Tôn Mạn cảm thấy mình không thể bỏ qua cảnh trước mặt được nữa, lau tay, tới bàn hai người ngồi xuống:
- Học sinh chuyển trường, lại gặp nhau rồi, có hoan nghênh không?
- Mỹ nữ, luôn được hoan nghênh mà.
Hành động của Tôn Mạn vừa lịch sự, lại hoàn toàn không cho Tô Xán cơ hội từ chối nào, vừa thể hiện tính cách tự nhiên cởi mở của cô gái này, vừa tận dụng triệt để ưu thế của mỹ nữ. Nếu là con trai làm thế sẽ khiến
người ta hết sức phản cảm.
- Đường Vũ, mình không biết bạn quen học sinh chuyển trường đó, trước kia là bạn học sao?
- Ừ, bọn mình là bạn học cũ, 5 năm.
Đường Vũ xòe 5 ngón tay ra vui vẻ đáp:
Tô Mạn vỗ tay khẽ một cái, chụm hai bàn tay trước miệng:
- Oa, Nhất Trung Hạ Hải đúng là nhân tài lớp lớp, học sinh chuyển trường bình thường làm gì có khí thế như vậy, không hổ danh là trường trọng
điểm quốc gia.
Chuyển đầu qua phía Tô Xán, nhìn y nói:
- Dễ dàng rủ giai nhân đi chơi như thế, không khỏi làm người ta tức giận nhé, quen được Đường Vũ từ tận sơ trung là may nắn lớn của của cậu đấy.
Đừng nhìn Tôn Mạn bộ dạng như hai người quan hệ rất tốt mà lầm, nghe Tôn Mạn từ đầu tới cuối gọi Tô Xán là "học sinh chuyển trường" là đủ hiểu
cô nàng này chưa bỏ qua chuyện cũ. Công bằng mà nói chuyện hôm đó Tô
Xán đúng là sai 100%, thành khẩn nói:
- Chuyện bên ao nước hôm đó rất xin lỗi, tôi vừa chuyển tới, chưa quen
nội quy trong trường, làm ảnh hưởng tới công tác của các bạn.
Tôn Mạn hoàn toàn không nghĩ tới Tô Xán lại xin lỗi, không giống thái độ không coi ai ra gì của Tô Xán hôm đó, Tôn Mạn sang đây muốn châm chọc
mỉa mai Tô Xán một phen cho bõ tức, nhưng giờ làm vậy thì mình thành
người hẹp hòi mất rồi.
Tâm tính thiếu niên, thường không ai muốn nhún nhường ai, càng trước mặt mỹ nữ càng không cúi đầu, Tôn Mạn lúng túng, trề môi nói:
- Không có gì, hành vi của cậu không đúng, song lời cậu nói hôm đó cũng
có lý, nói chung lần sau chú ý là được, lý do đúng không thể biện minh
cho hành động sai.
Không ngờ chuyện kết thúc theo cách này, không ít người thấy Tôn Mạn đi
về phía Tô Xán, đang đợi trò hay thì thấy Tôn Mạn quay sang gọi chủ
quán:
- Cho thêm 3 cốc trà và 3 xâu thịt.
Cười với Đường Vũ và Tô Xán:
- Mình mời.
Tôn Mạn tính cách vui tươi sôi nổi, thích kết bạn, đương nhiên chỉ là
tương đối thôi, là nữ sinh chẳng những xinh đẹp còn thông minh, được Tôn Mạn coi là bạn phải là người có điểm gì đó nổi bật, những cầu thủ bày
tỏ với cô, hay chàng trai bình thường nào đó trong lớp lấy dũng khí đưa
thư tình, Tôn Mạn đều mỉm cười giữ khoảng cách, tuyệt đối không cho cơ
hội nào.
Sự ưu tú của Đường Vũ làm Tôn Mạn có một loại tâm thái mâu thuẫn, vừa rất thích Đường Vũ, vừa muốn ganh đua với Đường Vũ.
Tình bạn giữa nam sinh là nhờ bia rượu mà ra, còn nữa sinh đa phần tạo
thành từ việc cùng nhau ăn vặt, vô hình trung kéo gần quan hệ, làm Tôn
Mạn nhìn Tô Xán cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tôn Mạn vô tư không biết rằng Đường Vũ và Tô Xán lén nhìn nhau cười khổ, Tôn Mạn xen vào làm hai người không thể nói những hành động nhỏ ám
muội giành cho nhau được nữa.
- Mình nghe nói đội trưởng CLB cờ vây, quán quân Olympic rất là mê mẩn
bạn. Kìa, có thấy nam sinh mặc sơ mi CK đang vờ đứng đợi xe kia không?
Đấy là Lạc Minh Thăng từng được giải nghệ thuật, luôn thầm mến bạn. Còn
có cái người cầm ngược cuốn ( Nhị thập tứ sử) ở sau hiệu sách là anh
trai người bạn mình, học năm thứ ba, thành tích học tập thứ nhất trong
lớp, lần trước cùng bạn sang trường Dục Đức giao lưu, sau khi về mắc
bệnh tương tư luôn.
Tôn Mạn vừa nói còn vừa chỉ tay, làm mấy anh chàng đeo bám Đường Vũ đều
đoán được vấn đề họ đang bàn luận, lúng túng né tránh, đám nữ sinh lại
rất hưởng ứng trò ác của Tôn Mạn cười ngặt ngoẽo.
