Tiết Dịch Dương cơm tối cũng chẳng nhớ mình ăn gì, đầu óc chỉ nghĩ cách ứng phó với Vương Uy Uy ra sao, hiện có cơ hội đối kháng chính diện, chuẩn bị đem chiến thuật và chiến lược suy tính kỹ ra dùng.
Thấy Tiết Dịch Dương tiếp lấy gamepad của Lưu Duệ, mắt Vương Uy Uy ánh lên phấn khích, đối thủ có tầm cỡ xuất hiện rồi, chỉ có ngược đãi người có khả năng chống cự mới có khoái cảm.
- Mẹ nó! Mày dám chơi à? Không sợ Uy Uy đại ca của bọn này đá chết.
Một tên lên tiếng chướng tai:
- Bọn nó nếu đã không sợ chết nối nhau tiến lên, vậy cho bọn nó thấy thế nào là đội nông dân đá bại đội ngôi sao đi Uy Uy đại ca.
Câu có nghĩa là dùng cầu thủ hạng ba chỉ số thấp đã với đội bóng toàn sao của đối phương.
Tiết Dịch Dương bị đối phương khích bác đá đểu, thẹn quá hóa giận quát:
- Rốt cuộc có đá không?
Vương Uy Uy cười, thái độ rất bề trên:
- Tăng thêm cược, nếu các người thắng, tiền đồ uống, thuốc lá do bọn này trả, nhưng nếu ngay một trận cũng không thắng nổi, đừng trách bọn này tặng cho hai chữ ...
- Rác rưởi!
Mấy tên kia đồng thanh.
Lâm Lạc Nhiên không hùa theo, khoanh tay đứng nhìn, dáng vẻ buồn chán, rõ ràng cũng không nghĩ có ai thắng được Vương Uy Uy.
Đám người trong quán game nổi giận, thằng chó này mạnh mồm quá, chẳng qua kỹ thuật giỏi một chút, cần vênh váo đến thế không.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ mặt âm trầm, Lưu Duệ nói nhỏ:
- Tuyệt đối không được thua.
Tiết Dịch Dương không đáp, chỉ im lặng gật đầu, trước đó mọi người còn là so tài, dù thua đối phương không phục vẫn tôn trọng, nhưng đối phương đụng chạm tới tự tôn của mọi người, tuyệt đối không thể tha thứ, lắm tiền, xuất thân ưu tú mà khinh người à?
Tô Xán thầm lắc đầu, đám người này là thế dù được giáo dục tốt đẹp thường ngày tỏ ra khiêm nhường, thực chất không để ý tới tôn nghiêm người khác, càng thích lấy chà đạp người khác để tìm kích thích, bị kích lên một cái là lộ bản chất ngay.
Tựa hồ rất thích cái không khí ngột ngạt, tên béo Tiểu Ngũ cười hô hố với hai tên bên cạnh, Vương Uy Uy nhếch môi:
- Vậy bắt đầu đi.
Trận này Tiết Dịch Dương chơi cẩn thận bội phần, toàn bộ người trong quán game tập trung sau lưng hai người xem thi đấu, đến chủ quán cũng bỏ việc đứng xem, nắm tay siết chặt. Chuyện liên quan tới việc làm ăn của quán, đám người trẻ tuổi này có vẻ như tới đây phá quán, ông ta sao không căng thẳng cho được.
Mọi người nhìn chăm chăm vào cảnh khó tin trên màn hình, cầu thủ của Tiết Dịch Dương bị xoạc tung người, nhưng trọng tài trong game không thổi còi, đứng đần tại chỗ, Vương Uy Uy nhân lúc Tiết Dịch Dương bất ngờ, sút mạnh vào lưới.
Cả đám đưa mặt nhìn nhau, thế là sao?
- Ha ha ha! Xoạc chết bọn nhà quê đi.
Một tên trong bọn Vương Uy Uy đắc ý kêu lớn.
Vương Uy Uy quay sang, giơ ngón cái lên rồi xoay tay chĩa ngón cái xuống mặt đất, làm Tiết Dịch Dương điên tiên chỉ muốn đập gamepad vào mặt hắn.
Tô Xán chả lạ gì trò này, PES khi ấy chưa hoạn thiện, gug rất nhiều, xoạc bóng từ góc chéo gần người thế này, dù đối phương hất bay lên cũng có 80% không bị thổi còi.
Mọi người chửi bới trọng tài om sòm, Tiết Dịch Dương cắn môi phát bóng, thời gian không còn nhiều, đây là cơ hội cuối cùng gỡ lại.
Mọi người ầm ĩ reo hò, tạm thời quên mất cô gái duy nhất trong quán game, Lâm Lạc Nhiên lúc này yên tĩnh đứng một bên xem hai người thi đấu, thi thoảng cánh môi cùng đuôi mắt hơi cong lên thành nụ cười khẽ, sự quyến rũ trong lúc lơ đãng đó, phong tình đáng yêu tự nhiên đó nếu có người nhìn thấy cảnh tượng động lòng người này, có lẽ quên cả trận so tài kích thích kia.
