Đại Niết Bàn

Chương 35: Q.4 - Chương 35: Đừng tưởng dễ bắt nạt.




Xung quanh không ít nam sinh cảnh giác nhìn Tô Xán, đại đa số cho rằng Đường Vũ chỉ vì chiếu cố bạn học chuyển trường nên thân thiết với y, còn Tô Xán tận dụng lợi thế bạn học cũ để tiếp cận theo đuổi Đường Vũ.

Tình huống này có hơi chút giống như ở Nhất Trung, tuy Tô Xán và Đường Vũ luôn xuất hiện cùng nhau, nhưng hai người không giống một đôi, Tôn Mạn thường xuất hiện bên cạnh Đường Vũ là rõ nhất, lúc đầu có hơi nghi ngờ, dần dần cho rằng cả hai chỉ là bạn thân mà thôi.

Lúc này Lý Thanh Dương chen qua đám đông đi vào, thấy bọn họ tụ thành một bàn ăn cơm, cười nói:

- Thức ăn ngon quá nhỉ? Tôn Mạn, báo cáo của ĐTH lát nữa mình đưa tới cho bạn.

Tôn Mạn gật đầu, chỉ Trương Khả:

- Lát nữa mình có lẽ bận chút việc, bạn đưa cho Tiểu Khả là được.

Đường Vũ chỉ nhìn hắn một cái rồi tiếp tục ăn cơm, đám nữ sinh không nhiệt tình chào hỏi hắn như trước, tiếp tục câu chuyện của mình, coi Lý Thanh Dương như không tồn tại.

Có thể Tô Xán không được mọi người yêu thích, nhưng so ra y thẳng thắn, học sinh cao trung khá đơn thuần, bọn họ không tiếp nhận được người toan tính, giả dối, đặc biệt trước đó người này dựa vào bề ngoài và cái miệng của mình rất được nữ sinh yêu thích.

Lý Thanh Dương thấy thái độ mọi người lãnh đạm, đặc biệt là Tôn Mạn và Đường Vũ, làm hắn thấy bẽ mặt, tuy vẫn giữ nụ cười nhưng giọng điệu bất thiện:

- Được, nếu vậy thì mình sẽ đưa cho Trương Khả. Tô Xán, bàn bên có người tìm cậu bàn chuyện, qua đó chút được không?

Mọi người quay đầu sang phía bàn Lý Thanh Dương chỉ, mặt tái đi, Trương Khả nháy mắt liên tục với Tô Xán, ý bảo y từ chối.

Tô Xán đưa mắt nhìn qua, ngồi ở bàn cách đó không xa có ba nam sinh, ngồi ngoài cùng là thanh niên tóc dựng đứng, Tô Xán nhận ra tên này, họ Tiền, chính là tên trước kia lừa gạt nữ sinh ở phòng tranh.

Ngồi ở giữa là tên tóc vuốt keo láng bóng, khá điển trai nhưng có chút gì đó âm nhu, là tên đi cùng họ Tiền lần trước.

Tên còn lại có vẻ là người cầm đều, xỏ khuyên tai, da rất trắng, mặc áo khoác da màu đen, có hình Medusa cực kỳ bắt mắt.

Cả ba tên mặc quần jean bụi bặm, áo da phanh ngực, bên trong mặc cái áo may ô, trông rất cá tính, nhưng ở thời đại này tuyệt đối bị người ta nhìn một cái liệt ngay vào dạng học sinh cá biệt.

Đối phương nhìn Tô Xán chằm chằm, làm mặt hình sự, rất có vị Trần Quán Hi.

Chẳng biết có phải thằng này xem phim Hong Kong quá nhiều bị trúng độc rồi hay không.

Không ít người nhận ra ba thanh niên đó, một là Tiền Long, nghe nói trong nhà kinh doanh, quan hệ rộng, cha hắn có mỏ ở mấy tính liền, từ nhỏ tính tình cục súc, thành tích học tập lại rất tốt, nhất là Hóa học thuộc hàng đỉnh cấp, rất nhiều học sinh một điều anh Tiền, hai điều anh Long gọi hắn.

Ngồi bên cạnh hắn là đồng bọn Lương Tiêu, cha mẹ đều là quan viên cấp bậc không thấp ở phòng nhân sự tỉnh, rất có thực quyền.

Còn tên cầm đầu là Triệu Thừa Ngôn, trừ đi những học sinh bình thường, chỉ cần học sinh thuộc hàng con ông cháu cha trong trường thì ít nhiều đều biết tới hắn.

Trong lầu Đốc Tư, nhóm ba tên này sức ảnh hưởng thuộc top 10.

Lầu Đốc Tư là tên khu phòng học của Tô Xán, nằm cùng một đường thẳng với khu nhà hành chính, nơi đặt lớp số 1 - 7 năm thứ 2. Còn Lầu Minh Chí là khu phòng học của Đường Vũ, lớp số 8 tới 14, còn gọi là khu ngoài.

Những nhân vật phong vân trong trường không có cấp bậc thực sự, không giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, người người truyền miệng Đông Tà - Tây Độc - Nam Đế - Bắc Cái, cũng không phân ra mười lăm cấp như cấp bậc hành chính quốc gia, cũng không phải lấy trí tuệ hãy võ lực để xếp hạng. Có người đoạt giải cuộc thi nghệ thuật, thể thao, nổi bật hoạt động trường học, thư pháp ..v..v.v..

