Gió ngoài thư viện rất nhu
hòa, rừng trúc lay động khe khẽ, Đường Vũ ngủ gật, gối đầu lên mấy cuốn ( Địa lý quốc gia),(Thiên đường nhân gian), ( Sherlock Holmes), đúng là
cô gái đặc biệt, đây chẳng phải là loại sách mà mấy nữ sinh thích, lọn
tóc khẽ bập bềnh bên tai. Tô Xán ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt xinh
xắn ấy.
Gương mặc Đường Vũ lúc đang ngủ trông vô cùng thánh khiết dịu dàng, đôi
mắt nhắm lại giảm đi vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, thêm vài phần nữ tĩnh, lông mi dài cong, mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, cánh môi dầy đỏ hồng như cánh hoa, bờ môi trên hơi vểnh lên đầy khiêu khích.
Tô Xán biết Đường Vũ tự tin nhất là môi mình, hơn cả cặp chân dài của cô.
Trong không khí tĩnh lặng đó, mùi thơm da thịt thiếu nữ tỏa ra, tạo ra
cảm giác lâng lâng đê mê, Tô Xán thấy tim đập loạn, không làm sao kiềm
chế được cảm xúc lúc này.
Hôn một cái thôi, chắc cô ấy không biết đâu.
Thế nhưng người vừa nhích tới, y lại bị thứ khác thu hút.
Trời ấm lên chưa bao lâu các cô gái đã vội vàng thay quần áo mát mẻ mỏng manh, Đường Vũ có đặc biệt đến mấy vấn là một cô gái, thích đẹp. Đường
Vũ chống tay ngủ gật, cánh tay ép một bên ngực làm cổ áo sơ mi trắng hơi he hé, chẳng nhìn thấy gì nhiều, chỉ mảng nhỏ da ngực trắng mịn màng,
dây đeo áo lót rất mảnh trong suốt, để lại vết hằn mờ mờ trên bờ vai
trắng, mép áo lót cũng màu trắng nốt, ngực phập phồng theo hơi thở, đồi
ngực căng tròn đầy nhựa sống thanh xuân của cô nhô lên hụp xuống.
Người Tô Xán nóng rang, một ý nghĩ đầy cám dỗ nảy trong đầu Tô Xán, nếu
mình nhích tới chút nữa, đoán chừng sẽ thấy điều tuyệt với.
Thế là y thay đổi mục tiêu.
Chuyện hạnh phúc nhất trời đời học sinh chẳng có gì tới thư viện tình cờ gặp được mỹ nữ, nếu như mỹ nữ đó hoặc ít hoặc nhiều còn có quan hệ với
mình quá đủ khiến cho đám huynh đệ lảng vảng ở thư viện khóc ròng, còn
nếu như mỹ nữ đó còn hoàn toàn tin tưởng mình che chở yên tâm ngủ, thì
phải thắp hương khấn vài rồi.
Thế nhưng thứ đẹp nhất trên đời luôn có thứ tà ác khao khát, ví như
phong cảnh trong cổ áo của nữ sinh mặc mong manh, đoán chừng làm vô số
nam sinh khóc lớn " anh có lỗi với sự tín nhiệm của em", sau đó hổ thẹn
nhảy từ nóc thư viện xuống.
Ánh mắt lướt nhìn từ cái cổ của Đường Vũ rồi tụ lại bóng mờ dưới cổ áo , tim Tô Xán tăng tốc, y nhích nửa người tới, đầu vươn ra, một cánh tay
nắm lấy tay vịn ghế của Đường Vũ, cố gắng không phát ra tiếng động, một
cánh tay khác chống mặt ghế.
Ở góc độ này y đã có thể ngắm nhìn toàn bộ thân hình Đường Vũ, thân trên nhỏ nhắn thon thả, đáy thắt lưng ong, chiếc quần vải mêm nhờ tư thế
ngồi mà hiện rõ đường cong của bờ mông tròn trịa khoẻ khoắn, mông đùi đã có vóc dáng sơ bộ của phụ nữ trưởng thành rồi.
Nhưng Tô Xán không quên mục tiêu chính, nín thở lại sợ đánh thức Đường
Vũ, mắt dõi theo cổ áo hở tức thì bắt gặp làn da trơn mượt của bầu ngực
thiếu nữ, quả đảo non đang chín bắt đầu phô bày đường cong tuyệt mỹ làm
nam nhân chảy nước dãi.
May mắn trong thư viện cực kỳ yên tĩnh, không ai quấy nhiễu, cũng không
trang bị camera, nếu không chỉ cần một tiếng hét, Tô Xán sẽ bị đám nam
sinh phẫn nộ trong trường dẫm nát.
Sờ thử một cái? Tô Xán vừa nảy ra suy nghĩ đó thì Đường Vũ đột nhiên mở
mắt ra, đôi mắt như ao nước mùa thu nhìn chằm chằm Tô Xán.
Hai người thừ ra, đặc biệt là Đường Vũ, một tích tắc cô nghĩ Tô Xán định hôn trộm mình, nhưng hướng ánh mắt của y không đúng, góc độ cũng không
đúng, nhìn theo ánh mắt bốc lửa y mới phát hiện mục tiêu là ngực mình,
phùng một cái, như cỏ lửa đốt trên mặt.
Tô Xán cố gắng nở nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc, lần này toi rồi, bị bắt quả tang. không bị nghĩ là thằng dâm ô hèn hạ mới là lạ!
Rụt người quay lại chỗ ngồi.
Khi đầu óc Tô Xán vận hành với tốc độ cao nhất tìm cớ giải thích thì
Đường Vũ ngồi thẳng dậy, lấy tay chải tóc mai, thu sách, ráng đỏ lan tận tai, nói nhỏ:
- Chúng ta đi thôi.
