đường đối diện với khách sạn, Lưu Duệ chỉ tay kêu:
- Chính là bọn chúng.
Bốn nam một nữ từ đại sảnh sáng choang của khách sạn Quốc Tế đi ra, nhìn từ cách ăn mặc và khí chất đều bất phàm, tuổi tác không chênh lệch với bọn họ là bao, vậy mà lại ở trong khách sạn cao cấp nhất Hạ Hải, không khỏi làm người ta kinh ngạc.
Tô Xán vốn tưởng là cao thủ ở khu phố khác tới gây chiến, xem cái thế này, y cũng phải nhíu mày.
Đối phương cũng nhìn thấy bọn họ, tên con trai đứng đầu tướng mạo tuấn tú, vẫy tay với bọn họ, ba tên khác thì mặt nghênh nghênh, chỉ chỏ bọn họ nói cười.
Cô gái duy nhất trong nhóm lập tức làm trái tim Tô Xán rung rinh.
Váy liền thân màu trắng, mũi ngọc môi hồng, đôi mắt đen láy linh động, khuôn mặt trái xoan, cánh môi dày nhỏ, môi trên hơi hơi cong cong lên đầy khiêu khích, mép váy chớm tới gối làm tôn lên đôi chân dài khỏe khoắn, mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi đầu mà đã đẹp yêu nghiệt thế này, lớn hơn chút nữa còn để con trai sống nữa hay không?
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ nuốt nước bọt, lắp bắp:
- Vừa, vừa nãy không có cô bé này ... Ai thế không biết?
Ba người bọn họ phân bố rất có tính hí kịch, Tiết Dịch Dương học Nhất Trung, Lưu Duệ ở Nhị Trung, Tô Xán ở Tam Trung, cứ như thương lượng trước vậy, đối diện với cô gái này, xét ở bất kỳ một phương diện nào đều ở cấp bậc hoa khôi giảng đường.
Trong trí nhớ của Tô Xán không hề có cô gái, có lẽ y không nhớ nổi tên bạn học cùng lớp, nhưng nhất định có thể nhớ tên những hoa khôi trong trường.
Hai nhóm đi vào quán game, không khí tức thì trở nên nặng nề, người trong quan thấy nhóm xế chiều khiêu khích tới, sắc mặt rất bất thiện, nhưng thái độ thay đổi hẳn khi thấy cô gái, quán game thường là thế giới của con trai, xuất hiện một cô gái, lại còn xinh đẹp cỡ này, độ quý hiếm thế nào khỏi nói cũng biết.
Mấy tên lớn tuổi một chút đang hút thuốc cũng vội dập thuốc đi, tên vừa rồi còn gác chân lên bàn cũng thu lại, làm bộ nghiêm chỉnh đàng hoảng còn lén nhổ nước bọt vuốt lại mái tóc bù xù, Tô Xán không khỏi buồn cười.
Trách sao được, chiếc váy liền thân làm nổi bật vóc dáng yểu điệu sức sống của thiếu nữ, tuy gò má bầu bầu còn chút non nớt của trẻ con, song đã nhìn thấy tiềm lực kinh người trong tương lai, tóc đen nhánh xõa xuống vai, đôi mắt hững hờ , khí chất hiếm có, Tô Xán đứng cạnh cô không xa có cảm giác tim tăng tốc rõ rệt, phải biết rằng dù gặp Đường Vũ, y cũng không có cảm giác này.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ kiếm luôn máy ngồi xuống, di chuyển sự chú ý, sợ nhìn cô gái này không chú ý ngây ra thì mất mặt.
Kẻ to mồm nhất trong nhóm đối thủ nói:
- Thế nào, kẻ bại trận còn gọi người tới, y là người trình độ cao nhất đấy hả?
Câu này rõ ràng nhắm vào Tô Xán.
- Đây là bạn tôi, gọi cậu ấy tới để giao lưu chút thôi, đối thủ chính vẫn là bọn tôi.
Lưu Duệ trả lời, trong ba bọn họ, đá PES giỏi nhất là Tiết Dịch Dương, thứ đến là hắn rồi mới đến Tô Xán.
- À.
Tên đứng đầu là Vương Uy Uy hơi thất vọng, hiếm khí thấy ngứa tay như vậy, buổi chiều Tiết Dịch Dương chỉ đủ vùng vẫy một chút, làm khoái cảm của hắn chỉ thoáng qua, thấy Tô Xán còn tưởng là đối phương hẹn người trình độ cao hơn tới, ai ngờ là tới cổ vũ.
Một nam tử chừng ba mươi ngứa mắt với sự vênh váo của đám người này, khiêu chiến với một tên beo béo trong nhóm, thắng bại nhanh chóng định đoạt, 2-0, tên béo thắng nhẹ nhàng, nam tử kia vẫn ngồi ngây tại chỗ không tin.
