Lúc đầu khi tin tức phát,
Trương Khả cũng cùng đám bạn cùng thù địch khinh bỉ Tô Xán, nhưng là cô
gái thông minh, dần dần nhận ra biểu hiện của Tô Xán không đơn giản, tại sao y trước tiên cố tình làm mấy việc vi phạm nội quy rồi nói ra những
lời đảo ngược hết như vậy? Tôn Mạn vốn rất có tu dưỡng, sao lại rối lên
như thế? Còn chẳng phải có Cao Chiêm Tùng ở bên phụ họa.
Phân tích theo chiều hướng này, mục tiêu của Tô Xán liền xuất hiện, y có biểu hiện như vậy là muốn gây ấn tượng với Tôn Mạn, đây đúng là phương
thức cao minh.
- Anh không chỉ vô sỉ, còn hèn hạ, thủ đoạn tán gái rẻ rách.A!
Đang lúc cho rằng Tô Xán bị mình nói trúng bỏ chạy, Trương Khả càng đắc
ý, nhất thời phân khích muốn chui qua thanh ngang, đuổi theo Tô Xán chỉ
trích, phát hiện hôm nay mình mặc lễ phục căn bản không thích hợp hành
vi chui rúc này.
Cái nơ bướm nút kim loại sau lưng mắc kẹt vào khe gỗ, cố tiến tới, váy
kéo cổ áo xuống, còn lui lại, không chừng hông sẽ bị rách, vì đã có
tiếng vải "roẹt" một cái rồi.
Trương Khả tiến thoái lưỡng nan, thấy Tô Xán sắp đi mất, cuống lên gọi:
- Này, này, anh còn không mau tới giúp đi, tôi bị kẹt rồi.
Tô Xán đủng đỉnh quay lại, nhìn thấy bộ dạng của cô nhóc đanh đá, không nhịn được cười.
Trương Khả bị Tô Xán cười trêu ghẹo, quên cả tình huống bản thân:
- Buồn cười lắm à, mau giúp tôi.
- Đây là thái độ khi nhở người khác giúp à?
Tô Xán làm bộ muốn bỏ đi.
Trương Khả nghiến răng, sau đó ngẩng mặt lên cười đáng yêu:
- Anh giúp em một chút được không, cám ơn anh.
Trong lòng nguyền rủa Tô Xán cả chục lần, đợi thoát ra rồi nhất định sẽ xử lý tên xấu xa này.
- Ừm, coi như có thành ý.
Phải thừa nhận con gái xinh đẹp lúc nào cũng có ưu thế, vừa rồi Tô Xán
còn cảm thấy cô bé này thuộc loại tiểu thư được nuông chiều hết sức khó
ưa, vậy mà chỉ một lời nói làm y gần như quên hết. Đi ra đằng sau thấy
Trương Khả như phạm nhân thời cổ muốn vượt ngục, nhưng bị gỗ kẹp vào
mông, hết sức tức cười.
- Anh mau lên đi.
Trương Khả sốt ruột lắm, chẳng may có ai nhìn thấy tình cảnh này của mình, không biết mất mặt thế nào.
Tô Xán nhìn cái mông Trương Khả chổng lên như đít vịt, lòng ngứa ngáy, đưa tay vỗ đét một cái vào cái mông tròn trịa.
Giật nảy mình, Trương Khả làm sao có thể ngờ đường đường mười sáu tuổi, bị con trai đánh vào mông, vừa thẹn vừa cuống:
- Anh, anh ...
- Quen tôi mất mặt lắm à? Còn dám mách lẻo, có phải học sinh sơ trung, tiểu học nữa đâu! Phải thay cha nhóc dạy bảo một phen.
Cảm giác tay không tệ chút nào, thực sự không muốn đánh mà muốn bóp cho đã đời.
- Tôi vô xỉ lắm à? Bốp.
- Nói tôi hạ lưu à? Bốp.
- Này thì thù đoạn tán gái rẻ rách! Bốp.
Từng tiếng vỗ mông vang lên đó làm cho Trương Khả xấu hổ đến nỗi chỉ
muốn chui ngay xuống đất. Mắt ngân ngấn nước, cắn chặt đôi môi hoa đào,
thật ấm ức, nhưng không dám kêu to:
- Châu Tinh Trì chết tiết, anh dám đánh tôi! Á, còn dám đánh nữa! Châu
Tinh Trì anh chết chắc rồi! Châu Tinh Trì , tôi thề không đội trời chung với anh.
Cảm thấy trừng phạt đã đủ rồi, Tô Xán không đánh nữa, tay vẫn đặt trên
mông Trương Khả uy hiếp, mông thiếu nữ mười sáu tuổi, chỉ cách lớp váy,
có thể cảm giác rõ ràng mép quần lót bên trong gợn lên, thiếu chút nữa
bàn tay chuyển mục đích:
- Mắng xong chưa?
Trương Khả cắn môi, rất biết điều ngậm miệng lại, Tô Xán đánh vào chỗ
giữa eo và mông, không phải quá đáng lắm, cảm giác khuất nhục kém xa cái cảm giác xấu hổ vì bị kẹt ở đây, lúc này Trương Khả chỉ muốn thoát khỏi chỗ này thật nhanh.
Thấy trấn áp Trương Khả được rồi, hiện giờ nói hẳn cô bé thông minh này có thể nghe vào, Tô Xán nghiêm túc nói:
- Chuyện ở trường không giống như mọi người suy đoán vậy đâu, đừng suy
đoán lung tung nữa, học tập cho tốt đi, tôi thấy cha em kỳ vọng vào em
nhiều lắm đó.
