Đại Niết Bàn

Chương 201: Q.5 - Chương 201: Đêm nay ở lại.




Tô Xán nhìn thành phố rực sáng bởi muôn vàn ánh đèn, chiếc tàu mang theo ô cửa sổ nhỏ phóng ào ào qua đường ray, gió tối phất qua mặt, hít từng luồng không khí mát mẻ mang theo mùi hương thơm cơ thể của Đường Vũ.

Hai người đi cầu thang máy lên tầng 5, toàn bộ tầng 5 và 6 là nhà Đường Vũ, không ai lên được nếu không có thẻ điện tử, hoặc điều khiển thang máy từ bên trong nhà, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Cả hai không nói gì cả, không gian hết sức tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng Đường Vũ dùng chìa khóa lách cách mở cửa, Tô Xán giúp cô mang vali vào, trách một cái, đèn phòng nối nhau bật sáng từng cái một tới khi cái đèn pha lê lớn giữa phòng sáng lên.

Đường Vũ lấy dép lê để trước mặt Tô Xán, sau đo tự thay giày, ném chìa khóa vào một cái bát ngọc, bật máy đun nước, sau đó mở cửa sổ phòng khách dẫn lên tầng sáu, cho không khí trong lành tràn vào nhà. Tô Xán ngồi im nhìn bóng dáng Đường Vũ đi qua đi lại, tiếng còi báo nước sôi, Đường Vũ đi ra pha một cốc trà đưa cho Tô Xán, bật TV, mới nói câu đầu tiên:

- Anh ngồi xem TV một lát.

Tô Xán chú ý nhìn cái cốc sứ Đường Vũ rót nước cho mình, có in hình con chó Snoopy, cảm giác rất kiêu ngạo, có ai được đặc quyền dùng cốc uống nước của Đường Vũ không?

Only me!

Cầm cái cốc cọ cọ lên má, thật trơn, như làn da Đường Vũ vậy, mặc dù hơi lạnh như nước không ngừng từ cửa sổ tràn vào, Tô Xán cảm giác có luồng khô nóng, mắt vô tình nhìn thấy mép trong cổ tay, có thức ăn dính ở đó, Tô Xán ra bồn rửa bát rửa tay, lúc này thấy trên giá có một loạt cốc đặt úp, màu trắng, hoạt hình, cốc sứ, toàn là chó Snoopy, chết đứng mất mấy giây ... Đm con chó, giống chó khốn kiếp, cứ tưởng cái của mình là thứ duy nhất, hóa ra là đồ sản xuất hàng loạt.

Tức là cái cốc này cả nhà Đường Vũ đều dùng, có Mục Tuyền, còn có ông Đường, cái mặt béo tròn cười toét miệng ông Đường hiện ra, Tô Xán vung tay đấm vào không khí như muốn đấm vỡ cái gì đó, lấy nước lạnh lau má tới mấy lần.

Từ bếp đi ra, Tô Xán cúi đầu thất thểu như quân bại trận, đổ người cái uỵch xuống ghế sô pha, chẳng muốn ngồi dậy nữa, thật là điên mà.

Đường Vũ từ cửa phòng tầng hai thò đầu ra , khẽ vén tóc mai gọi:

- Tô Xán, giúp xếp đồ vào vali để mai mang tới trường được không?

- Ừ.

Tô Xán đứng dậy đi lên lầu, đây là lần đầu tiên bước vào khuê phòng Đường Vũ ở Thượng Hải, căn phòng rộng hơn nhiều phòng ở Hạ Hải và Dung Thành, sàn bằng gỗ tếch, giữa có một tấm thảm lớn hình tròn trắng ngà, vì Đường Vũ còn chưa tới đây ở lâu, giường tủ bàn trang điểm đủ cả, song không có vật dụng nhỏ mang chưa mang phong cách của nữ chủ nhân, ấn tượng nhất là tủ sách lớn đầy ăm ắp.

Tiếp đó Tô Xán giúp Đường Vũ dọn dẹp ít túi trong tủ quần áo, cho vào vali để Đường Vũ chuẩn bị đem tới trường học, bên trong có vài bộ mà Đường Vũ mặc từ thời cao trung, cái tủ mùi hương thơm cơ thể Đường Vũ tràn ngập, làm y quyến luyến mãi, chỉ tiếc là không thấy món nội y nào, chắc là Đường Vũ cất vào vali trước khi mình lên rồi.

Xếp hết đồ Đường Vũ cần dùng vào vali, Tô Xán mướt mồ hồi, phủi tay, làm lao lực mà lại thỏa mãn thế này, chẳng lẽ mình bệnh rồi.

Xuống phòng khách một ngụm nước, Tô Xán ngồi trên ghế sô pha dài ở phòng khách, qua cánh cửa kính lớn là trời đêm bao la, tiếc là không thấy sao, nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ, Tô Xán đứng dậy nói:

- Cũng muộn rồi, anh về trường học đây.

Đường Vũ chỉ "ừm" nhẹ một tiếng.

Động tác Tô Xán rất chậm, đi lấy đồ của mình, đi giày, xách cái ba lô dùng từ năm thứ nhất cao trung đeo lên vai, lấy túi đặc sản treo ở gần cửa, quay lại dặn:

- Ở đây tuy an ninh, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, tối đi ngủ em nên đóng kín cửa sổ lại nhé.

Đường Vũ lại "ừm" một tiếng nữa.

