Đại Niết Bàn

Chương 22: Q.4 - Chương 22: Bữa cơm bất ngờ.




Mấy ngày qua Quách Tiểu Chung nóng ruột hết sức, ở trường mấy lần không gặp được Tô Xán, lần này chuyên môn chạy tới nhà Tô Xán tìm, biết tin y sắp viết bài cho chuyên mục Dao Đài của Triêu Hoa, vốn không giỏi che dấu tình cảm của mình, tỏ ra hết sức kích động.

Triêu Hoa kỳ thực danh tiếng bên ngoài lớn hơn bên trong, ở Nhị Thập Thất Trung bị học sinh chỉ trích rất nhiều, nhưng dù sao là tạp chí của trường, nên hết sức được chú ý.

Ký ức rõ nhất của Quách Tiểu Chung là học kỳ trước Ngô Thì Nhuế góp bản thảo cho Triêu Hoa, thành một trong ba bản thảo của Dao Đài, khi đó trẻ con hai khu tập trung với nhau ăn lẩu. Ngô Thì Nhuế ăn mặc chói mắt, được đám người Dương Chiêu, Triệu Hâm ở bên tâng bốc lên tận trời, làm tim Quách Tiểu Chung đập nhanh một cách vô cớ, đám trẻ con hai khu đều cực kỳ hâm mộ.

Khi đó Ngô Thì Nhuế như có vầng hào quang trên đầu, có điều kết cục không được như mong muốn, Dao Đài chọn bản thảo khác, Ngô Thì Nhuế cùng Dương Chiêu, Triệu Hâm ra quán lẩu tới nửa đêm mới về, còn uống rất nhiều, chuyện này đả kích vô cùng lớn, đám trẻ con trong khu an ủi rất nhiều, Ngô Thì Nhuế mất cả tuần mới khôi phục lại bình thường.

Quách Tiểu Chung đứng bên quán, nhìn Ngô Thì Nhuế khóc đỏ mắt. Tính hắn tuy sáng sủa thoải mái, nhưng với con gái rất nhút nhát, nên từ đầu tới cuối chỉ đứng nhìn, đứng suốt mấy tiếng nên ký ức còn như mới.

Bây giờ nghe nói Lý Thanh Dương hội trưởng của báo Triêu Hoa muốn Tô Xán viết bản thảo cho Triêu Hoa, chỉ cảm thấy quá khó tin.

- Lý Thanh Dương, Dương Thừa, Đỗ Dực Phi, Cổ Hải Minh là "tứ đại tài tử" của trường đấy, người anh em cố gắng được đưa lên báo nhé.

Quách Tiểu Chung nói hết sức trang trọng:

- Ừ, tất nhiên phải cố hết sức rồi.

Tô Xán cười, trong trường ít nhiều vẫn còn bị ảnh hưởng bởi phim Hong Kong, sau đó là Nhật, Hàn, thị phần chia nhỏ, không giống sau này phim Mỹ hoành hành, một năm ra tới mấy bộ phim bom tấn làm người ta dễ sinh cảm giác nhàm chán. Thời đại phồn thịnh phim Hong Kong cũng thổi không ít luồng gió vào nội địa, không ít từ ngữ trong phim được đưa ra ngoài đời sống, được coi là rất "ngầu".

Cách nói tứ đại tài tử trong trường quá nửa liên quan tới phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương của Châu Tinh Trì, bộ phim kinh điển này thi thoảng vẫn chiếu lại ở ĐTH trong nước, phim Hong Kong đã đi xuống, nhưng ánh hào quang năm xưa vẫn để lại ảnh hưởng khá sâu.

- À, không những phải cố gắng hết sức, mà còn phải vượt qua họ.

Quách Tiểu Chung cắt đứt hồi ức:

- Bởi vì trong bốn người này ít nhất có hai tên nhắm vào bạn gái cậu đấy.

- Bạn gái?

- Đừng có nói với tôi là bạn bè bình thường cũng có thể ôm nhau như thế, cảnh đó ngoài lớp số 3 tôi thấy rõ ràng.

Quách Tiểu Chung mặt đầy ao ước, nếu có một ngày Ngô Thì Nhuế chạy tới lớp mình rồi nhào vào lòng mình như vậy không biết mình sẽ hạnh phúc cỡ nào.

- Hỏng.

Quách Tiểu Chung không biết có bệnh thần kinh tiềm ẩn không, thi thoảng lại giật đùng đùng:

- Lý Thanh Dương chính là kẻ luôn ngầm theo đuổi Đường Vũ, sao hắn lại cho cậu cơ hội này.

- Hẳn vì nể mặt Đường Vũ thôi.

Tô Xán kể lại kỹ hơn chuyện ở quán giải khát bên đường.

- Không, không, cậu chỉ là học sinh mới chuyển trường, hắn chẳng biết gì về cậu, làm sao có thể giao cho cậu công việc quan trọng như thế, nhất định hắn định giở trò rồi, có lẽ thấy cậu ngồi cùng Đường Vũ nên ngứa mắt? Này người anh em, cậu có chắc không thế, chuyên mục Dao Đài được chú ý nhất đấy, khẩu vị học sinh trong trường rất cao, không ít người đăng bài ở chuyên mục này bị chửi bới cho không ngóc đầu lên được.

- Đến nước này rồi chỉ còn cách tận lực chứ biết làm sao.

