Mẹ Ngô Thì Nhuệ nhiệt tình
bắt chuyện, Dương Bình chỉ lạnh nhạt ứng phó, cùng Tằng Kha hết nói
chuyện đánh bài lại nói sang chuyện đồ mỹ phẩm, làm mẹ Ngô Thì Nhuế
không xen vào được, đứng đó rất lúng túng.
Dương Bình làm thế là cố ý, cô ta xuất thân nông thôn, khi gả cho Từ
Kiến Xuyên bị cho là gỗ mốc chòi mâm son, Dương Bình biết mẹ Ngô Thì
Nhuế và một số vợ của cao tầng công ty bề ngoài nịnh bợ mình, nhưng đằng sau đâm chọc, mỉa mai không ít, có cơ hội làm bà ta mất mặt thế này
đương nhiên không bỏ qua.
Ngô Lỗ nhận thấy tình hình này kiếm cớ đi trước tránh vợ thêm lung túng, lên xe rồi mẹ Ngô Thì Nhuế mới phát tác:
- Từ Kiến Xuyên cho rằng mình nắm được đại cục rồi sao, dựa vào mấy
người ngoài như Tô Lý Thành, ngay cả công thần của của công ty cũng
không để vào mắt nữa, rồi có ngày trắng mắt ra thôi.
Chưa nguôi giận, quay sang con gái:
- Mẹ cấm con qua lại với con trai nhà đó đấy.
- Đủ rồi, em cũng đâu có ưa gì cô ta, tự tới chuốc lấy khó chịu vào mình thì tự chịu đi. Ai đứng đầu công ty chẳng thế, chỉ cần làm việc vì công ty là được, chúng ta cũng phục vụ cho công ty, không phải làm việc cho
một ai hết.
Ngô Lỗi cắt ngang lời vợ:
- Còn nữa đừng dậy hư con, chuyện người lớn không nên làm ảnh hưởng con cái.
Mẹ Ngô Thì Nhuế không nói nữa, song mặt vẫn hầm hầm. Ngô Lỗi biết tình
vợ, biết mình nói vậy cũng chẳng thay đổi được gì. Lòng cũng suy nghĩ,
lời vợ mình phản ánh tâm thái một số người trong công ty, công ty cứ đấu đá mãi thế này không ổn chút nào, ông ta vốn thuộc phe trung lập, song
tình hình mỗi lúc một leo thang thế này làm bao việc vì tranh cãi mà
ngưng trệ, công ty có dấu hiệu đi xuống rõ ràng rồi, không thể đứng
trung lập mãi được, có khi nên dứt khoát chọn một bên, áp đảo phía kia,
như vậy công việc triển khai thuận lợi hơn.
…..
Lâm Quang Đống đi gặp Vương Thanh đang ở lại Dung Thành xử lý trọng tổ
nhà máy Long Thịnh, thấy Vương Thanh trẻ trung xinh đẹp lại có địa vị
như vậy, lòng bị kích thích không nhỏ.
Công ty lấy tên là Cty hữu hạn Truyền thông Ba La, sáng lập là Tô Xán,
Trần Lập Quân là cục trưởng cục công an Dung Thành, Tô Xán làm CMND
trước không khó. Vương Thanh đầu tư vào công ty 200.000, ủy thác Lâm
Quang Đống làm giám đốc, bắt đầu thao tác đầu tiên của tạp chí.
Cái tên "Ba La" do Tô Xán lấy từ game << Ám Hắc Phá Phôi Thần -
>> một trong số thủy tổ của thể loại ARPG, được người chơi gọi
thân thiết là " Đại Ba La".
***
Arpg: Nhập vai hành động, khác thể loại nhập vai truyền thống đi theo lượt.
Ám Hắc Phá Phôi Thần tên tiếng Trung của Diablo, Boss Al Diablo được
phiên âm tiếng Trung là Địch Á Ba La, game thủ TQ gọi là Đại Ba La.
***
Tốn 3.000 mời công ty chuyên môn lo giấy tờ, mất một tuần làm xong thủ
tục thành lập công ty, có điều đơn xin phép xuất bản tạp chí lại gặp khó khăn, cần công ty quảng cáo có ba năm kinh doanh hữu hiệu mới có tư
cách xuất bản tạp chí.
Lý Cẩm nhìn thấy Vương Thanh, khôi phục lại phong phạm học trưởng đại
học, ra sức thể hiện trước mặt Vương Thanh, quên mất Vương Thanh là tổng giám đốc, quản lý hơn trăm nhân viên, mà tương lai bọn họ cũng làm công cho cô.
Biểu hiện tích cực thái quá của Lý Cẩm làm Vương Thanh mím môi cười, Lâm Quang Đống phải che mặt xấu hổ, còn Tô Xán cười toét miệng.
Tô Xán đương nhiên cười vì Lý Cẩm rất được việc, liên lạc mấy học đệ ở
trường đại học, lấy lý do sinh viên sáng nghiệp, được chiếu cố đặc thù,
có được giấy phép xuất bản tạp chí.
Công ty thuê hai gian phòng lớn trong tòa nhà gần trường, nhân viên là
mấy học đệ của Lý Cẩm sắp tốt nghiệp đang tìm việc, mọi chuyện đâu vào
đó trong thời gian ngắn. Tô Xán cảm thấy mình thất bại hết sức, tốn nửa
tháng viết kế hoạch, nói khản cả cổ không hoàn toàn thuyết phục được Lâm Quang Đống và Lý Cẩm, vậy mà Vương Thanh vừa ra mặt, mọi chuyện đầu
được giải quyết, thậm chí y còn chẳng phải động một ngón tay vào, vì thế y bị Vương Thanh trêu chọc.
