Đại Niết Bàn

Chương 57: Q.6 - Chương 57: Ông bà ngoại của Đường Vũ.




Thời gian qua Tô Xán và Đường Vũ không về biệt thự ở Tuyết Hải Dật Cư, một phương diện là sắp hết năm thứ nhất, kỳ thi khắc nghiệt lại tới, Tô Xán có rất nhiều thứ đau đầu, môn như kinh tế chính trị học không khác gì thời sơ cao trung, phải học thuộc lòng. Các môn học đầu học kỳ thì như ngựa hoang thoát cương, không cần đóng yên không cần phiền lòng, hai bên chẳng ai để ý tới ai, tự do tự tại. Nhưng tới cuối kỳ, đám ngựa hoang biến thành quân xâm lược đã dồn tới chân tay, bao vây bốn bề, chạy đâu cũng không thoát, chỉ còn biết cắn răng xông lên, tử chiến vì không phải học lại. Tô Đường không rảnh phong hoa tuyết nguyệt như lúc mới đầu học kỳ.

Phương diện khác, Tô Xán không chỉ có áp lực học tập, còn có chuyện ở công ty, công ty mới thành lập còn chưa vào quỹ đạo, y không thể phất tay ngồi nhìn, có thời gian là tới công ty, dù tới ôn bài thôi cũng phải tới cho nhân viên thấy, một ngày hận không thể dài gấp đôi gấp ba.

Lần này thì khác Tô Xán biết bà ngoại Đường Vũ tới Thượng Hải chủ yếu xử lý chuyện học viện cán bộ Phổ Đông, thời gian an bài càng chặt, giờ ông bà cụ mời Tô Xán ăn cơm, tất nhiên công việc đã xong bảy tám phần, sắp rời Thượng Hải rồi, Tô Xán dù bận tới mấy cũng phải tới.

Rất nhiều phong ba Facebook TQ lúc mới kiến lập hiện giờ đều dẹp êm phần lớn là nhờ công lao của Mục Ngạn Dung, nếu không có thân phận hết sức đặc thù của bà, cho dù dựa thế lực của Vương Bạc cũng không có nhiều tác dụng ở thành phố trực thuộc TW này.

Ví dụ mấy kẻ như Chiêm Hóa, Lưu Chấn Sinh.

Tô Xán không thả lỏng, thời gian qua y càng thu thập thêm nhiều thông tin về Lưu Chấn Sinh.

Lưu Chấn Sinh là người Giang Chiết, trong nhà nghe nói từng bị coi là giai cấp địa chủ đem đấu tố, có thể thấy ông ta gây dựng sự nghiệp không phải dễ dàng gì. Quay ngược trở lại 20 năm trước, ông ta là thanh niên dám nghĩ dám làm, đặt chân tới thành phố lớn, nhưng hoang mang không biết ngày mai sẽ ở đâu.

Về sau không rõ quanh có thế nào tham dự con đường cho vay nặng lãi ở Thâm Quyến, xem như hậu bối của Chiêm Hóa, song ông ta thông minh ở chỗ có được khoản tiền đầu tiên nhanh chóng tẩy trắng, đi con đường chính quy hóa, đầu tư vào ngân hàng, công ty sản xuất ô tô, có mấy chuỗi cửa hàng dây chuyền ở Thượng Hải, trứng gửi trong rất nhiều cái giỏ.

Ông ta trái ngược với Chiêm Hóa, không làm nhân vật công chúng, cực kỳ hạn chế xuất hiện trên báo chí truyền hình, ông ta thích xuất hiện bên cạnh nhân vật lớn thì thầm vài điều vào tai họ, sau đó ẩn sau màn xem kịch, công chúng không biết tới ông ta, song người trong nghề thì hoàn toàn không có chút xa lạ nào, năng lượng của ông ta ẩn sâu dưới đáy.

Tô Xán được cảm thụ năng lực của ông ta khi mọi chuyện xung quanh facebook lộn xộn, nếu không có hai ông bà cụ xuất hiện e là Facebook TQ sẽ gặp phiền toái không biết tới bao giờ, nhờ ông bà cụ mà Tô Xán dựa thế mới thành công, nhưng bây giờ ông bà cụ sắp đi, khó đảm bảo mấy kẻ kia không ngo ngoe trỗi dậy giở trò.

Cô vợ nhỏ thông minh của mình không khó đoán ra, bữa cơm này chắc chắn có phần tác động của Đường Vũ.

Phía sau người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ, với Tô Xán đó là Đường Vũ, cô gái không chỉ làm y có mục tiêu có động lực phấn đấu, còn âm thầm ở bên trợ giúp y.

Mỗi lần vào vào khu Tuyết Hải Dật Cư này như bước vào thế giới khác, mùa hè thì mát mẻ, mùa đông thì cây cối xanh tươi bốn mùa làm người ta thấy thêm sức sống, chỉ tiếc không có thời gian nhiều tới đây.

Tô Xán tay xách túi nho đen không hạt, hỏi:

- Cha em lại rời Thượng Hải rồi à?

Phải nói Tô Xán vẫn còn hơi căng thẳng khi gặp người nhà Đường Vũ, thời gian trước ông Đường ở lỳ Thượng Hải gần 2 tháng, bỏ mặc cô đơn ở nhà, làm Tô Xán không có cơ hội ăn thịt Đường Vũ. Tới lúc ông bà ngoại Đường Vũ tới thì lại chạy vù cái về Dung Thành, không có chút nghĩa khí nào.

