Đại Niết Bàn

Chương 50: Q.5 - Chương 50: Đường Vũ trốn học.




Bạn trai đâu phải là công cụ đem khoe khoang, cho dù rất nhiều nữ sinh cứ thích lấy bạn trai ra so sánh với nhau.

Đường Vũ vốn rất muốn phản bác lại lời của Trình Thông Thông, nhưng cuối cùng chỉ buông một tiếng thở dài, như vậy chẳng có ý nghĩa gì, cô không có thói quen tranh chấp với người khác, mỗi cá nhân đều có quan niệm, cái nhìn khác nhau về sự vật sự việc, các ý kiến đôi như cái đinh, càng đóng càng sâu, càng tranh luận người ta càng cố bảo vệ cái tôi của mình.

Dù vậy lời Trình Thông Thông không phải không có tác động tới cô, hiện giờ Đường Vũ không thể tập trung nghe giảng là minh chứng, cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Xán, " Buổi chiều cùng nhau ăn cơm nhé?"

Thời gian gần đây hai người bọn họ gặp nhau rất ít, ĐH Thượng Hải rộng gấp cả chục lần Nhị Thập Thất Trung, mỗi ngày ngủ dậy cũng chỉ mua đồ ăn sáng ngay dưới KTX, sau đó đi những con đường khác nhau tới giảng đường, buổi trưa hoặc là về phòng ngủ, hoặc là ngủ ngay tại giảng đường, buổi chiều tiếp tục lại tới giảng đường, về phòng khi đèn đường đã sáng, buổi tối xem sách, khi nằm trên giường mới cảm thấy buông lỏng.

Hiện giờ đã quen với trạng thái bận rộn Đường Vũ cảm thấy lòng hốt hoảng, tựa hồ phải nhìn thấy Tô Xán mới yên lòng.

Di động rung lên, là tin nhắn của Tô Xán.

"Mình đang ở cửa lớp của bạn."

Tô Xán quả nhiên là xuất hiện ở ngoài cửa, đứng đó nhìn vào trong phòng, khiến một số người đưa mắt quan sát, nhận ra y là ai, ít nhất cũng thấy quen mắt, giờ Tô Xán cũng không phải vô danh trong giới học sinh mới.

Trình Thông Thông bị bên cạnh chọc một cái, chỉ về phía Đường Vũ, đưa mắt nhìn tới, thấy Đường Vũ đứng dậy, thu dọn sách vở, ôm vào lòng bước chân theo bậc thang rìa giảng đường ra ngoài, bộ dạng cô gái nhỏ hạnh phúc, lại còn là công khai trốn tiết.

Giáo viên đang giảng bài dừng lại mấy giây, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô gái mặc chiếc váy caro nhỏ đang chạy nhanh khỏi lớp.

Hắn chú ý cô gái ấy từ lúc vào lớp này, dưới hàng lông mày thanh thoát mềm như lá liễu mùa xuân là đôi mắt sáng linh động, luôn chăm chú nghe giảng như học sinh mới đi học, háo hức với kiến thức mới lạ, đôi khi khiến hắn tưởng tượng đôi mắt đó đang nhìn mình.

Hắn là giáo viên tốt nghiệp chưa lâu được giữ lại trường giảng dạy, không khỏi tưởng tưởng ra câu chuyện tình cảm lãng mạn giữa thầy giáo trẻ đẹp trai và cô nữ sinh ưu tú, không ngờ hoa đã có chủ, hứng thú giảng bài giảm hẳn xuống.

- Không ngờ Đường Vũ lại trốn tiết đấy.

Một nữ sinh ghé đầu thì thầm nói với Trình Thông Thông, như chuyện hết sức mới lạ. Đại học trốn tiết chẳng phải là cái gì hiếm có, thậm chí còn có quy định % tiết học có thể trốn mỗi môn vẫn được thi. Thế nhưng Đường Vũ luôn có hình tượng cực kỳ quy củ chăm chỉ, cho nên thấy cô bỏ tiết còn chú ý hơn là thấy gấu trúc.

