Đại Niết Bàn

Chương 23: Q.4 - Chương 23: Dạy bảo tiểu nha đầu (1).




Lời lúc này của Trương Bình chẳng qua là khách sáo thôi, đáng lẽ Tô Lý Thành đáp lại rằng được các đồng chí ủy ban kiến thiết tỉnh xuống chỉ bảo nhiều mới đúng, đằng này nói thế chẳng khác nào thừa nhận kỹ sư của ủy ban kiến thiết tỉnh còn phải xuống Hạ Hải học tập?

Kết hợp trước đó Lý Ngọc Hà chức vị cao hơn Tô Lý Thành lại hạ mình giới thiệu, càng có ấn tượng Tô Lý Thành ỷ có chút thành tích được tỉnh biểu dương mà vênh váo không biết trên dưới, ấn tượng với Tô Lý Thành càng kém.

Có điều Trương Bình cũng đâu phải là người tầm thường, liếc nhìn Lý Ngọc Hà mặt vẫn mỉm cười, không hề có vẻ gì là lo lắng cho câu trả lời không được thỏa đáng lắm của Tô Lý Thành, lập tức hiểu ra bảy tám phần, té ra tên Lý Ngọc Hà này định dựa tay mình chỉnh người đây.

Nghĩ thế Trương Bình cười ha hả, cầm chén rượu lên chạm với Tô Lý Thành:

- Cạn nào, vừa rồi giám đốc Lý còn nói anh là nhân tài, xem ra tổng công ty Đại Dung đúng là rất biết tìm kiếm khai thác nhân tài.

Lý Ngọc Hà chỉ là kẻ khôn vặt, dựa vào chút mồm mép luồn cúi ngoi lên thôi, bản lĩnh lẫn tố chất đều chẳng ra cái gì, thấy vừa nãy mình mời rượu, Trương Bình chỉ nhấp một ngụm, giờ lại cạn chén với Tô Lý Thành, sững người ra, định nhắm vào Tô Lý Thành, không ngờ khéo quá hóa vụng mất rồi.

Tô Xán hết nhìn trái nhìn phải, mất một lúc mới hiểu ra ngọn nghành, trong chuyện này tổng công ty vạch áo cho người xem lưng rồi, y chẳng quan tâm tổng công ty ra sao, chỉ nghĩ cách bù đắp lại cho cha mình.

- Có phải Châu Tinh Trì không?

Một nữ sinh mặc váy xếp nhiều tầng màu xanh, tóc thắt nơ bướm, đôi mắt rất linh động, đứng bên cạnh Tô Xán quan sát kỹ một lượt mới lên tiếng xác nhận:

Trương Khả là con gái độc nhất của Trương Bình, vợ ông ta tới 30 tuổi mới sinh ra được cô con gái này, vào thời đó thế là đẻ muộn rồi, cho nên hiện giờ ông ta đã 50, con gái mới 16, cưng cô con gái này không khác gì bảo bối.

Trương Khả mắt một mí, mặt tròn tròn, má còn có chút bầu bầu của trẻ con, không quá xinh đẹp, song rất là đáng yêu, từ nãy đã nhận ra Tô Xán chính là học sinh mới chuyển trường có va chạm với Tôn Mạn, hiện trong lớp Trương Khả khen chê đủ kiểu, nhưng khẳng định là nhân vật đang hot.

Mới học năm đầu cao trung, học sinh trong lớp Trương Khả không giống học sinh năm hai, năm ba đều là fan của Tôn Mạn, không ít người thán phục sự dũng cảm của Tô Xán, có người thấy y quá càn rỡ, nên nên khuyến khích. Bản thân Trương Khả là nữ sinh, lại ở CLB truyền hình, rất ủng hộ Tôn Mạn, cho nên phản cảm với thái độ của Tô Xán.

- Con quen chàng trai này à?

Trương Bình hứng thú hỏi, con gái thi được vào trường trung học tốt nhất Dung Thành, không cần ông ta chạy chọt, Trương Bình thường lấy chuyện này ra khoe khoang, thấy rất vẻ vang, nên đối với học sinh Nhị Thập Thất Trung cũng có thiện cảm.

Có tật giật mình, Lý Ngọc Hà vừa làm sai một việc, giờ thấy Trương Bình tỏ ra thân thiết với con trai Tô Lý Thành thì lòng giật thót một cái. Lúc nãy thấy nhà Tô Lý Thành đi vào, lòng máy động nảy ra độc kế, định làm Tô Lý Thành để lại ấn tượng xấu với Trương Bình, để sau này Tô Lý Thành tiếp xúc với ủy ban kiến thiết gặp trở ngại, ai ngờ chuyện càng lúc càng xấu đi cho mình.

Tô Lý Thành cũng không ngờ, chủ động giới thiệu:

- Đây là con tôi, Tô Xán, con và con gái chủ nhiệm Trương quen nhau à?

Trương Khả ở nhà được cha mẹ chiều quen, tính cách mang phần trẻ con, nói không suy nghĩ:

- Ai quen anh ta? Đúng, cháu biết anh ta, nhưng không quen, anh ta vừa mới chuyển trường bị ĐTH trường đưa tin điển hình xấu, bẻ cành cây lại còn bắt cá trong ao, người như vậy quen mà mất mặt à?

Trương Bình nhíu mày mắng:

- Khả Nhi, con ăn nói kiểu gì thế?

- Không sao, không sao.

Tô Lý Thành vội xua tay cười, cùng Tằng Kha trừng mắt lên nhìn Tô Xán, tới trường chưa được bao lâu đã gây họa rồi, còn bêu khắp toàn trường.