- Đó còn chưa phải toàn bộ tình báo mà mình biết đâu.
Tôn Mạn cười với Tô Xán:
- Biết sao được, Đường Vũ quá xuất chúng mà, thế nên cậu nên biết bản
thân may mắn như thế nào, mấy người đó đều vắt óc nghĩ cách tiếp cận
Đường Vũ, rủ bạn ấy đi ăn hoặc dạo phố mà không có cơ hội đấy.
- Thế sao?
Đường Vũ cười tủm tỉm, mắt thì nhìn Tô Xán, cô tuy không biết cụ thể là
ai, nhưng chuyện đại loại thế này đều biết hết, chỉ lo Tô Xán nghĩ gì
đó.
Tôn Mạn nhìn Tô Xán với ánh mắt một người dẫm phải phân chó, cuối cùng tổng kết:
- Tóm lại, cậu là bạn của Đường Vũ, thế nào rất nhiều người lân la làm quen với cậu để thăm dò tin tức về Đường Vũ đấy.
Tô Xán có hơi ấm ức, sao Tôn Mạn lại không hề nghĩ tới khả năng mình là
bạn trai của Đường Vũ? Mặc dù lý trí đoán ra được câu trả lời, đại khái
hai bênh chênh lệch quá lớn, Tôn Mạn không cho rằng bạn trai Đường Vũ
lại tầm thường như thế, nhưng Tô Xán rất không cam lòng.
Có tiếng xe đạp phanh "két" ngoài đường, một nam tử tóc bồng bềnh đạp xe dừng bên đường, không ít nữ sinh vẫy tay chào hỏi, hắn cũng gật đầu
chào, khóa xe xong đi thẳng vào quán thịt nướng.
- Lý Thanh Dương, làm xong báo chưa?
Thấy nam tử kia đi về phía bọn họ, Tôn Mạn tự giác cầm lấy cái ghế liếc Tô Xán:
- Này cậu nhích qua một chút.
Chi tiết nhỏ này làm Đường Vũ cau mày, Tô Xán tỏ vẻ không để ý, song kéo ghế về phía Đường Vũ. Lý Thanh Dương hết sức tự nhiên ngồi xuống bàn
bọn họ, mắt nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ mỉm cười đáp lại hắn, trong mắt mọi người, Đường Vũ khó tiếp
cận, thực ra không hoàn toàn như thế, Đường Vũ đương nhiên không có
khuynh hướng phản xã hội, trừ Tô Xán, cô không thích tiếp xúc với toàn
bộ người ngoài, đối với người cô tán đồng, cô đều giữ nụ cười thân
thiện.
Nhìn Lý Thanh Dương, trong lòng Tô Xán thừa nhận, nếu mục tiêu của hắn
là Đường Vũ, thì hắn có tư cách làm đối thủ của mình, chưa biết cái khác ra sao, riêng phần hắn thẳng thắn đi tới chỗ này, không giống nam sinh
kia đứng xa xa nhìn trộm Đường Vũ là có tư cách rồi.
Lý Thanh Dương chào hỏi mọi người ngồi xuống, đám nữ sinh bạn Tôn Mạn
lúc nãy nói cười nghiêng ngả lúc này làm ra vẻ thục nữ dịu dàng, quay
sang hỏi chuyện này chuyện nọ.
Thời đó Takuya Kimura đang rất được ưa chuộng, mà Lý Thanh Dương tóc
bồng bềnh lãng tử, khuôn mặt góc cạnh rất giống Kimura, thêm vào sự tự
tin, đúng là sát khí lớn với nữ sinh.
- Lần trước bài ( ngọn cỏ bờ rào) của bạn viết rất hay, mình đọc đi đọc
lại mấy lượt, ai không hiểu được chỉ thấy lời văn hoa mỹ, không cảm thụ
được ý cảnh và phong cách miêu tả trong đó, dùng câu thấm vào lòng người cũng không phải quá. Không biết lần này thu bài cho Dao Đài đã xong
chưa, mình rất trông đợi đấy.
Tôn Mạn trừng mắt với mấy cô bạn, kéo sự chú ý của Lý Thanh Dương lại bàn mình.
Lý Thanh Dương lịch sự xin lỗi mấy cô gái bàn bên rồi mới quay sang trả lời Tôn Mạn:
- Lần này mình không viết, song cũng rất đáng kỳ vọng, ví dụ như của Đường Vũ chẳng hạn.
Hoàn toàn không vì bên này có hai đại mỹ nhân mà bên trọng bên khinh.
Trong khi các trường cao trung bình thường ngày ngày chỉ biết vùi đầu
vào đống bài vở như không còn ngày mai, ở Nhị Thập Thất Trung các loại
hoạt động ngoại khóa sôi nổi không kém học tập chính là bao, học sinh
Nhị Thập Thất Trung vừa xử lý được bài vở đồng thời tham gia vào hoạt
động yêu thích và nghỉ ngơi, hoàn toàn không hề xung đột.
Cho nên tạp chí nội bộ của Nhị Thập Thất Trung rất chất lượng, chấp bút
toàn là nhân vật ngọa hổ tàng long, ở trình độ nhất định còn đáng xem
hơn những tạp chí thanh thiếu niên.
Trong đó Dao Đài là chuyên mục có trọng lượng nhất trong tạp chí trường, cho đăng những bài văn hay của học sinh trong trường viết, Lý Thanh
Dương phụ trách chuyên mục này, bản thân hắn là tay viết cực kỳ xuất
sắc.