Tiêu chuẩn xếp hạng rất mơ hồ, rất trừu tượng, nhưng có thể khẳng định chắc chắn bảng xếp hạng này tồn tại.

Giống như Đường Vũ và Tôn Mạn đều là nhân vật thuộc top 10.

Còn như Tô Xán, gần đây liên tục xuất hiện trong đề tài bàn luận, cũng thuộc hạng nhân vật phong vân rồi, song còn lâu mới vào được top 10.

Tiền Long là vận động viên cấp 2 quốc gia, điền kinh, nhảy cao, nhảy xa trong top 3 của trường, khá có tiếng tăm ở các hội thao tỉnh. Trong trường mấy lần tham gia đánh nhau, còn bị cảnh cáo trọng điểm trước toàn trường, là kẻ dữ dằn, thường không học sinh nào dám trêu vào hắn.

Lương Tiêu là đội trưởng CLB cờ vây trường, là quan môn đệ tử của Cố Thường Hạo đại sư cờ vây, kỳ thủ lục đoạn, đoạt cup "Thiên Nguyên", "Vua người mới", là ngựa ô trong giới cờ vây tỉnh, ngôi sao mới tỉnh Tây Xuyên, nên dù thành tích tiếng Anh, ngữ Văn của hắn cực tệ hại, chủ nhiệm lớp cũng nhân nhượng.

Triệu Thừa Ngôn không có sở trường gì, miễn cưỡng nói thì cũng là tay viết tốt, cái khác thường thường, tính cách không thuần, ông nội là hiệu trưởng trước của ĐH Dung Thành, học sinh có khắp trong ngoài tỉnh, ảnh hưởng trong nhà rất rộng.

Nghe đồn năm thứ nhất Triệu Thừa Ngôn có xung đột với học sinh trường ngoài ở quán bar, gọi không người tới chặn quán bar đó đòi hành hung, cuối cùng tất cả bị tống vào đồn cảnh sát, có điều hắn bình an thả ra, trường học cũng không nhận được phê bình, chuyện này ai cũng bấm bụng bỏ qua, học sinh như vậy chưa ngầu thì thế nào mới có thể gọi là ngầu?

Quan trọng nhất, ba người này cực thân thiết với Lý Thanh Dương.

Thế nên khi ba người này xuất hiện, học sinh xung quanh bàn bọn họ đều có vẻ mặt khác thường.

Một số kẻ ngứa mắt vì Tô Xán thân thiết với Tôn Mạn, Đường Vũ thì lòng khấp khởi hi vọng ba người kia bị Lý Thanh Dương xúi bẩy, cho Tô Xán một bài học. Không biết tới lúc đó sẽ có tin nóng gì đây, học sinh chuyển trưởng bị nhóm Triệu Thừa Ngôn làm cho mắc bệnh trầm cảm, rời trường thôi học?

Đương nhiên cũng có không ít người thiện chí nhắc nhở Tô Xán.

Lý Thanh Dương nhìn quanh, đặc biệt là Tôn Mạn mặt lúc trắng lúc đỏ thì khoái trá lắm, ngay cả Lâm Quang Đống cũng bị Triệu Thừa Ngôn bày kế đuổi khỏi trường rồi, nghe nói lập công ty tí xíu gì đó ngoài trường, rất thê thảm, bạn gái cũ cũng tới xem, có điều người ta ngồi trong BMW, chỉ lặng lẽ nhìn hồi lâu rồi buồn bã phóng đi.

Vụ chơi Lâm Quang Đông có hơi chệch khỏi kế hoạch trước đó của bọn chúng, song kế hoạch lại còn tốt hơn cả dự kiến, thể hiện được năng lực của Triệu Thừa Ngôn, giờ đến tên Châu Tinh Trì không biết trời cao đất dày kia rồi.

Tôn Mạn lo lắng nhìn Tô Xán, nói:

- Đừng đi.

Đám nam sinh xung quanh không ai đủ năng lực chọc vào ba kẻ kia, mà cũng chẳng có ai sẽ đứng về Tô Xán. Tôn Mạn thì khác, một nữ sinh nổi tiếng trong trường, đương nhiên địa vị cũng không thấp.

Nói một câu dung tục là vĩnh viễn đừng chọc vào một cô gái, vì anh sẽ không biết sau lưng cô gái đó có bao nhiêu nam nhân sẽ ra mặt, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp.

Đường Vũ nhìn về phía ba người Triệu Thừa Ngôn, hai đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh, có điều cô không nói gì.

- Đừng lo, bây giờ đang ở trong trường, bọn chúng làm gì được chứ.

Tô Xán cười nhẹ với Tô Mạn, không thèm để ý tới tên tiểu nhân đắc chí Lý Thanh Dương, đứng dậy đi về phía ba người Triệu Thừa Ngôn.

- Đường Vũ, sao bạn không cản cậu ấy.

Tôn Mạn cắn môi, cho rằng Tô Xán chưa hiểu ba người kia thuộc loại gì.

- Không sao, Tô Xán biết phải làm gì.

Nếu ai biết chuyện Tô Xán đã làm ở Hạ Hải thì Đường Vũ cho rằng không cần quá lo cho y, Tô Xán thường ngày rất hiền lành, mọi người có thể đùa bỡn trêu chọc y thoải mái, nhưng nếu vì thế mà nghĩ y dễ bắt nạt thì nhầm lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.