Cách một tiếng, vặn nắm đấm cửa mở ra, Tô Xán lẩm bẩm một mình với giọng khá to:

- Mà chỉ sợ giờ này không có xe taxi ... muộn rồi, mà nơi này thì khá vắng.

"Đáng ghét! Còn định vờ vịt tới lúc nào?" Đường Vũ làm bộ lơ đễnh nói:

- Vậy ở lại đi, có nhiều phòng mà.

Nói xong phút chốc toàn thân cô dâng lên luồng hơi nóng bỏng, khuôn mặt như quả trứng gà vừa luộc chín đem bóc vỏ, vẫn còn tỏa hơi nóng.

Đúng thế, ngoài kia trời băng giá rét, mặc dù công cụ giao thông bây giờ phát triển rồi, vài nghìn km cũng chỉ cần vài tiếng là tới nơi, nhưng bôn ba từ Dung Thành tới đây, khó tránh khỏi mệt mỏi, Đường Vũ mệt, đương nhiên cũng thông cảm mình mệt, đêm hôm khuya khoắt thế này là không nên.

Bên kia KTX thời gian dài không có người rồi, lúc này về có khi phải còn dọn dẹp, so với nhà Đường Vũ chẳng khác nào trời với đất, Đường Vũ cũng biết điều ấy nên không nỡ để mình về vất vả thêm.

Mặc dù tới Thượng Hải không gặp được ông Đường, lại là cha me Ninh Đông ra đón, chắc ông Đường đi công tác rồi, nhưng mà biết đâu đêm nay cha Đường Vũ về, mình không nên nghĩ linh tinh, chẳng qua ngủ lại một đêm thôi, tuy trong nhà chỉ có hai người, nhưng tình cảm bọn họ xưa nay luôn thuần khiết, không nên nghĩ nhiều, không nên nghĩ nhiều, không nên nghĩ nhiều.

- Ờ, vậy anh ở lại hôm nay vậy.

Đường Vũ vừa nói xong, Tô Xán vốn đã đeo ba lô, cửa mở một nửa đóng ngay lại, túi đặc sản lại trên trên giá, ba lô bỏ vào tủ, cởi giày, đi dep, quay về, động tác liền mạch lưu loát, nhanh gấp chục lần lúc chuẩn bị về.

Tiếng dép lê loẹt xoẹt vang vọng trong nhà, như tiếng trống vô hình, cảm giác mùi vị chém giết trên chiến trường.

Tô Xán ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ ở ghế sô pha, TV không ngừng lóe lên hình ảnh, âm thanh vừa đủ, nhưng lúc này cảm giác tĩnh mịch như trong u cốc.

Tim Đường Vũ từ từ co lại, cô gái luôn lạnh lùng bình thản đối diện với tất cả, chẳng biết từ lúc nào mười đầu ngón tay đã đan vào nhau, một cái chân thon dài đặt bên mép sô pha, hai tay ôm đầu gối, người như cố gắng co thật nhỏ lại.

- Em còn nhớ thời gian chúng ta ở Hạ Hải không, lúc đó hình như cũng giống thế này, hàng ngày chúng ta bắt se bus đi từ trường về ...

Tô Xán lên tiếng nói, mặc dù Đường Vũ cố gắng che dấu, nhưng Tô Xán là ai chứ, đương nhiên nhìn ra được cô rất căng thẳng, y cũng không khá hơn là bao nhiêu, có điều là nam nhân lúc này phải thể hiện đáng tin cậy một chút, nên triển khai đề tài, nói một hồi trong lòng bất giác khơi lên hồi ức về khoảng thời gian an lành nhất của bọn họ, tan học Tô Xán gọi điện về nhà nói ăn cơm ở nhà bạn, hai người ra chợ gần nhất mua thức ăn, lấy nước, vo gạo, nấu cơm ...

Tự nhiên cứ như rất lâu rất trước đó đã như vậy rồi, chẳng suy nghĩ tới tương lai xa xôi, cảm thấy mọi thứ đương nhiên sẽ tiếp tục như vậy.

- Ừ.

Mắt Đường Vũ nhìn chăm chú vào màn hình, nhưng rõ ràng tâm trí không đặt vào nội dung TV đang chiếu:

- Chuyện lâu lắm rồi.

- Đúng vậy, lâu lắm rồi, hồi đó chúng ta thật là ngốc.

- Không ngốc.

Đường Vũ lắc đầu, cái đuôi ngựa cũng đung đưa theo:

- Không ngốc một chút nào.

Trên TV đang chiếu bộ phim khoa học viễn tưởng Mỹ, chả rõ phim gì, chỉ thấy loáng thoáng tia laze xanh đỏ bắn qua bắn lại chíu chíu, tiếng nổ vang lên liên hồi, nhưng hai người ngồi trên ghế sô pha lại hình thành một sự im lặng ăn ý, cổ quái.

Hình ảnh kỹ xảo vi tính đẹp, cuộc chiến đấu cam go, Tô Xán từ từ nhích tới bên người Đường Vũ, cho tới khi hai cơ thể chạm vào nhau, tay Đường Vũ càng siết chặt tới trắng bệch.

Mùi hương nhè nhẹ luồn vào cánh mũi, thường mà nói vào lúc này đáng lẽ Tô Xán nên cảm thụ được xúc cảm từ da thịt của Đường Vũ, nhưng trong lòng lại cảm thấy đầu óc sảng khoái, cùng chút tê ngứa từ chỗ cơ thể tiếp xúc nhau.

Trong cái đêm khuya tĩnh lặng ấy tất nhiên đem tới nhiều nội dung phong phú và kích động lòng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.