Trình Thông Thông gật đầu, liếc nhìn về phía cửa lớp, tiếp tục nghe giảng, môi dưới hơi bĩu một cái, gần đây cô luôn tìm cách bới ra khuyết điểm của Tô Xán. Chẳng biết Đường Vũ nghĩ cái gì mà coi Tô Xán như bảo bối, bản thân tên bạn trai kia không ra gì, lại còn xúi bạn gái rất có khả năng nhận được học bổng của trường trốn học, cảnh này bị không ít người nhìn thấy rồi, thế nào y cũng bị người ta đem ra đấu tố cho mà xem.

Đối với Tô Xán lợi dụng quyền hạn lớp trường thi thoảng trốn tiết mà nói, hiển nhiên không hình dung ra được Đường Vũ lần đầu trốn tiết ở ĐH Thượng Hải gây ảnh hưởng thế nào, chỉ biết khi Đường Vũ từ trong phòng đi ra liền nắm ngay lấy cô, nắm rất chặt.

Chỉ một cái nắm tay bao nhiêu khoảng trống trong lòng thời gian đều bị lấp đầy.

Hiện giờ Đường Vũ có ma lực khủng khiếp, khiến Tô Xán cứ thấy là muốn xâm phạm và phi lễ.

Tô Xán không biết, nhưng Đường Vũ biết mình đang được đám Trình Thông Thông nhìn vào, nắm tay Tô Xán, là nhắm vào lời nói của Trình Thông Thông tối qua, một câu trả lời rõ ràng và trực tiếp nhất.

Hết tiết học, một nhóm người tụ lại chung quanh Trình Thông Thông, có người dày dặn kinh nghiệm lắc đầu:

- Đáng lo cho Đường Vũ, yêu một người như vậy, thế nào cũng bị thiệt.

- Thiệt gì, rất lãng mạn đấy chứ, bạn trai tới cửa lớp chờ, cô nữ sinh chăm chỉ nóng lòng rời lớp gặp người yêu, đây là cảnh mà chỉ trong phim Hàn Quốc mới có.

Nữ sinh khác rất ủng hộ, si mê nói:

- Vì kinh nghiệp của cậu quá ít mà thôi, đừng ngây thơ như thế.

Những nữ sinh có chút "quá khứ" đều lên tiếng chê bai, trong đó một lời có độ sâu nhất:

- Năm năm trước mình thích một nam sinh chết đi sống lại, về sau mình rời đi, anh ấy đuổi theo xe, mình không quay đầu lại tới một lần, trong lòng lại chẳng có chút cảm giác đau khổ nào. Đột nhiên mình phát hiện, mình chẳng qua đơn thuần là yêu thứ gọi là tình yêu thôi, chúng ta theo đuổi cái xúc cảm không phải là con người, rồi sẽ có một ngày ngay cả người mình từng yêu trông như thế nào cũng chẳng còn nhớ nữa.

Đường Vũ lần đầu trốn tiết, cùng Tô Xán tay trong tay đi trong trường học rộng lớn, bước qua những hàng cây cao lớn mà không cần biết nó dẫn tới đâu, kệ có là bãi đỗ đầy xe đạp chẳng có gì đáng nhìn, hay là một bãi cỏ hoang vu thiếu cắt tỉa, chỉ thi thoảng mỏi chân dừng lại nghỉ ngơi, ngơ ngác không biết mình đang ở đâu, cười ngớ ngẩn với nhau rồi lại tiếp tục đi.

Chẳng có gì quan trọng cả.

Cho dù mỗi người bọn họ đều có sự thay đổi cả về ngoại hình lẫn tính cách và suy nghĩ, nhưng họ vẫn luôn có sự đồng điệu tâm hồn đã gắn kết hai người với nhau, giống như lần đầu cùng nhau đi quanh trường ngày tốt nghiệp sơ trung.

Không phải nói gì cả.