Tất nhiên lúc nào cũng có ngoại lệ, Tô Xán là người duy nhất không chú ý trận thi đấu, hơi thất thần nhìn Lâm Lạc Nhiên.
Trong ký ức của y không hề có cảnh này, tuyệt đối không có, buổi tối trước khi y đi thi, Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ không gọi y đi chơi game, càng không thể có chuyện gặp cô gái xinh đẹp này.
Tô Xán dám khẳng định trăm phần trăm mình hoàn toàn chưa từng gặp cô gái này, một cô gái có thể khiến người ta nhìn một cái tim tăng tốc, dù có nhiều năm sau nhất quyết không thể quên được.
Chẳng lẽ mình quay trở lại là vô tình thay đổi hướng vận mệnh, đáng lẽ hôm qua y đi chơi game với Tiết Dịch Dương chứ không phải ở nhà ôn bài, vì y từ chối nên hôm nay Tiết Dịch Dương mới kéo Lưu Duệ đi chơi, rồi phát sinh chuyện gặp nhóm Vương Uy Uy.
Chuyến du hành vượt thời gian làm Tô Xán sinh ra cái tính xấu, thích nghĩ ngợi lung tung.
Cả quán châu đầu vào màn hình, duy nhất một người nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Lạc Nhiên tất nhiên phát hiện ra, quay đầu sang nhìn, đôi mắt hai người va chạm. Đổi lại là trước kia bị đôi mắt xinh đẹp của cô chiếu vào, bất kỳ đứa con trai nào cũng không chịu nổi quá ba giây phải đỏ mặt quay đầu đi, ánh mắt mỹ nữ đầy tính sát thương, hơn nữa một khi Lâm Lạc Nhiên cố ý, ánh mắt trở nên sắc lạnh như dao, đám người chạc tuổi cô dứt khoát không chịu nổi.
Thế nhưng hiện giờ Tô Xán hoàn toàn ở trong trạng thái thất thần, còn chẳng nhận ra Lâm Lạc Nhiên đang khó chịu nhìn mình ...
Đã qua ba giây.
Năm giây.
Hai mươi giây.
Hết một phút rồi.
- Này!
Người lên tiếng trước là Lâm Lạc Nhiên, trợn mắt tới một phút không ai chịu nổi, phải người bình thường 20 giây là đã thấy cay mắt.
Đột nhiên một âm thanh êm tai như tiên âm trên trời phát ra áp hết tiếng huyên náo trong quán game, cả quán im phăng phắc như nửa đêm, chỉ có âm thanh phát ra từ trong TV.
Tiếp đó vẫn là giọng Lâm Lạc Nhiên:
- Móc mắt cho bây giờ.
Mỹ nữ này cho người ta cảm giác điềm tĩnh ưu nhã ai ngờ câu đầu tiên lại là "Móc mắt cho bây giờ"
Cả đám ngớ ra một lúc rồi quay sang nhìn Tô Xán đang đứng đần mặt gãi đầu, mọi người không khỏi nhìn y với anh mắt thương hại, bất kể thế nào bị một cô gái như vậy ghét cũng là chuyện đáng thương.
Lưu Duệ đứng bên Tô Xán bước sang bên cạnh một bước, tỏ thái độ "tao không quen thằng này", hôm nay thua người ta còn chưa đủ mất mặt sao, còn đi trêu ghẹo con gái để người ta mắng cho.
Không khí lắng xuống, đúng lúc trận đấu kết thúc, Tiết Dịch Dương ngồi tại chỗ rất lâu không đứng dậy, mặt ảm đạm, lẩm bẩm:
- Tôi ... Thua rồi ...
Trận đấu này hắn đã tập trung 120% tinh thần, dùng hết chiêu số, thần kinh căng như dây đàn, cuối cùng vẫn không kháng cự được, mà đối phương rõ ràng chưa dùng toàn bộ khả năng, đấu tiếp hắn cũng khó duy trì được trạng thái tập trung như vừa rồi.
Mọi người tạm quên Lâm Lạc Nhiên mắng Tô Xán, đám người Vương Uy Uy đang chuẩn bị nghĩ cách xỉ nhục đối thủ thì Tô Xán khẽ vỗ vai Tiết Dịch Dương:
- Để tao thử xem.
Tiết Dịch Dương tinh thần sa sút, nghe Tô Xán nói vậy thì ngẩng đầu lên, phẩy tay:
- Mày tới thì có ích gì, trình độ mày ra sao tao không rõ à?
Lưu Duệ kéo tay Tô Xán:
- Đừng làm phiền nó, chê cả đám chưa đủ mất mặt à?
Lưu Duệ hơn hai tên bạn một tuổi, nhưng đi học muộn hơn một năm, bình thường tiếng nói của hắn là chủ đạo, còn Tô Xán thì giống như đàn em theo đuôi, nên Lưu Duệ thẳng thắn gạt ý kiến của Tô Xán đi, Tiết Dịch Dương là đứa giỏi nhất rồi mà không ăn thua, mình đấu với hắn chọc ba quả mới ăn được một quả, Tô Xán có khi bị Tiết Dịch Dương chọc cho năm quả cũng chẳng ăn lại được quả nào.
Thực lực chênh lệch như thế Tô Xán có đấu cũng vô ích.