Đại Niết Bàn

Chương 21: Q.4 - Chương 21: Vùng cấm.




Đáp lại lời mời nhiệt thành của Kimura lại là sự từ chối, Đường Vũ lắc đầu:

- Tạm thời tôi không có đề tài nào hay cả.

Lý Thanh Dương làm vẻ khó xử:

- Thế à, trong kỳ trước mình có đưa ra thăm dò, xem học sinh trong trường muốn kỳ tới có bài viết của ai nhất, kết quả là thu được hơn ba trăm phúc đáp, gấp đôi thường ngày, mà quá nửa bày tỏ kỳ vọng sẽ có bài do Đường Vũ viết. Mọi người chưa quên bài "Xúc cảm Hạ Hải" năm ngoái bạn viết.

- Thực sự hiện giờ tôi không có gì để viết.

Đường Vũ lắc đầu:

- Cám ơn sự tín nhiệm của bạn, có điều ở đây còn có người viết tốt hơn mình hơn tôi.

Tới đây được một tuần, Tô Xán ít nhiều nghe tới tên tạp chí Triêu Hoa của trường, khá nhiều nhân vật tên tuổi ngoài xã hội đi ra từ Nhị Thập Thất Trung đã từng điều hành tờ tạp chí này, chỉ một tạp chí phát hành nội bộ trong trường thôi mà đã có 25 xí nghiệp tài trợ.

Triêu Hoa có hai phiên bản, một xuất bản hàng tuần chỉ phát hành nội bộ, bản khác là hàng tháng, đàng hoàng cùng (tạp chí tài chính kinh tế), ( độc giả văn chính), tiến vào thư viện các trường cao đẳng đại học.

Những học sinh cũ của trường nay nắm giữ tài nguyên xã hội vẫn còn tưởng niệm tuổi trẻ từng làm báo, nên tài trợ rất nhiều, tuy là tạp chí phi lợi nhuận, Tiêu Hoa chưa bao giờ thiếu sự hỗ trợ từ bên ngoài.

Đây là thứ tài phú lớn.

Đầu Tô Xán lóe sáng, lúc này mọi người chưa ý thức được cơ hội kinh doanh lớn ở trường học, đời sau tạp chí DM bỏ tiền đầu tư lớn vào tạp chí trường học, dễ dàng dẫn dắt chi tiêu giải trí, thời trang, ăn uống, bồi dưỡng thị trường tiêu dùng rất lớn.

( DM - Direct marketing), theo định nghĩa của Hiệp hội Marketing Hoa Kỳ, là hệ thống tương tác của marketing, có sử dụng một hay nhiều phương tiện quảng cáo, để tác động đến một phản ứng đáp lại đo lường được ở bất cứ mọi nơi.)

Toàn Dung Thành ít nhất phải có tầm 300.000 học sinh, chưa nói dẫn dắt chi tiêu của số học sinh này tạo ra lợi nhuận thế nào, còn có thể bồi dưỡng lên khách hàng tiềm năng trong tương lai.

Đặc biệt là ở các trường đại học, khi sinh viên có mối liên hệ chặt chẽ hơn với xã hội, song lại thiếu một sợi giây liên kết, nó là một cái bánh lớn chưa ai khai quật, Tô Xán mồm nhai thịt nướng, trong đầu thì nghĩ tới cái bánh này rồi.

- Còn có người khác?

Lý Thanh Dương tuy thắc mắt, có điều ánh mắt tức thì chuyển sang Tô Xán, từ đầu tới giờ hắn cố ý ngó lơ Tô Xán, cũng không nhận ra y là ai, bây giờ kết hợp với Tôn Mạn thì nhớ ngay tới "Châu Tinh Trì". Nhìn lại lần nữa phát hiện tên này ngồi giữa Đường Vũ và Tôn Mạn, trước khi mình tới chắc là sung sướng lắm đây.

Đường Vũ khó chịu vì Tôn Mạn và Lý Thanh Dương lờ Tô Xán đi, thực ra cũng bình thường, chính cô cũng lờ người khác rất nhiều, nhưng ai bảo đó là Tô Xán của cô đây? Nên từ chối yêu cầu của Lý Thanh Dương, đồng thời tỏ rõ tán thưởng với Tô Xán.

Lạnh nhạt không có nghĩa Đường Vũ thiếu tinh tế, Tô Xán và chuyển trường đã có va chạm với Tôn Mạn, lời Tô Xán nói trên TV không sai, nhưng địa vị học sinh chuyển trường phát biểu như vậy quá lỗ mãng, chắc chắn áp lực không ít, Đường Vũ công khai bày tỏ ủng hộ tin tưởng Tô Xán, tăng cường địa vị cho y.

Ở Nhất Trung, thành tích của cô luôn vượt trội Tô Xán, điểm môn văn cô cũng hơn Tô Xán, nhưng Tô Xán viết văn thì thầy chủ nhiệm Tiêu Nhật Hoa từng đánh giá cả khối không ai bằng, không ít lần thưởng điểm thêm cho Tô Xán.

