- Ông có thể dùng hình thức
phiếu giảm giá đăng trên tạp chí của chúng tôi, thông qua số lượng phiếu giảm giá nhận lại được để xác định sức ảnh hưởng.
Tô Xán điềm nhiên nói:
- Phí quảng cáo 20.000 ở kỳ đầu có thể tạm thời áp lại, đợi có kết quả
phản hồi, sau đó xác định thanh toán tiền hay không, hoặc tiếp tục quảng cáo hay không.
Điều kiện hợp lý, viên giám đốc trầm ngâm xem xét lại bản báo cáo, sự
thành thục trước tuổi của Tô Xán làm ông ta ngạc nhiên, song chưa làm
tan hết nghi ngờ của ông ta, đứng dậy đi một vòng, nói:
- Tôi sẽ trả trước một nửa chi phí quảng cáo, làm một tháng xem hiệu quả ra sao, nếu hiệu quả không tốt thì không có lần sau nữa, cậu hiểu
chưa? Tuyệt đối không có lần sau đâu.
- Được, nếu không có hiệu quả, tôi cũng không có mặt mũi nào quay lại đây nữa.
Tô Xán đứng dậy bắt tay viên giám đốc.
Triệu Cường khi cầm tiền quảng cáo mà vẫn thấy khó tin, cùng Tô Xán lên xe bus, lúc này y cười đắc ý"
- Đi, chúng ta tới Đức Trang.
Tới văn phòng giám đốc Lẩu Đức Trang, Tô Xán vô sỉ lấy một phần hợp đồng quảng cáo với Bà Tần ra, tuyên dương đối thủ của bọn họ đầu tư quảng
cáo trải thảm liền một tháng, ý đồ soán ngôi của Đức Trang trong giới
học sinh.
Tiếp đó Đức Trang tổ chức cuộc họp nhỏ quyết định đầu tư 50.000 quảng
cáo vào tạp chí tiêu dùng trường học của truyền thông Ba La, trong đó
còn bỏ ra 100.000 cho phiếu giảm giá.
Tô Xán lừa được 60.000 tiền quảng cáo, làm Triệu Cường trố mắt nhìn, vốn mới đầu còn có chút cậy già lên mặt với y, giờ hoàn toàn thu lại.
Lấy được phí quảng cáo, làm toàn thể Truyền thông Ba La mới chỉ có hai
gian phòng làm việc hết sức phấn chấn, sĩ khí tăng vọt, đây là chiến
thắng đầu tiên đáng ăn mừng.
Lý Cẩm hiện vẫn chưa xin nghỉ việc ở trường, có điều nhìn ra được hắn đã có ý này, Vương Thanh và Tô Xán sau khi bàn bạc đồng ý cho hắn chức phó giám đốc, hiện đang giảng giải phương án quảng cáo, biên tập, lập kế
hoạch cho những nhân viên mới tuyển, nhiệt tình vô cùng.
Lâm Quang Đống nhíu mày:
- Không sáng suốt, bọn họ đầu tư 3.000 phiếu giám giả, nếu tỉ lệ thu hồi không đạt được hiệu quả trông đợi thì chúng ta có vấn đề rồi, khó lấy
lại được lòng tin của bọn họ.
Hiện giờ kênh phát báo chưa nhiều, vì là tạp chí DM cho nên không thể
bày lên các sạp báo tiêu thụ, phải có mạng lưới phân phát cực lớn, đảm
bảo tạp chí có thể bảo phủ các trường học ở Dung Thành.
Tô Xán thầm tán thưởng Lâm Quang Đống rất có tiềm chất, có thể bình tĩnh nhìn vào vấn đề. Bọn họ có thể tranh thủ được quảng cáo đã nói rõ đường lối của tạp chí đang dần dần được người ta tiếp nhận, song vấn đề đảm
bảo tiếp tục được không chưa giải quyết, không thể vì thành công nhất
thời mà váng đầu.
- Chỉ dựa vào số nhân thủ của chúng ta thì còn xa mới đủ, tôi tính đem
liên kết các hội học sinh của các trường, thông qua hình thức tài trợ,
dùng CLB học sinh tổ chức mạng lưới marketing quá độ tới các trường,
chúng ta phải lấy cách thức nhanh nhất để làm nên danh tiếng. Cuộc đổ bộ đầu tiên bắt đầu từ ĐH Dung Thành đi, bọn họ sắp tổ chức cuộc thi âm
nhạc, chúng ta lấy tiên Truyền thông Ba La tài trợ, hợp tác với hội học sinh để bọn họ phân phát tạp chí ...
Lâm Quang Đống không hổ danh là người làm công tác chỉ đạo tạp chí
trường, đã có phương án khá thành thục, mỗi một hội học sinh tổ chức
hoạt động đều cần kiếm tài trợ bên ngoài, song giai đoạn hiện tại các
công ty khảng khái mở hầu bao tài trợ cho hoạt động trường học gần như
là con số 0, chưa ai khai thác, Lâm Quang Đống nhanh chóng nắm bắt được
Tô Xán khai thác khoảng trống này đưa ra phương án.
Tô Xán sau khi nghe xong định hướng đại khái của Lâm Quang Đống liền tán đồng, cho gọi toàn thể nhân viên công ty tới, bắt đầu nghiên cứu thảo
luận vấn đề này. Trong năm nhân viên mới tuyển có một nữ sinh tên Giang
Minh, là phó chủ tịch phụ trách hoạt động nội bộ của Đại học Dung Thành, tiến vào Truyền thông Ba La vẫn đang ở giai đoạn sáng nghiệp này là
thông qua Lý Cẩm giới thiệu, nghe nói Giang Minh bỏ qua cơ hội thực tập
trong công ty có tiếng lựa chọn nơi này, làm nhiều người bất ngờ.
