Đại Niết Bàn

Chương 58: Q.6 - Chương 58: Đứa bé này, đứa bé kia.






- Bà biết ăn ở nhà ăn không phù hợp với khẩu vị hai cháu lắm, tiếc là hôm nay nguyên liệu hơi thiếu, nếu không thì bà còn làm được món chính tông hơn, ớt khô trong tủ lạnh hết rồi, lần sau nhớ bảo cha cháu lên đây thì mang theo một chút, món Xuyên lại thiếu ớt, thật là...

Mục Ngạn Dung sắn tay áo lên, cầm đũa nói:

- Mọi người ăn đi, Tô Xán đừng khách sáo, Quế Anh bảo cháu ăn khỏe lắm, nên hôm nay bà làm rất nhiều.

- Vâng ạ.

Tô Xán nhớ ra tên ở nhà của Đường Vũ là Mục Quế Anh:

- Bà biết không, thằng bé này cờ rất thối.

Tiền Hóa Phàm múc một bát canh, không chút nương tình chế nhạo Tô Xán:

- Xem ra lần sau phải chấp nó 4 quân.

- Đánh cờ luôn là điểm yếu của cháu.

Tô Xán cười xấu hổ, thực ra trình độ cờ của ông ngoại Đường Vũ chẳng ra sao, ra đường vớ bừa 10 người biết chơi cờ vây chắc 7 - 8 người thắng được, không may Tô Xán rơi vào số còn lại.

- Cũng may là nó thua ông, nếu không bữa cơm này ăn chẳng ngon rồi.

Nghe vợ nói thế nhưng Tiền Hóa Phàm không phật ý, cười vui vẻ.

Thiên tài hay không trong mắt ông bà cụ không là cái gì hết, họ thấy quá nhiều rồi, thiên tài, kỳ tài đều đã gặp, như ông Đường có thể xem là bậc quái tài, tài hóa không kém ai hết, nhưng đâu có lọt vào mắt ông bà. Ông bà cũng tận mắt chứng kiến những người gọi là thiên tài có giai đoạn phát triển nhanh chóng, nhưng kết cục cuối cùng vấp ngã không đứng lên được, không thì đi vào lối rẽ, dùng tài hoa của mình làm việc bất chính, hại mình hại người. Bởi vậy thành tích hay trí tuệ của Tô Xán thì đều không phải là ưu thế với ông bà.

Bữa cơm diễn ra bình thường, nhẹ nhàng, đề tài vui vẻ, chủ yếu nói về đề tài phong thổ nhân tình Tây Xuyên, chính lúc Tô Xán nghĩ bữa cơm sẽ trôi qua bình yên như thế thì thấy một đôi đũa đỏ gắp miếng sườn bỏ vào bạt mình, ngẩng đầu lên thấy đôi mắt Đường Vũ. Cô giống như không có chuyện gì xảy ra, thu đũa lại, đuôi ngựa lay động, cái cổ quay sang phía ông bà mình:

- Hôm qua cháu tới thăm công ty của Tô Xán cháu tới rồi, phát triển rất tốt.

Mục Ngạn Dung thầm thở dài trong lòng, con bé này quá giống mẹ nó, dừng đũa hỏi:

- Nghe nói lúc mới đầu công ty cháu thành lập gặp phải chút khó khăn?

- Mới đầu lập công ty, đúng là cháu cũng nghĩ vì sao muốn làm một chút chuyện cũng khó như thế, vấn đề ở các phương diện đều phiền phức, nhưng bây giờ đã dần khá hơn, có lẽ chỉ cần thời gian mà thôi ạ.

Nếu Mục Ngạn Dung hỏi tới, tất nhiên không thể vì sĩ diện mà che dấu, tục ngữ nói không phải người một nhà mới khách khí, kể khổ với ông bà cụ một chút cũng không hề gì:

- Hiện giờ đã muốn dễ dàng cái gì chứ? Còn trẻ chịu khổ nhiều vào không phải chuyện xấu, rèn luyện không phải làm vài chuyện vớ vẩn cho có, nếu trải qua được luyện ngục rèn rũa, mới có thể gành được đại sự, mới có đỉnh cao, cho cháu không nên quá coi trọng chuyện được mất, chỉ cần có định hướng đúng, gian nan là tốt.

- Dạ, cháu hiểu.

Tô Xán gật đầu, Tiền Hóa Phàm giáo huấn nghiêm khắc, nhưng đây là mở đầu tốt.

Đường Vũ thở phào, ông ngoại cô là thế, nếu chẳng phải là người ông thực sự để ý, cơ bản là ông không thèm nói gì rồi, nói không chừng ông cũng có chút thiện cảm với Tô Xán, nhưng Đường Vũ không chắc nguyên nhân, chả lẽ vì vừa rồi Tô Xán đánh cờ quá thối?

- Làm việc trong bổn phận, đừng vượt giới hạn, phát triển ổn định, đột phá đúng lúc, rồi sẽ có ngày vươn lên.

Mục Ngạn Dung tay cầm bát, khi nói chuyện tay cầm đũa đặt ngang miệng bát, vừa vặn:

- Còn về những thứ bàng môn tà đạo ngoại xã hội đều không lâu dài được, cứ đi con đường của mình.

Dừng một chút hỏi:

- Công ty của cháu ở tòa nhà Mỹ La?