Văn của Tô Xán không ít lần được Tiêu Nhật Hoa mang ra cả lớp đọc, còn bình luận "tư tưởng không thích hợp", "hành văn quá khích", "đây là cách dùng từ kiểu gì?", "Ngữ pháp cơ bản không nằm vững!".

Cả lớp có ai được Tiêu Nhật Hoa mang bài viết ra phân tích cặn kẽ như vậy? Càng chê bai chứng tỏ Tiêu Nhật Hoa càng tán thưởng Tô Xán, muốn y tiến bộ nhiều hơn nữa.

Văn chương bề ngoài là hành văn, sâu hơn là tư tưởng chuyển tải. Đánh giá chung của Tiêu Nhật Hoa về văn của Tô Xán là "tư tưởng có vấn đề", cũng nói lên văn chương Tô Xán viết chạm vào tầng tư tưởng rồi.

Cho nên Đường Vũ có lòng tin vào Tô Xán, cũng không muốn bất kỳ một ai xem thường y.

- Cậu ta á?

Giọng Tôn Mạn rõ ràng không tin, tuy hôm nọ ở ao cá, Tô Xán nói những lời "kinh động", song chẳng phải văn chương cao siêu gì, cô cũng lờ mờ đoán ra Đường Vũ xuất phát từ tâm lý bảo vệ bạn học cũ thôi, có điều bảo vệ thế này cũng quá rồi.

- Bạn có thể viết được câu từ tựa như " ánh trăng lạnh dần, bóng người thưa thớt, em khẽ thời dài nhưng làm đau tôi từ giấc mộng ngàn năm", " trăm lần quay lưng, nghìn lần ngoái đầu, sao có thể đem con thuyền đong đưa vào giấc mộng"?

Tôn Mạn chỉ nhanh miệng, vả lại lo Tô Xán không biết tự lượng sức, sĩ diện trước mặt Đường Vũ mà nhận lấy việc này thì tự làm bản thân mất mặt, nên muốn y biết khó mà lui.

Lý Thanh Dương nghe Tôn Mạn trích dẫn những câu trong bài viết của mình thì đắc ý lắm, có điều hắn là người rất biết tự kiềm chế, thái độ luôn đúng mực:

- Nếu Đường Vũ đã tiến cử thì tôi tin đánh giá của bạn ấy, còn vài ngày nữa mới tới thời gian giao bản thảo, cậu tranh thủ viết nhé, tôi tuyên truyền cho cậu.

Tô Xán thấy Đường Vũ nhìn mình mong đợi, biết tâm tư cô gái nhỏ này, tay dưới gầm bàn khẽ nắm tay cô một cái.

- Được, tôi sẽ cố gắng.

Tô Xán nhận lời, từ khi xác định theo đuổi Đường Vũ là Tô Xán biết mình phải dũng khí đối diện mọi sự khiêu chiến, Đường Vũ nói không cần y làm anh hùng cái thế, nhưng nếu bản thân kém cỏi, không cần người ngoài chê bài, Tô Xán cũng thấy mình không xứng với Đường Vũ.

Lý Thanh Dương bắt tay với Tô Xán, sau đó môi nhếch lên thành nụ cười rất có sức hút, chào mấy cô gái xung quanh, lên xe đạp phóng đi.

Tạm biệt nhóm Tôn Mạn, Tô Xán và Đường Vũ đi qua chỗ rẽ, hoàng hôn trở nên mông lung.

Sau ngã rẽ đó chẳng hề có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng có xấp tiền rơi vào mặt, hoặc một ông già nào đó cầm cuốn bí tịch võ công, mặt hèn mọn hỏi "có muốn bảo vệ hòa bình thế giới không?" , chỗ này chỉ rất nhiều người đi làm về đứng xếp hàng trước cửa hiệu bánh mỳ, có đứa bé năm tuổi tay giang rộng nắm lấy tay cha mẹ, chân nhún nhảy, khung cảnh cuộc sống bình lặng êm đềm là cảnh mà Tô Xán và Đường Vũ đều thích nhất.

Gần như không có học sinh đi qua nữa, sương xuống trời lạnh dần, Đường Vũ cũng giống như bao cô gái khác, thích cái đẹp không thích mặc cái áo dày, chỉ khoác thêm chiếc áo khoác ngắn, có lẽ tác dụng làm đẹp nhiều hơn tác dụng chống lạnh, có điều thường ngày cô không về muộn thế này nên không sao.

Thấy Đường Vũ kéo cổ áo chặt lại, Tô Xán nắm lấy bàn tay mềm mại man mát của cô, kéo dựa vào người mình, Đường Vũ không kháng cự.

- Chúng ta xem phim đi?

