Đại Niết Bàn

Chương 202: Q.5 - Chương 202: Không ngủ được.






Đường Vũ khẽ mím cánh môi đỏ mọng, bời vì Tô Xán từ mé trái ngả sang, làm người cô nghiêng về phía phải, hơi tỳ vào tay tay vịn ghế, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía TV, như đang tâp trung toàn bộ tinh thần xem phim vậy.

Mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật gò má trắng mịn như mỡ đông, cái tai ửng hồng, vành tai thanh tú, trên đó có hai lỗ nhỏ, nhưng hoa tai đã gỡ ra, yêu cái đẹp là thiên tính của mỗi cô gái, dù là thế cái tai hoàn mỹ đó có chút tổn thương nho nhỏ đó làm người thương xót, cùng sinh ra dụ hoặc cực lớn.

Không nhịn nổi nữa rồi.

Tô Xán nhoài người tới, lấy môi gạt tóc mai Đường Vũ sang một bên, hôn nhẹ lai tai cô một cái, sau đó ngậm vào trong miệng mút.

- Ngứa!

Một cái lưỡi nóng hổi ướt át vươn ra liếm vành tai, làm Đường Vũ không kìm được uốn éo người, ngả ra sau, nhưng Tô Xán không chịu rời cái tai phúc chốc đỏ rực óng ánh như mã não ấy, cả hai không khống chế được cơ thể, Tô Xán đè nửa người cô dưới thân.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, dù cửa sổ vẫn mở mang theo cái lạnh đêm xuân, song hơi thở cả hai nóng hổi phả vào mặt nhau.

Khuôn mặt hồng rực kiều diễm, đôi mắt lúng liếng, hàng mi cong dài khẽ run run sợ hãi, tiếng thở dốc của Đường Vũ ngày một lớn, cánh tay bờ vai lộ ra ngoài đều nổi lên màu hồng nhạt, bầu ngực nhấp nhô như sóng cuộn trào. Còn Tô Xán cảm thấy mình trên bờ vực mất kiểm soát, ánh mắt nhìn Đường Vũ như kẻ đói khát cả tuần nhìn con vịt quay béo ngậy, huyết mạch bành trướng, đầu cúi xuống muốn hưởng thụ sự ngọt ngào của bờ môi kia, nhưng Đường Vũ mím chặt môi, quay đầu né tránh.

Tô Xán cười tà ác, cái ghế nhỏ thế này, xem em trốn đi đâu? Đang định tăng thêm sức thì Đường Vũ kéo cái gối ôm chắn giữa hai người, tay đưa ra đỡ vai Tô Xán, giọng lí nhí:

- Đi tắm đi, vừa mới đi đường về, thay quần áo đã.

Tô Xán nghĩ cũng phải, hôm nay tới Thượng Hải, quần áo mặc mấy ngày chưa thay, người khó tránh khỏi mùi mồ hôi, thức ăn, mà Đường Vũ lại thích sạch, liền đứng dậy. Lúc này Đường Vũ mới đỏ mặt ngồi thẳng lên, chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo, đi vào phòng tắm mở nước cho Tô Xán, giảng giải cho y:

- Đây là nước nóng, đây là nước lạnh.

- Vậy còn em thì sao?

Tô Xán chỉ bồn tắm bốc hơi, nói đầy ẩn ý.

- Trên lầu cũng có phòng tắm, mai phải tới trường báo danh, ngâm nước nóng có lợi cho giấc ngủ.

Cũng chẳng biết Đường Vũ có nhìn ra ý của Tô Xán không, dù sao mặt cô từ nãy tới giờ vẫn còn đỏ, xoay người đóng cửa lại.

Tô Xán nhìn mang tới khăn tắm, khăn mặt, bàn chải, thuốc đánh răng mới, mà Đường Vũ chuẩn bị cho mình, ở phương diện này Đường Vũ luôn tỉ mỉ chu đáo, làm lòng y ấm nóng, giống như đi làm mệt mỏi về nhà được vợ chăm sóc vậy, đặc biệt áo ngủ còn là món quà Giáng sinh in hình con gầu Pooh béo tròn đáng yêu, nếu bảo Đường Vũ không có ý gì, Tô Xán đập đầu chết luôn.

Tô Xán tắm rửa xong bước ra, TV ở phòng khách đã tắt, cửa sổ đã đóng chặt kéo rèm, chỉ có mấy cái đèn tường tỏa sáng dìu dịu, bước lên cầu thang, đi theo hành lang dài, không gian yên tĩnh.

Tầng hai là khu phòng ngủ, phòng khách và không gian riêng tư hoàn toàn ngăn cách, Tô Xán rất thích kết cấu nhà kiểu thế này.

Tô Xán có thể nói đã quen đường thuộc lối rồi, tới phòng ngủ dành cho khách mà mình ngủ lần trước, cửa phòng mở sẵn, cửa phòng ngủ Đường Vũ cũng khép hờ, bên trong hắn ra ánh sáng vàng.

Đây là lựa chọn, rẽ trái hay rẽ phải? Rẽ phải, tất cả sẽ bình an vô sự, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc. Rẽ trái, thế giới có khả năng không còn như cũ nữa.

Đùa, ngu mới rẽ phải, Tô Xán nín thở rón rén như thằng ăn trộm tới cửa khuê phòng của Đường Vũ, thò đầu nhìn vào.