Trương Khả không nói không rằng, quay đầu đi, thấy Tô Xán thật đáng
ghét, chỉ nhiều hơn mình mỗi một tuổi thôi, tay còn đặt lên mông mình
lại còn làm ra vẻ đàng hoàng giáo huấn, đầy một bụng trức nghẹn ứ trong
ngực, muốn phát tiết mà không được.
Tô Xán quan sát kỹ chỗ Trương Khả bị kẹt, gãi đầu nói:
- Cái này khó, để tôi gọi người khác giúp.
- Này, anh, anh ...
Thấy Tô Xán bỏ đi, Trương Khả đúng là khóc không ra nước mắt, mình nhờ y giúp chẳng qua là tình thế cấp bách, không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, ai ngờ vòng đi vòng lại về chỗ cũ, mình còn bị đánh
mông, đúng sinh nhật mười sáu nữa.
Chẳng bao lâu có một nữ phục vũ chạy tới, mò mẫm ở hông Trương Khả một
lúc, lấy được cái cúc kim loại bị kẹp ra, lúc này Trương Khả mới hiểu,
nếu vừa xong Tô Xán muốn lợi dụng mò máy người mình thì đúng là cơ hội
tốt.
- Cám ơn.
Thoát ra rồi mới cảm giác mông nong nóng, không dám nhìn Tô Xán nữa, nói một câu rồi chạy mất.
Tô Xán nhún vai, cô gái này vẫn biết tình biết lý, đáng yêu nhiều hơn
đáng ghét, lại nhớ lần trước dọa nha đầu Đường Vũ dám làm trò ngốc
nghếch sẽ đánh mông, kết quả quên mất, coi như hôm nay ông trời cho bù
lại tiếc nuối đi, chẳng biết bao giờ mới có cơ hội đánh chính chủ? Nghĩ
thế, vừa đi vừa cười tới chỗ thu phong bì đưa cho người phụ nữ trung
niên, sau đó về chỗ cha mẹ bên trong hội trường.
…..
Ngói xanh gạch đỏ, giữa ngõ nhỏ toàn những ngôi nhà kiểu cũ, để trước
cửa toàn là chiếc xe đạp cũ kỹ, sân vươn bắt đầu thấy mảng hoa đào đỏ
rực nghênh đón gió xuân, làm cả vùng đất cũ kỹ bừng bừng sức sống, như
đá xánh được mưa rào gột rửa.
Ở bên cạnh nó chính là trường trung học số 27, lúc này tin tức tạp chí
Triêu Hoa thu thập bài viết cho chuyên mục Dao Đài không chân mà chạy,
không có học sinh được giải thưởng viết văn toàn quốc, cũng chẳng có tài nữ Đường Vũ mà mọi người mong đợi, chẳng có cây viết có tiếng trong
trường, mà là một học sinh chẳng ai biết tên.
Triêu Hoa chuyên môn bỏ ra một ô giới thiệu văn tắt về tác giả, Tô Xán
là học sinh chuyển trường, trước kia ở Nhất Trung làm văn không tệ, từng diễn giảng trước toàn trường, Triêu Hoa đặt riêng Tô Xán viết bài, muốn thể hiện không khí đại gia đình của Nhị Thập Thất Trung hoan nghênh
thành viên mới, cũng là để đưa luồng gió mới cho Triêu Hoa.
Lý do rất đầy đủ, cao đẹp.
Tô Xán cực kỳ bội phục "nhân viên tình báo" của Triêu Hoa, không ngờ có
thể moi móc tin tức của mình rõ ràng như vậy, ngay cả chuyện từng diễn
giảng ở Nhất Trung cũng biết. Có điều không có gì lạ, là hai trường
trọng điểm quốc gia trong tỉnh, Nhất Trung và Nhị Thập Thất Trung giao
lưu học sinh, giáo viên rất nhiều, có học sinh chuyển học, có học sinh
vẫn liên hệ với bạn bè có ở Hạ Hải, có giáo viên hiện tới Nhất Trung Hạ
Hải dạy học, hỏi chuyện Tô Xán không khó gì.
Thông qua tin tức hai bên trao đổi như vậy, có lẽ chuyện y làm ở đây sẽ
mau chóng truyền tới Nhất Trung, xem ra lần sau số thư từ của bạn học cũ sẽ tăng vọt rồi.
Đương nhiên cũng có khả năng mỗi người rời đi sẽ dần dần phai mờ khỏi tầm mắt người khác, chìm nghỉm trong ký ức.
Tin tức chuyên mục Dao Đài đặt bài viết của Tô Xán truyền ra, khiến một
số nghị luận, lý do Dao Đài không được một số fan hâm mộ tán đồng, ý của họ là "Dao Đài phải là cửa sổ phản ánh tư tưởng của Nhị Thập Thất
Trung, không thể để một học sinh mới đăng bài." "Đám người phụ trách
chuyên mục Dao Đài bị choáng à, một học sinh chuyển trường sao có thể
đại biểu cho trường chúng ta."
Có người nhận ra Tô Xán chính là "Châu Tinh Trì" đang gây tranh cãi
trong trường càng cho rằng Dao Đài chẳng qua lợi dụng Châu Tinh Trì gây
chú ý, càng lên tiếng phê phán.
Mặc dù đa phần chỉ trích Dao Đài, nhưng thông qua đó cũng thấy không ai
tin tưởng vào khả năng của Tô Xán, Tô Xán không đủ năng lực không phải
lỗi của y, mà là của đám quản lý bài báo không biết chọn người.