- Cha mẹ đừng kích động, chuyện không tới mức đó.

Tô Xán lòng rủa thầm Trương Khả, nể hôm nay là sinh nhật nha đầu này, nhịn vậy.

Tằng Kha nhỏ giọng thuyết giáo Tô Xán:

- Con xưa nay luôn chững chạc, sao vừa chuyển trường làm chuyện này, đến khi họp phụ huynh, mẹ mặt mũi nào tới trường nữa.

Chuyện liên quan tới Đường Vũ, thực sự không có cách nào giải thích, Tô Xán chỉ biết an ủi mẹ:

- Mẹ cứ yên tâm đi, đảm bảo khi họp phụ huynh, mẹ nhất định sẽ hãnh diện.

- Còn hãnh diện cái gì nữa, mẹ không bị giáo viên chủ nhiệm mang ra đấu tố là tạ ơn trời rồi.

Tô Xán tịt luôn.

Lý Ngọc Hà còn đang mừng thầm thì Trương Bình nói với Tô Lý Thành:

- Không lâu nữa ủy ban kiến thiết có buổi giao lưu công trình, trưởng phòng Tô tới tham gia nói vài câu?

Được diễn giảng ở buổi tọa đàm của ủy ban kiến thiết tỉnh không phải tầm thường, thời buổi này không phải chỉ vùi đầu làm việc là đủ, phải làm sao xuất hiện trước mặt lãnh đạo, như thế mới có cơ hội thăng tiến, công việc mới thông thuận. Bất kể Tô Lý Thành xuất hiện ở buổi tọa đàm này với thân phận gì, người khác sẽ không quan tâm ông chỉ là trưởng phòng nhỏ, mà nói ông được ủy ban kiến thiết mời diễn giảng, có ích lợi lớn.

Trương Bình vì con mình thái độ vô lễ nên thuận miệng nói một câu đền bù, với ông ta thì đây là chuyện quá nhỏ mà thôi. Tô Lý Thành hết sức mừng rỡ cám ơn.

Bị mẹ kéo ra một góc răn dạy thoát được khỏi nha đầu phiền toái kia, đang vào lúc bữa tiệc hứng khởi thì Tô Xán kiếm cớ ra ngoài, rời nhà hàng tới máy rút tiền bên cạnh, lấy 2.000, mua một cái phong bao đỏ, một tấm thiếp, viết " chỉ có một lần mười sáu tuổi, chúc cháu mãi mãi thanh xuân rực rỡ." Đề "Tô Lý Thành kính chúc."

Cho tiền vào phong bì, đi lên tầng hai, phát hiện Trương Khả khoanh tay, đứng sau lan can gỗ nhìn y chằm chằm.

Tô Xán nhìn lướt qua, vốn không định để ý tới Trương Khả, không ngờ cô nhóc này không định buông tha cho y, lạnh lùng nói:

- Anh không thấy vô sỉ à?

Tô Xán đau đầu, đối phó với mấy cô nhóc tuổi dở dở ương ương này rất là mệt, tính cách chưa ổn định, rất thất thường, mình cố gắng tránh rồi, nhưng rắc rồi cứ tìm tới. Đau đầu nhưng không có nghĩa là y sợ, nhún vai đáp:

- Vì sao lại vô sỉ?

- Người mặt dầy như anh hiếm có thật đấy, chả trách đối diện với ống kính máy quay mà mặt tình bơ khua môi múa mép.

Tô Xán quay đầu lại:

- Chả lẽ lời tôi nói không đúng à?

Trương Khả cười cao thâm:

- Không phải là anh nói không đúng, anh cho rằng chút tính toán nhỏ của mình không ai nhìn ra sao?

Thái độ cứ như nắm được điểm yếu gì của Tô Xán vậy.

Tô Xán thoáng giật mình, nhưng lập tức phủ nhận, cô nhóc này làm sao biết mình làm thế vì Đường Vũ được, chỉ nhún vai, tỏ vẽ " thích nghĩ gì thì nghĩ", rồi đi tới hành lang.

Trương Khả đang định tóm lấy điểm yếu của Tô Xán, làm khó y một phen, sao cho y bỏ chạy:

- Ai chẳng biết anh biểu hiện như thế là vì Tôn Mạn.

Tô Xán vừa bước chân đi, nghe vậy khựng lại, cô nhóc này quả nhiên không tầm thường, trong khi ai cũng nghĩ y xui xẻo chọc vào người không nên chọc, chỉ cô nhóc này phát hiện ra y có mục đích khác, khác biệt nhỏ là y nhắm vào Đường Vũ, chứ không phải Tôn Mạn.

Cô nhóc này không vừa, không nên dây vào thì hơn, Tô Xán dừng lại khoảnh khắc, rồi rảo bước nhanh hơn.

- Ê, bị nói trúng tim đen rồi chứ gì, anh đừng tưởng rằng mình làm cái bộ mặt dửng dưng thì tôi không biết anh toan tính gì nhé, nói cho anh biết, người muốn theo đuổi chị Tôn Mạn nhiều lắm, phương pháp gì cũng dùng rồi, đừng tưởng cách ngược đời của anh có thể thành công. Còn giả bộ nghiêm nghị trước ống kính, nói lưu loát như vậy chắc học thuộc từ trước rồi phải không, Cao Chiêm Tùng cũng thông đồng với anh chứ gì? Tôi biết thừa ...

Trương Khả càng nói càng kích động, vì xem bộ dạng Tô Xán thì mình nói trúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.