Đường Vũ ngồi dựa vào thành giường, trên người là áo ngủ đôi, của y là màu xanh da trời, còn của Đường Vũ là màu hồng nhạt. Trong phòng chỉ còn đèn đầu giường là bật, tay cầm cuốn sách, cái đuôi ngựa không còn nữa, mái tóc suôn mềm uốn quanh cổ trắng ngần buông xuống, mỹ lệ như dòng thác, tôn lên thanh lệ của cô khi tắm xong, hàng mi mềm, đôi mắt sáng ướt át làm cảnh thành phố rực rỡ ban đêm ngoài cửa sổ thành u ám, quyến rũ không nói lên lời

- Còn chưa ngủ à?

Đường Vũ ngẩng đầu lên, cười khẽ.

- À ... Muốn tới chúc em ngủ ngon.

Tô Xán chỉ chỉ về phía phòng khách.

- Ừ.

Đường Vũ gật đầu:

- Vậy ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Tô Xán xoay người đi, tới phòng khách, tắt đèn, sau đó đóng cửa lại. Lúc này mới hăm hở đi tới phòng Đường Vũ, nói lý do không ai tin nổi:

- Lúc nãy uống trà nên giờ không ngủ được, muốn nói chuyện với em.

Đường Vũ mặc dù đang cầm một cuốn sách để xem, nhưng chẳng qua là phương thức di chuyển sự chú ý, vừa rồi khi Tô Xán đóng cửa phòng, cô giương tai lên nghe, lòng vừa lẩm bẩm mắng một câu, ai ngờ Tô Xán quay ngoắt lại, mặt đỏ lựng lên, người nhích sang một bên, nhường chỗ cho Tô Xán.

Tô Xán bò lên giường, ngồi bên cạnh Đường Vũ, rốt cuộc cũng đi tới bước này, nhưng đột nhiên cả hai đều không biết bắt đầu thế nào, cứ ngồi vậy như hai đứa ngốc.

Một lúc sau, Tô Xán mới thử hỏi:

- Cha em chắc chắn đêm nay không trở về chứ?

- Ừm, cha đi Hong Kong, phải vài hôm nữa mới về.

Đường Vũ không nhìn Tô Xán, giọng nhẹ như tơ:

- Anh định làm chuyện xấu gì sao?

Đạt được ám thị, Tô Xán sao không biết được nước lấn tới, vươn tay vòng qua eo Đường Vũ ôm lấy cô kéo sát người mình, cảm thụ nhiệt đồ qua lớp áo ngủ, nhìn gò má dần trở nên đỏ rực của cô, thời khắc này Đường Vũ xinh đẹp vô cùng, cảnh đó làm y không khỏi thán phục sự nhẫn nại của mình, nuốt nước bọt nói:

- Đúng.

Đường Vũ không hề phản kháng, người càng nóng, mắt khép lại phó mặc hoàn toàn cho Tô Xán.

Cảm xúc mãnh liệt bị cái khép mắt đơn giản hoàn toàn nhen lửa, bàn tay Tô Xán đặt bên eo Đường Vũ chui vào, dọc theo phần lưng mịn màng vuốt ve.

Đường Vũ rên khẽ, bàn tay thô ráp lướt qua da thịt tinh tế của cô mang tới kích thích khác thường.

Bàn tay đó lướt qua nơi nào, da thịt Đường Vũ như nổi lên tầng gai ốc, vừa dễ chịu, vừa khó chịu rất khó tả. Nhưng tay Tô Xán cũng không quanh quẩn đó lâu, chuyển sang phía trước, dán vào cái bụng bằng phẳng nhắn mịn, rồi trực tiếp sờ lên trên, tay chạm tới áo ngực, rồi lên tiếp là vòm ngực, run run bóp nhẹ, mịn vô cùng.

Mới bóp một cái cảm thấy như có luồng hơi nóng xộc lên đỉnh đầu, trước mắt y là một báu vật chưa ai được đụng chạm vào, lòng không khỏi tự hào cùng cảm giác chinh phục thỏa mãn, nên Tô Xán lại kiên nhẫn hưởng thụ quá trình này.

Sờ bên ngoài một hồi, Tô Xán lách một ngón tay vào áo ngực Đường Vũ, sau đó là hai ba rồi cả bàn tay, con thở trắng mịn màng đầy sức đàn hồi nằm gọn trong tay. "Thật mềm", tất cả từ ngữ bỗng nhiên trôi đi hết sạch, chỉ còn duy nhất ý nghĩ đó trong đầu Tô Xán.

Hai ngón tay vê nhẹ núm vú nho nhỏ làm Đường Vũ như bị điện giật, người cong lên kèm theo tiếng rên bật khỏi miệng, xấu hổ vì tiếng kêu đó, Đường Vũ đẩy Tô Xán ra:

- Không phải anh muốn nói chuyện sao?

- Cái này gọi là ngôn ngữ cơ thể.

Tô Xán nhích tới đặt lên đôi môi hồng kiều diễm gợi cảm của cô một nụ hôn, nhưng Đường Vũ mím chặt môi, làm Tô Xán không thể thuận lợi tiến vào, như muốn giữ lại phần rụt rè cuối cùng của thiếu nữ.

Còn Tô Xán kiên nhẫn tiến hành sự nghiệp vĩ đại dang dở vừa nãy ở phòng khách, Đường Vũ hết quay trái lại quay phải, thậm chí không hề biết Tô Xán dừng lại nhìn động tác của cô rồi phì cười.

Đường Vũ xấu hổ hết sức, đưa hai tay che mặt lại, Tô Xán tách hai tay cô ra, đưa môi tới, lần này Đường Vũ không làm chuyện ngốc nghếch nữa, mắt khép hờ đón nhận nụ hôn Tô Xán, chẳng mấy chốc nhiệt liệt hưởng ứng, hai cái lưỡi quyện vào nhau, dần dần bộc lộ phần tính cách nhiệt tình dưới khuôn mặt băng giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.