Tô Xán nói thế nhưng y rất để ý tới phản ứng của mọi người với bài viết này, dù sao chuyện này ở mức độ nhất định không phải nhắm vào y, mà là Đường Vũ ở đằng sau.

Với y mà nói bị một đám học sinh cao trung chế giễu hay làm khó nhiều nhất chỉ bực mình thoáng chốc thôi, không để bụng, có điều trong lòng Đường Vũ sẽ nghĩ gì, Đường Vũ nhìn có vẻ thành thục đấy, dù gì mới chỉ là cô bé 17 tuổi, không thể nào không để ý tới cái nhìn người bên cạnh, nếu không đã chẳng tiến cử mình, muốn mình tỏa sáng ở trường, tâm tư cô bé này vẫn còn dao động, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được.

- Tiếc là tôi không giúp gì được cậu.

Tô Xán nhếch môi cười gian:

- Cậu giúp được đấy.

…..

Tô Lý Thành hưng phấn về nhà bảo Tằng Kha và Tô Xán chuẩn bị ra ngoài, hôm nay có một bữa cơm, vốn do Đông Kiến Quân đi, song hôm nay ông ta có chút việc, hẳn bữa cơm này có lãnh đạo tỉnh thành tham gia, cơ cấu quán lý xí nghiệp của Đại Dưng sau này do hai bọn họ gành vác, để Tô Lý Thành đi một chuyến cũng là việc nên làm.

Có điều nghe nói cũng chẳng phải là bữa cơm chính thức, vì không khí thoải mái, cho nên Tô Lý Thành tất nhiên không thể một mình ăn no để vợ con chịu đói, trước kia ở Hạ Hải cũng thế, đơn vị có tụ hội gì là Tô Lý Thành kéo cả nhà đi, có món nào ngon không quên vợ con, chẳng để ý người khác chê cười.

Ra ngoài thì thấy xe của cán bộ khác trong công ty đã xuất phát, cả nhà họ bắt taxi tới Đại Dung Hòa ở đường Tử Kinh, ở cửa đã đỗ toàn xe hơi, cái nhà hàng này nổi tiếng món ăn Tứ Xuyên, người tới ăn cơm quá đông, Tô Lý Thành nhìn thấy mấy người quen trong công ty, liền tới chào hỏi.

Lúc này mới biết rằng không ít người cùng tham dự một bữa tiệc, đa phần mọi người mang vợ con, có cả Lý Ngọc Hà và vợ, thấy Tô Lý Thành cũng tới hàn huyên vài câu, làm Tô Xán rất bất ngờ.

Đi lên lầu hai, có mấy phụ nữ vừa nhận phong bao của mọt người, vừa đón khách.

Tô Lý Thành tới lúc này mới giật mình hỏi:

- Hôm nay là tiệc gì thế?

- Sinh nhật mười sáu tuổi của con gái phó chủ nhiệm ủy ban kiến thiết tỉnh, anh không biết sao?

Một vị trưởng phòng nghi hoặc hỏi lại:

Tô Xán nhìn cha mình hoang mang thì lắc đầu, cha mình cũng thật là, chưa hỏi rõ ràng đã kéo cả nhà đi rồi, trong một thoáng ngẩn ra đó cả nhà Tô Xán bị dòng người đẩy vào phòng, thấy họ không có phong bì, một phụ nữ trung niên cứ nhìn Tô Lý Thành chằm chằm.

Phó chủ nhiệm Trương Bình vác cái bụng bia, mặt mày không có gì đáng nói, giống vô vàn quan viên khác, tuy là sinh nhật của con gái mình, không quên lợi dụng cơ hội bóp nặn mấy công ty địa ốc, âu là chuyện thường tình, người mấy công ty kia cũng muốn có cơ hội hối lộ công khai này, hai bên đều vui vẻ cả.

Lý Ngọc Hà kéo Trường Bình, vẫy tay với Tô Lý Thành:

- Nào nào, chủ nhiệm Trương, để tôi giới thiệu, đây là phó trưởng phòng Tô Lý Thành của phòng quản lý xí nghiệp công ty chúng tôi, trước kia là người phụ trách xây dựng Quảng trường Tinh hải, hiện điều lên tổng công ty, là nhân tài.

Trương Bình trong lòng hơi nghi hoặc, một phó trưởng phòng thôi, cần gì phải giới thiệu long trọng như vậy, bề ngoài không lộ ra:

- À, công trình này còn được chúng tôi chuyên môn cử cán bộ tới khảo sát học tập.

Tô Lý Thành theo thói quen cũ trả lời:

- Công trình Quảng trường Tinh Hải là công trình lớn đầu tiên tôi tham dự giám sát, thiết kế tới quy hoạch, công trình này được trút tâm huyết của các kỹ sư thiết kế và đơn vị thi công, nhiều khó khăn kiến trúc được giải quyết khéo léo, đúng là đáng học tập, tham khảo. Đội ngũ tham gia công trình có nhiều nhân tài, chỉ cần biết tận dụng họ, tập hợp họ lại, tổng công ty sẽ có nhiều ưu thế trong tỉnh.

"Cha ơi là cha, sao lại nói tuột ra như vậy?" Tô Xán nghe mà lòng trầm xuống.

Lý Ngọc Hà nhìn thấy Trương Bình hơi tỏ ra khó chịu thì cười âm hiểm, trong thời gian ở Hạ Hải, hắn biết Tô Lý Thành năng lực công tác rất cao, nhưng ở mặt ứng xử còn khiếm khuyết, thẳng tính có thừa, khéo léo không đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.