Tô Xán chỉ rạp chiếu phim bên đường, từ sau lần xem phim "vòng tròn nghiệt ngã" ở nhà Đường Vũ, Tô Xán sinh ra thiện cảm lớn với thể loại phim kinh dị, vì đằng sau sự khủng khiếp thường là niềm vui bất ngờ.

- Phải về nhà, mai vẫn đi học mà.

Đường Vũ nói với giọng thiếu quyết tâm, trong lòng giao chiến dữ dội giữa lý trí và tình cảm, 8 tám không gặp nhau, cô cũng rất muốn ở lại thêm bên cạnh Tô Xán, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mặt đỏ ửng, hơi trừng mắt lên:

- Bạn thật là xấu.

Chỉ một biểu cảm giận dỗi nhỏ của Đường Vũ vẫn làm Tô Xán rung động sâu sắc, không kiềm chế được cõi lòng, y nhận ra mình thực sự yêu cô bé lạnh lùng này rồi.

- Không thể trách mình.

- Vậy trách ai.

Chỉ còn hai chục bước nữa là tới bên xe bus rồi, chỗ này là công viên, trời khá tối, ít người đi lại, lấy cam đảm thò tay ôm chiếc eo thon của Đường Vũ kéo vào lòng, Đường Vũ kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng Tô Xán rút một cái bút cái chiếc áo sơ mi bên trong ra:

- 8 tháng, nếu không có nó, nhiều lúc mình hoài nghi, liệu bạn có phải thực sự tồn tại không nữa.

Đường Vũ cứng người, sống mũi cay cay, mắt nhoè đi, bóng hình Tô Xán trước mắt cũng trở nên mơ hồ, rút lấy cái bút trong tay Tô Xán:

- Trả lại nó cho mình, từ giờ trở đi bạn không cần nó nữa, vì mình đã ở đây rồi.

Tô Xán hếch mũi hít lấy hương thơm tỏa ra từ người Đường Vũ, đôi môi nàng đỏ mọng, trơn ướt như cánh hoa tắm sương, cám dỗ người ta làm bậy, phần bụng hai người dán vào nhau, làm toàn thân Tô Xán nóng rực như hòn than, lúc này không biết tranh thủ thời cơ thì là có là thằng ngốc, không chịu nổi nữa, Tô Xán cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ thắm, cảm giác ngọt ngào ấm áp đó khiến tám tháng chờ đợi thật xứng đáng.

Đường Vũ run rẩy, cặp mắt long lanh như mặt nước hồ thu có đôi phần hoảng sợ, lúc này cô không ngỡ từ chối Tô Xán bất kỳ điều gì, thoáng thất thần đôi môi thất thủ, lưỡi mau chóng bị bắt làm tù binh, hàng mi rung ring từ từ khép mắt lại, thần trí mê man mặc cho y xâm chiếm.

Nhấm nháp cánh môi Đường Vũ, cái lưỡi nhỏ nhắn vụng về đưa ra hưởng ứng, đờ ra không biết làm gì, cảm giác ấm áp ướt át đó khiến người ta ngất ngây. Tô Xán vừa tận tình thưởng ngoạn cái lưỡi thơm, tay từ từ rời vòng eo, chuyển ra phía trước áp lên bầu ngựa thiếu nữ cằng tròn, cách hai lớp áo vẫn thấy hơi ấm đầy xúc cảm, vừa bóp nhẹ một cái thì Đường Vũ tỉnh lại đẩy bật y.

Đường Vũ như con thỏ kinh hãi nhảy lùi về sau hai bước, mặt đỏ như gấc chín, giọng hốt hoảng xen lẫn giận dỗi:

- Bạn đừng có mà lợi dụng tình thế.

- Đâu phải tại mình, ai bảo bạn mê người như vậy.

Tô Xán ngượng ngùng gãi đầu, vừa rồi có hơi vội vàng, tính cách ở mặt Đường Vũ ở mặt này rất thẹn thùng nhút nhát, cái lần ở Hạ Hải đó phát triển nhanh như vậy là nhờ Đường Vũ ở trạng thái đặc biệt mà thôi .

- Không thèm để ý tới bạn nữa.

Không chịu nổi ánh mắt si dại của Tô Xán, Đường Vũ xoay người chạy trước.

Cuối cùng cũng tới trạm xe bus, một hồi im lặng kéo dài, cả hai đều không muốn nói chuyện, lúc này mỗi một giây đều quý giá, đều đáng tận hưởng.

Xe bus đã tới, Đường Vũ nhoẻn một nụ cười ngọt ngào, đột nhiên lao vào lòng Tô Xán ôm một cái:

- Mình đi đây.

Buông tay ra, lấy dũng khí lớn lên xe.

Cứ nhìn mãi chiếc xe bus chở Đường Vũ rời đi, Tô Xán không hỏi địa chỉ nhà Đường Vũ, bởi vì hiện giờ với Tô Xán mà nói là một vùng cấm, nhưng rồi sẽ có một ngày y mạnh mẽ bước vào vùng cấm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.