- Anh cũng có chủ động tới nhà em lần nào đâu.

Đường Vũ trả lời một câu làm Tô Xán nín luôn.

Đi thang máy lên tầng 5, vào cửa liền thấy Mục Ngạn Dung đeo tạp dề từ phòng khách đi vào nhà bếp:

- Hai đứa đến rồi, đợi bà một lát, cháu và Tô Xán xem TV đi.

- Cháu chào bà ạ.

Tô Xán chào ngoan ngoãn, dùng nụ cười luôn rất được người lớn của mình.

Mới đầu nghe Đường Vũ kể về bà ngoại mình, Tô Xán sợ hết hồn, nhưng trong quá trình tiếp xúc, thấy bà Đường Vũ rất bình dị, giống như bà cụ ở gia đình bình thường, chỉ khác một điều tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, lời nói luôn giữ tốc độ vừa phải, nói không lớn, lọt vào tai rõ ràng.

- Dạ.

Đường Vũ gật đầu, nhận lấy túi nho trong tay Tô Xán, sau đó đi vào bếp giúp bà.

Tô Xán thấy Tiền Hóa Phàm đang ở ban công, cầm cái kéo tỉa tót cây cối, đi tới chào:

- Cháu chào ông.

Lạ một điều Đường Vũ nói ông cô rất hiền, nhưng trong ấn tượng Tô Xán lại là người rất nghiêm nghị, ít nói. Nghe Tô Xán chào cũng chỉ ừ một tiếng, không để ý tới y, trong mắt chỉ có đám hoa cỏ phía trước.

Tô Xán có hơi lúng túng, giờ đứng đây cũng không được, bỏ đó vào nhà cũng không xong, đưa mắt nhìn quanh, so với lần trước tới đây thì có thêm không ít chậu hoa mới, Tô Xán không gọi tên được.

Cầm cốc nước đi tới bàn ngoài sân ngồi xuống, ngồi ngây ra.

- Còn lúc nữa mới ăn cơm, làm ván cờ đi.

Tiền Hóa Phàm đặt bình nước xuống, tháo găng tay nói với Tô Xán:

Ông cụ không chỉ có thú vui cây cối, còn có một bàn cờ chơi dở, xem ra tự đánh một mình giải sầu.

Tô Xán và Tiền Hóa Phàm ngồi đánh cờ ngoài sân, Đường Vũ và bà ngoại bận rộn nấu nướng trong bếp, chẳng mấy chốc mùi sườn rán thơm phưng phức bay ra ngoài.

Người già đi cờ rất chậm, cho nên Tô Xán có dư thời gian nhìn vào bên, Đường Vũ mặc cái tạp dề màu hồng, chỉ nhặt rau nhặt cỏ làm phụ trợ, bà ngoại cô nấu chính, thế yên tâm rồi, vốn tính để ý xem món nào Đường Vũ làm lát nữa hạn chế ăn.

Nghiêng tai lắng nghe còn thấy Mục Ngạn Dung cứ than vãn Mục Tuyền chuẩn bị đồ gia dụng không vừa tay chút nào, cái nồi cơm điện kiểu gì mà chỉ chạy một hồi muốn hấp hai cái bánh bao cũng nhão nhoét cả ra, lại khen Đường Vũ hết lời, nói cháu gái bà có đôi tay khéo léo.

Nghe Mục Giai Trúc nói bà cô thiên vị Đường Vũ cực kỳ, hôm nay xem như Tô Xán chứng kiến rồi, đem khả năng nấu ăn của Mục Tuyền so với Đường Vũ, khác đổi trắng thay đen.

- Ông ngoại, Tô Xán, có cơm rồi ạ.

Đường Vũ đi ra cửa gọi:

- Ừ, đợi ông chút, thu quan sắp xong rồi.

Tiền Hóa Phàm cười vui vẻ:

- Còn trẻ mà cờ đã nát thế này, không khéo già như ông lại lẫn quân đen với quân trắng.

Đường Vũ nhìn mặt Tô Xán như khỉ ăn ớt, cố nín cười vào nhà, cô biết tính ông ngoại quái gở, có lần thua cờ cha cô còn hất tung bàn cờ lên, nói chung thuộc loại bạn cờ khó chịu nhất, khi thắng thì hả hê chế giễu đối phương, lúc thua thì khó chịu cáu bẳn. Cô không biết sức cờ Tô Xán ra sao, nhưng cô lại biết ông mình, dù ai muốn nhường ông mình thắng, khi bị mỉa mai cũng sôi máu lấy hết sức đánh trả, tức là Tô Xán thua thật rồi.

Đếm quân xong, Tô Xán thua rất thảm, hai người vào nhà, lúc này thức ăn đã bày lên bàn, không quá thịnh soạn nhưng đầy đủ canh xào mặn ngọt, có sườn sốt cà chua, có thịt bò nấu củ cải, lạt tử kê đặc sản đất Xuyên, còn lại là mấy món rau xanh hai ông bà thích.

Những món ăn đầy đủ hương sắc vị làm Tô Xán chảy nước miếng, quên cả ấm ức thua cờ, lắm lúc Tô Xán cũng thấy trước kia mình bảo vệ luận điệu "càng nhiều tài phú càng tự do" thật vớ vẩn, nghĩ mà xem y thích ăn ngon, tiền thì nhiều, thế mà lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm cho ra hồn, thế không phải đáng thương sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.