Tô Xán chỉ ừm một tiếng, thầm thở phào vì thoát nạn, song cũng có chút
thất vọng, không phải vì không đạt được mục đích đen tối mà vì phản ứng
của Đường Vũ, không đúng với tính cách của cô.
Đường Vũ không phải cô gái hiền lành, còn nhớ ở Hạ Hải không biết bao
lần dằn vặt y làm tâm trạng y như đi tàu lượn cao tốc rồi, lần này dễ
dàng bỏ qua cho y như vậy, đoán chừng vẫn còn áy náy vì chuyện bỏ đi 8
tháng không có tin tức gì, nên dung túng cho y như vậy.
Cô nhóc này thế giới nội tâm quá mức phong phú, thế nhưng lại thích đem
tình cảm giấu sâu trong lòng, hàng ngày đeo lên cái mặt nạ lạnh nhạt, vì thế suy nghĩ của nàng chín chắn nhưng cũng nặng nề, không được như
thiếu nữ mộng mơ cùng tuổi.
Từ sau khi gặp lại, tưởng chừng quan hệ hai người nhanh chóng phát
triển, nhưng không phải, Tô Xán cảm giác bọn họ không bằng quãng thời
gian ngày ngày về nấu cơm ăn cùng nhau ở Hạ Hải, một ngăn cách mới xuất
hiện giữa bọn họ, ngăn cách này tới từ Đường Vũ.
Về kinh nghiệm yêu đường, Tô Xán cũng không hơn gì Đường Vũ, nên y chỉ
có cách thận trọng từng chút một thăm dò phản ứng của Đường Vũ, cho tới
giờ hiệu quả không có mấy.
…..
Tô Xán trốn tiết cuối cùng của thứ tư, chạy tới quán lẩu Bà Tần, đàm
phán chưa xong, đối phương dứt khoát không chịu đồng ý, Tô Xán đưa cặp
sách cho nhân viên truyền thông văn hóa Ba La đứng đợi sẵn ở cửa. Đó là
Triệu Cường sinh viên năm thứ tư ĐH Dung Thành, cầm tài liệu trong tay
đưa cho Tô Xán, theo y vào văn phòng giám đốc đối phương.
Viên giám đốc đang luyện chữ, không được hài lòng, vo viên lại ném đi, tâm tình xem ra không hề tốt, thấy Tô Xán vào xua tay:
- Lại người nữa, càng ngày càng trẻ, định đi theo con đường tuổi tác để
được thông cảm sao? Nói cho cậu biết, chúng tôi không có ý định đó, tạp
chí của các cậu không có thành phẩm, không có lượng phát hành, không có
sức ảnh hưởng, có một đám người trẻ tuổi thì làm được cái gì? Không làm
chuyện này, chúng tôi không làm.
Tô Xán chẳng nhiều lời đi tới trải tở giấy tuyên chỉ trên bàn đối phương ra, đặt tài liệu của mình lên. Viên giám đốc trừng mắt lên:
- Cậu làm cái gì vậy hả?
- Ông căn bản chưa xem qua tài liệu của công ty tôi, hẳn chưa xem báo cáo phân tích này.
Nói rồi rút một bản báo cáo riêng biệt đặt lên trên cùng.
Đó là bản điều tra địa điểm tụ hội đám học sinh muốn đi, có thể xem ra
Lẩu Đức Trang mới nổi đang dần trở thành lựa chọn hàng đậu để học sinh
tụ hội, chiếm tới 35% trong số các trường đại học, lựa chọn quán lẩu Bà Tần chỉ khoảng 3%, chưa bằng 1/10.
*** Lẩu Đức Trang thuộc tập đoàn thực nghiệp Đức Trang Trùng Khánh.
- Đây là hướng chi tiêu của học sinh hiện này, nếu như ông có thể bỏ
thời gian ra xem bản điều tra năng lực chi tiêu này thì tôi nghĩ ông sẽ
có suy nghĩ khác đi đấy.
Tô Xán lại rút ra mấy bản điều tra khác, hoàn toàn không vì tuổi tác ít
hơn đối phương mà khiêm nhường, trái lại còn dùng thái độ ngang hàng trò chuyện viên giám đốc.
Không còn cách nào, Tô Xán quá trẻ, riêng tuổi tác đã làm đối phương
không coi trọng rồi, nếu còn rụt rụt rè rè càng làm người ta không để
vào trong mắt, nên tiếp xúc với người hơn tuổi y chỉ có một lựa chọn, đó là phải thật mạnh mẽ thậm chí phải áp đảo khí thế đối phương mới có thể nói chuyện được.
Quả nhiên viên giám đốc ngờ vực cầm bản báo cáo lên, lòng trầm xuống,
đối thủ cạnh tranh của bọn họ đã vượt xa bọn họ trong địa điểm tụ hội
của học sinh, đại biểu ở trận địa này bọn họ đã thất thủ.
- Tôi có thể dự báo tạp chí tiêu dùng của chúng tôi trong vòng một năm
tới sẽ bao phủ toàn bộ trường học trong tỉnh, là tạp chí có uy tín trong việc định hướng tiêu dùng của học sinh, trong ba năm tới sẽ tiến quân
vào trường học các tỉnh khác, dần dần thành tạp chí tổng hợp đi đầu học
sinh, sinh viên, nhân viên văn phòng, thậm chí là quần thể chi tiêu phổ
thông. Hiện giờ thành đơn vị hội viên quảng cáo của chúng tôi sẽ có điều kiện ưu đãi, giữ được ưu thế cạnh tranh trong tương lai.
- Làm sao tôi biết điều tra này có chính xác hay không?
Viên giám đốc bắt đầu vào trạng thái bàn bạc công việc một cách nghiêm túc.