Lâm Quang Đống viết đơn xin từ chức, có điều hiệu trưởng xét tình huống
hiện thời của hắn, cho hắn giữ chức không ăn lương, một số giáo viên lớn tuổi cũng hết lòng khuyên giải, thấy Lâm Quang Đống đã quyết ý, chỉ
biết thở dài, thấy hắn vì một nữ nhân mà khổ sở thế thì thật không đáng.
Tin tức Lâm Quang Đống không còn làm giáo viên chỉ đạo tạp chí Triêu Hoa nữa lan đi, cả CLB văn học đều buồn bã, đám nữ sinh Trần Thần khóc đỏ
cả mắt. Lý Thanh Dương tỏ ra rất khoái chí, làm Tô Xán càng không còn
chút thiện cảm nào với hắn, song cũng không liên hệ tới chuyện Lâm Quang Đống đánh nhau trong trường.
Dù thế nào công ty đầu tiên của mình rốt cuộc lặng lẽ ra đời trong trường trung học yên bình.
Tô Xán thấy cuộc sống hạnh phúc nhất có lẽ là như thế này, cần gì mỗi
ngày phải chém giết trên thương trường, luồn lách toan tính giữa các thế lực, vì leo cao thêm một bước mà vất vả vùng vẫy. Trong thời gian tĩnh
mịch để nhấm nháp tất cả này, được học cùng trường với cô gái mình yêu
quý, nhân sinh và sự nghiệp cùng phát triển bình ổn, đúng là chuyện
khoan khoái.
Nhìn đại bộ phận học sinh xung quanh than vãn cuộc sống, chán ghét mọi
thứ tới mức trơ lỳ, trong thời tiết dần dần nóng lên, uể oải dùng vở
quạt gió, hoặc nghiến răng nghiến lợi làm bài như đối diện kẻ thù, Tô
Xán thấy được cuộc sống chân thực, thấy được như chính mình từng ngồi
đó.
Tuy hiện giờ rất ít khi gặp giấc mơ kia nữa, ít khi nửa đêm thức giấc
phát hiện mọi thứ chỉ là giấc mơ, nhưng Tô Xán vẫn còn đó nỗi sợ ẩn sâu
trong lòng, nỗi sợ khiến y thích quan sát, cảm thụ cuộc sống, kể cả
những thứ khiến người khác cảm thấy vô cùng nhàm chán thì Tô Xán cũng
biết cách thưởng thức một cách say sưa.
Bởi vì không quan trọng chúng ta sống bao lâu, tất cả đều chỉ là những
khoảnh khắc kết nối với nhau, giống như chớp mắt một cái Tô Xán đã trở
lại được gần 2 năm, thứ Tô Xán thực sự hơn người khác, hơn cả người tuổi lớn hơn tuổi tâm lý thực của y, có lẽ chính là thái độ với cuộc sống
này, vì thế mà y có cái nhìn sâu sắc hơn về nhiều chuyện.
Tô Xán mỗi ngày lên lầu đều nhìn bản thân trong gương, trẻ trung mạnh
mẽ, không giống khuôn mặt nhợt nhạt chán chường mỗi ngày tỉnh dậy rửa
mặt đều thấy, người sau đầy mỏi mệt và trầm cảm do mỗi ngày phải đeo đủ
loại mặt nạt, người trước thấy mình đang thưởng thức cuộc sống, không
phải bị cuộc sống đạp lên mặt.
Dung Thành quá rộng, cho nên không thể giống ở Nhất Trung chỉ có một vài học sinh huyện là buổi trưa ở lại trường, ở Nhị Thập Thất Trung tan học buổi trưa đại bộ phận học sinh đều ở lại lớp.
Tô Xán buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn trong trường, Đường Vũ thương lượng với người nhà, cha mẹ cô đồng ý cho cô buổi trưa ở lại trường ăn cơm, cái
cớ rất đường hoàng là "tranh thủ thời gian ôn bài ở thư viện."
Nếu để đám thiếu nam thiếu nữ coi Đường Vũ như thần tượng biết rằng buổi trưa bọn họ cùng nhau tới tới nhà ăn, lại cùng nhau tới thư viện đốt
thời gian, không biết mình có thành công địch của toàn trường không? Một học sinh chuyển trường nửa đường chen ngang cướp đi một trong số cô gái nổi bật nhất trong trường, tâm lý bài ngoại của nhân loại đủ giết Tô
Xán nghìn lần.
Chuyện lo lắng nhất chắn ngang giữa hai người là cha mẹ của Đường Vũ, Tô Xán được Đường Vũ cho biết cha mẹ cô muốn cô ra nước ngoài du học, hiện giờ ý tưởng này còn chưa chín muồi, Tô Xán không muốn sự xuất hiện của
mình thúc đẩy ý tưởng này, như vậy đoán chừng mình phát điên mất, mặc dù y hoàn toàn có thể làm cái hộ chiếu cũng ra nước ngoài học, nhưng khó
tránh khỏi thể diện mình đối đầu chính diện với cha mẹ Đường Vũ, đây là
điều y cực kỳ muốn tránh.