Tên béo mặc một bộ đồ thể thao, quần lửng, vòng chân vòng tay các kiểu, nhấc cái mũ lưỡi trai hiệu Nike ném xuống đất đứng dậy:
- Đúng là thành phố nhỏ, thôi, chả hi vọng tìm được đối thủ ở đây. Thành phổ nhỏ, người cũng kém cỏi, dẫm đạp cũng chẳng thú vị gì.
Mấy người khác lên tiếng phụ họa, người trong quán game mặt lúc trắng lúc đỏ, khỏi nói xấu hổ phẫn nộ ra sao.
- Tiểu Ngũ, nói cái gì vậy hả?
Vương Uy Uy nhíu mày nhìn sang cô gái.
Quả nhiên cô gái cũng tỏ ra khó chịu vì lời nói của tên béo Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ lập tức im re, gãi gáy:
- À ... Vừa rồi kích động chút ... Lạc Nhiên, em đừng đừng để ý ...
Lạc Nhiên!
Tất cả mọi cái tai đều dựng thẳng lên, tên thật đẹp.
Lâm Lạc Nhiên đến bực mình với người anh họ cùng tuổi này, ăn nói chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, toàn gây phiền toái không đáng có. Lần này bọn họ tới Hạ Hải vì một cuộc tụ hội của trưởng bối, đám Tiểu Ngũ chê ở đại viện không thoải mái, bị trưởng bối quản giáo, nên tự ý thuê phòng ở khách sạn Quốc Tế. Lâm Lạc Nhiên là phận tiểu bối, đi tới chào hỏi hết chức phận rồi thôi, cô không thích loại tụ hội này, nên đi theo Tiểu Ngũ và Vương Uy Uy, ba bọn họ từ lớn tới bé đi đâu cũng có nhau, gần như không rời nửa bước.
Vương Uy Uy thấy người trong quán game nhìn cả vào Lâm Lạc Nhiên thì không thoải mái, ngồi xuống bên cạnh Lưu Duệ tuyên chiến:
- Quy củ cũ, chỉ cần thắng tôi một trận, toàn bộ chi phi ở đây tôi trả hết.
Cả đám quả nhiên nhốn nháo không để ý tới Lâm Lạc Nhiên nữa.
Còn Tô Xán thì tỉ mỉ quan sát Lâm Lạc Nhiên và Vương Uy Uy.
Quần áo mà họ mặc nhìn là biết cắt may thủ công, kiểu dáng với ánh mắt người tương lai của Tô Xán nhìn cũng không thấy lạc hậu, thời trang mà không nổi bật, nhìn bề ngoài không nhận ra được nhãn hiệu, chân đi giày thể thao hiệu Nike chắc chắn chẳng phải đồ nhái, Hạ Hải khi ấy không có một hiệu độc quyền nào, vì chẳng mấy người mua nổi.
Cách ăn vận có thể thay đổi, thế nhưng khí chất và tính cách của một người do điều kiện bẩm sinh và hoàn cảnh giáo dục bồi dưỡng ra. Những người này ăn mặc không phô trương, nhưng bất phàm, nếu nói là con cái phú thương thì phong cách kín đáo nội liễm này không phù hợp, bọn họ tuy không vênh mặt hất hàm, nhưng khí thế vượt người khác, con cái phổ thông không giả bộ ra được.
Tô Xán kết hợp với kinh nghiệm giao thương đời sau, lưu tâm phân tích, được kết luận này lại mỉm cười, đây chỉ là thói quen thôi, biết thân phận của họ thì sao, tới đây chơi game cho vui, dựa vào là kỹ thuật, ở đây thân phận là bình đẳng.
Tiếng kêu nuối tiếc truyền tới, Lưu Duệ nỗ lực vẫn không lật ngược được tình thế, thua Vương Uy Uy 1-3.
Vương Uy Uy dùng gamepad tự mang theo, khác với gamepad nhớp nháp mồ hôi, màu nhũ gần như bị cáu bẩn che lấp của quán game, gamepad của đám người này rất cầu kỳ, trông có cảm giác cực kỳ chuyên nghiệp, giống tay cầm PS2 sau này, có điều chưa có công năng rung.
Thứ gamepad này ở trong nước dứt khoát không mua nổi, hơn nữa tay của Vương Uy Uy rất linh hoạt, cực nhanh, cả Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ đều không bằng, chẳng trách không ai thắng nổi.
Tô Xán trước khi quay trở về thì đã ra PES 2010 rồi, khấc hẳn với thời này, kể cả khi tốt nghiệp đi làm, Tô Xán vẫn thích rảnh rỗi cùng bạn bè tới quán game, rồi công việc ngày càng thêm bận rộn, y cũng mua một chiếc PS2 về chơi, còn PS3 vẫn đắt lắm.
Nhìn cái đồ họa 3D thời PS1 thực sự thô tới không chịu nổi, răng cưa không xử lý, đa giác ít, góc cạnh rõ ràng, có điều khi đó gây oanh động lắm rồi, cùng với không khí WC 1998, có thằng con trai nào được điều khiển sao sao yêu thích, dẫn dắt đội bóng thân yêu thắng một trận mà chẳng nhiệt huyết sôi trào.