Giải thích cho lựa chọn này, Giang Minh cười nhẹ nhàng:
- Mọi người nghĩ vào một công ty tốt được không lo cơm ăn áo mặc, song
không nhìn thấy vào đó vật lộn phấn đầu nửa đời có khi chỉ tới được
trung tầng, nhưng theo một công ty mới thành lập phát triển lớn mạnh,
tôi là nguyên lão, sẽ có thành tựu lớn hơn. Tôi bị thu hút bởi ý tưởng
mới mẻ táo bạo của mọi người.
Giang Minh là cô gái có dã tâm, cũng rất có nhãn quang, đưa ra khẩu hiệu quảng cáo " nắm tay hôm nay, đế quốc ngày mai."
Một chủ nhiệm cuộc thi âm nhạc ở ĐH Dung Thanh tới gặp mặt Lâm Quang
Đống, mục đích của bọn họ là đàm phán tăng tiền tài trợ, quan hệ với
sinh viên đại học này tất nhiên dễ dàng hơn đám thương nhân gian giảo
bên ngoài rất nhiều, Lâm Quang Đông có kinh nghiêm trong công việc này,
sau khi đưa ra khoản tài trợ 30.000, phía ĐH Dung Thành kích động hồi
lâu không nói lên lời.
Đây là khoản tài trợ chưa từng có, một CLB học sinh chi phí hoạt động cả năm chỉ có 1.000, hội học sinh thông thường ra mặt tổ chức hoạt động
kiếm được tiền tài trợ từ 5.000 -10.000 đã là lớn lắm rồi.
Truyền thông Ba La đưa ra thành ý hợp tác như vậy, chuyện thương lượng tiếp đó tất nhiên hết sức thoải mái, hội học sinh ĐH Dung Thành đồng ý
tuyên truyền tạp chí tiêu dùng của Ba La , cam kết trong vòng nửa năm
đem tạp chí miễn phí này phát toàn trường. Tô Xán mắt tỏa sáng, cảm thấy 30.000 này bỏ ra hết sức xứng đáng, nếu thuê nhân viên markting phát
báo, chưa chắc 30.000 đủ tiền thuê nhân lực để bao phủ phạm vi lớn như
vậy, tiết kiệm không ít chi phí, đúng là được cả tiếng lẫn miếng.
Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, Nhị Thập Thất Trung cũng không phải
ngày nào cũng có chuyện đặc sắc làm người ta khó quên, chẳng có đề tài
làm người ta mười năm sau nghĩ lại vẫn thấy thú vị, ngoại trừ mùa hè vừa tới các cô nữ sinh vội vàng cất đi chiếc áo dậy cộm, bỏ chiếc quần dài, thay vào chiếc váy ngắn, áo mỏng manh lờ mờ thấy áo lót bên trong khiến mỗi ngày đến trường có thêm động lực thì chẳng có nhiều chuyện đáng
nhớ.
Nhà ăn trong trường luôn có cảnh tượng kỳ lạ, bàn thì để trống, bàn thì
túm tụm cả đống học sinh, có điều náo nhiệt nhất luôn là chỗ bọn họ, chỗ nào có cả Tôn Mạn lẫn Đường Vũ, muốn vắng vẻ cũng không được. Ở Nhị
Thập Thất Trung không thiếu con nhà gia thế, không thiếu cường nhân, vì
thế cũng không thiếu học sinh dũng cảm cho mình có tư cách tiếp cận mỹ
nhân, xung quanh có bạn của Tôn Mạn, có bạn của Đường Vũ, cũng có những
nhân vật chẳng liên quan.
Trong số này không ít cán bộ lớp, thành viên chủ lực các đội bóng, hoặc
đứng đầu CLB nào đó, bàn ghế chỗ bọn họ luôn không đủ dùng, tranh thủ
nói được một hai câu gây chú ý với mỹ nhân rất khó khăn, thế nên cực kỳ
ngứa mắt với Tô Xán luôn độc chiếm bảo tọa bên cạnh Đường Vũ sau đó cắm
đầu cắm cổ ăn như chết đói, không làm gì thì nhường chỗ đừng chiếm không gian của người ta chứ.
Tôn Mạn gắp một miếng đậu nhỏ vào miệng, hàm răng trắng cắn đôi đũa, kệ
cho đám nam sinh xung quanh ngứa ngáy vì động tác này của mình, nói:
- Mình thích nhất món đậu hũ Ma Bà, Đường Vũ, bạn nếm thử đi, mềm mà không nát, vừa miệng lắm.
Vì tu bổ quan hệ hai bên, Tôn Mạn tỏ rất rất chiếu cố Đường Vũ. Vì nhiều người tiếp cận cô mang mục đích, cho dù là bạn bè thường không có ý
định gì, nhưng vì thân phận bản thân, cả bạn bè cô luôn có chút nịnh
nọt, Tôn Mạn muốn có một người bạn thực sự là rất khó, vì thế cô không
muốn mất đi người bạn như Đường Vũ.
Đường Vũ gắp một miếng, vị rất ngon, quay sang bảo Tô Xán:
- Bạn thử đi, không tệ.
Ở trước mặt bao người, Đường Vũ chẳng thề gắp thức ăn cho Tô Xán, có
điều thể hiện chút quan tâm như vậy đủ làm y khoan khoái rồi.