Đương nhiên họ đã trưởng thành rồi, vì thế khi không thấy ai xung quanh Tô Xán kéo Đường Vũ vào người, trán cả hai cụng vào nhau, đôi mắt nhìn đắm đuối khao khát, một tay Tô Xán vòng qua eo cô, hôn lên cổ, tai, rồi ngậm lấy cánh môi mềm.

Trong đôi môi ướt át mang vị ngọt say lòng người, một cái đầu lưỡi trơn mịt như đậu hũ màn theo cảm giác vụng về mà nôn nóng tiến vào miệng y.

Tích tắc chẳng khác gì một đống củi tầm dầu bị ném vào bó đuốc, hơi thở Tô Xán hơi ngừng lại, tiếp đó cánh tay ôm lấy Đường Vũ siết chặt, khiến cô không kìm được phát ra tiếng rên nho nhỏ.

Phản ứng cuồng dã của Tô Xán làm trong lòng Đường Vũ nổi lên một luồng nhu tình dịu ngọt, đôi mắt vẫn mở nhìn Tô Xán, ánh lên niềm vui sướng bất tận và tình ý miên man.

Hít hết hơi thở Đường Vũ gấp gáp vào mũi, Tô Xán chẳng biết đó có phải là thuốc kích thích kiêm thuốc tê không, nhưng y thấy đầu tê tê trong khoái cảm khiến người ta mêm muội.

Còn có hương vị chỉ khi hai chiếc lưỡi quấn vào nhau mới có.

Rất lâu sau Tô Xán mới thoả mãn, tách miệng mình ra khỏi đôi môi mọng đỏ bị y hôn đến ướt mềm. Đường Vũ toàn thân bủn rủn, biết sau khi miệng lưỡi triền miên, Tô Xán sẽ hôn theo má mình, tới vành tai nói nhỏ : “Bạn là của mình.

Đường Vũ có chút run rẩy ôm chặt y, nép vòng lồng ngực Tô Xán, thủ thỉ đáp: “Ừ ...”

Bên cạnh có cây, có lá, có ánh nắng loang lổ chiếu qua tán cây, chiếu lên đôi tình lữ say mê trong mật ngọt của ái tình.

Đường Vũ ôm Tô Xán mi rung rung, nghe câu nói quen thuộc của Tô Xán khóe môi cong lên, nói tiếp:

- Ừ mới là lạ.

Sau đó đẩy nhanh y ra, cười chạy mất, nhảy vào ánh nắng mặt trời, mái tung tung bay, thể hiện một mặt hoạt bát tinh quái trong tính cách của cô.

Tính cách chân thật sau khi băng giá rút đi ấy chỉ bày ra với duy nhất một người.

Tô Xán gầm lên, đuổi theo, bế ngang hông Đường Vũ lên, đầu ghé vào mặt cô:

- Nghịch ngợm là phải bị phạt.

Đường Vũ quay mặt đi, một tay đẩy mặt Tô Xán, tay còn lại khống chế Tô Xán đưa tay lên ngực mình. Che trên thì hở dưới, Tô Xán từ từ đặt cô xuống đất, tay luồn qua váy. Đường Vũ phát ra tiếng kêu nho nhỏ, bàn tay hơi ram ráp mơn man trên da thịt tinh tế mịn màng, mang tới kích thích dị dạng.

Bàn tay đó vuốt ve đùi cô, làm toàn thân Đường Vũ nóng lên, nhưng bàn tay đó đi tới đâu như gió mát lướt qua giữa mùa hè chói chang, “biến thái, không sờ ngực lại đi sờ đùi”, ý nghĩ đó làm chính bản thân Đường Vũ muốn bật cười, tới khi bàn tay đó chạm tới cuối mép đùi, Đường Vũ kẹp chặt chân lại, nói:

- Còn cả một ngày mà, ướt khó chịu lắm.

Lý do rất chính đáng, Tô Xán hôn chụt cái lên môi Đường Vũ, đỡ cô dậy, nắm tay nhau tiếp tục chuyến hành trình không mục đích của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.