Tòa nhà Mỹ La nằm ở trung tâm khu thương nghiệp, Tô Xán thuê ở đó không phải chỉ làm lễ ra mắt với Kiều Thu Hâm. Facebook đang trở thành tiêu điểm truyền thông, nơi đặt chân của Facebook TQ cũng không thể quá kém, người Trung Quốc có thói quen so sánh, đánh giá qua bề ngoài và ấn tượng ban đầu, nếu cũng đặt trong cái chung cư sập xệ như ở Palo Alto, chẳng mấy ai tin tưởng, bởi thế ở Trung Quốc khởi nghiệp khó khăn hơn nhiều, mới đầu chưa làm ăn được gì đã tốn kém quá nhiều vào thứ mặt tô vẽ bề mặt rồi.

- Hiện giờ trong tòa nhà Mỹ La có khoảng hai bảy, hai tám công ty đặt trụ sở, nơi này giao thông thuận lợi, cung cấp cơ sở hạ tầng thiết bị tốt, nhất là công ty đòi hỏi kỹ thuật cao như chúng cháu, nơi này rất phù hợp.

Tô Xán giải thích qua, vừa nãy bà ngoại Đường Vũ nói câu "bàng môn tà đạo" làm y giật mình, không biết là có ý gì.

Hai ông bà cụ không đi sâu vào chi tiết cụ thể, sau đó đề tài chuyển tới việc học hành, nhấn mạnh phải học tập tốt, quyết không được để lẫn lộn đầu đuôi.

Ăn cơm cùng hai ông bà xong, Tô Xán xin phép về trường.

Đường Vũ vẫn ở lại cùng ông bà, tuy xem TV nhưng lúc nào cũng chú ý tới hai người.

Thực ra với Đường Vũ mà nói, ông bà ngoại không phải lúc nào cũng hiền hòa thế này, từ nhỏ cùng cha mẹ sống ở Hạ Hải, cô hiểu chuyện sớm cũng cảm thụ được áp lực của ông bà mình lên mẹ, thậm chí khi nhỏ, Đường Vũ còn tưởng tượng ông bà mình là hai con quái vật. Sau này cô lớn lên mới dần thay đổi, ông ta cụ mặc dù uy nghiêm với tất cả con cháu trong gia tộc, chỉ riêng có với Đường Vũ là thiên vị cực kỳ, người trong gia tộc không ai không biết.

Có lúc Đường Vũ nghĩ, liệu có phải vì ông bà trước kia can thiệp vào chuyện cha mẹ mình, nên trong lòng mang áy náy mà đền bù lên cô không? Hai ông bà cường thế quá nửa đời người, tính khí kỳ lạ quá nửa đời người, nhưng không có nghĩa chỉ có một mặt nghiêm túc và cố chấp như bề ngoài.

Đường Vũ biết mẹ mình thân là một người phụ nữ ở trong hệ thống tư pháp, muốn vươn lên phải kiên cường hi sinh hơn nam nhân gấp bội phần. Đã có lần Đường Vũ nhìn thấy mẹ mình vì chuyện công tác mà về nhà đập bộ bát mà mẹ yêu thích nhất, nữ tử có được địa vị, bị tách bỏ đâu chỉ là ôn nhu.

Liệu có phải vì thế, liệu có đúng là thế? Mẹ mình phức tạp, ông bà càng khó đoán biết, Đường Vũ thấy mình chưa đủ kinh nghiệm sống đánh giá những điều này.

Có điều Đường Vũ không cần ông bà bù đắp gì cho mình hết, chỉ cần ông bà mình không đi vào vết xe đổ trước kia, có thể vui vẻ tiếp nhận Tô Xán..

Tô Xán cá tính đặc biệt, tài hoa có, nhưng đường đi gian hiểm trùng trùng, rất nhiều kẻ địch, Lâm Lạc Nhiên có thể giúp đỡ Tô Xán rất nhiều, còn cô giúp gì được cho Tô Xán đây? Ở giai đoạn này rõ ràng cô không giúp gì được cho Tô Xán rồi, nên rất mong ông bà mình có thể trợ lực cho lý tưởng của Tô Xán.

Biệt thự nhà Đường Vũ có hai cái thư phòng, một của ông Đường, dùng làm việc, trang trí khá nghiêm túc, cái còn lại là của Đường Vũ, phong cách tươi mát, giữa phòng đặt chiếc đàn dương cầm trắng muốt, tường treo chiếc ghi – ta, đó là món quà ông Đường tặng cho Đường Vũ lúc còn nhỏ, tiếc là cô không thích. Hiện giờ Mục Ngạn Dung đeo kính lão ngồi trong thư phòng ông Đường, một tay chống cằm, tay vừa kẹp bút lật xem tài liệu.

Sửa sang hoa cỏ xong, Tiền Hóa Phàm đi vào thư phòng:

- Phía thằng bé kia, bà định làm thế nào?

Cửa thư phòng để mở, tiếng dương cầm buồn buồn vang vọng khắp nhà:

- Nếu không con bé này không chịu từ bỏ đâu.

Mục Ngạn Dung đang phê duyệt văm kiện không ngẩng đầu lên, chỉ đưa mắt về phía thư phòng đối diện, bút xoàn xoạt trên giấy, lơ đễnh nói:

- Chuyện này, tôi tìm ai mà nói đây? Thế này đi, ngày mai đi gặp phó bí thư Liễu nói một tiếng vậy, ông ta là học viên lớp 32 tỉnh bộ năm ngoái, bạn học của Ngô lão ... Ôi, cái mặt già này lại phải mang đi làm cái chuyện nhỏ ấy ... Đúng là khó mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.