Đại Niết Bàn

Chương 49: Q.5 - Chương 49: Nam nhân chất lượng (2)




- Hâm mộ thật đấy.

Đồng Đồng cũng có gia cảnh không tệ, nhưng so với Trình Thông Thông thì còn thua kém vài cấp, mẹ là giáo viên dạy dương cầm, cha là cán bộ cấp xử không có quá nhiều thực quyền, thời cao trung cũng là nhân vật trung tâm ở lớp, nhưng lên đại học tính cách thay đổi nhiều, đặc biệt gặp cô bạn cùng phòng như Trình Thông Thông, tự tin càng đi xuống.

Có người hưởng ứng, Trình Thông Thông liền hăng hái liệt kê những người "bạn trai chất lượng" của nữ sinh năm thứ nhất, có chàng con tiệm vàng, mua cho bạn gái đồ ăn vặt cũng mấy trăm đồng.

Nguyễn Tư Âu nghe mà bực mình, đang học tiếng Anh không vào tai được.

Bạn bè trong nhóm cô gia cảnh không tới mức quá thể đáng như Trình Thông Thông, thuộc về giai tầng trung lưu, cô bạn thân La Tiểu Tiểu từng có một người bạn trai thời cao trung, gia cảnh cũng được, nhưng kiêu ngạo thì ghê gớm, cuối cùng phải chia tay.

- Mình thấy không thể đánh giá như vậy được, trong nhà có tiền chưa đại biểu cho cái gì hết, có thể đảm bảo mang lại hạnh phúc cho cậu không? Hơn nữa nhà có tiền thường phân chia cấp bậc, nhiều quy củ, chọc vào một bà mẹ chồng làm cậu không ngẩng đầu lên nổi thì sao, mất cả tôn nghiêm.

Trình Thông Thông đang nói say sưa thì bị cắt ngang, tỏ vẻ khó chịu:

- Ê, sao lại tự nhiên nhắc tới tôn nghiêm, chuyện này thì liên quan tới tôn nghiêm, một nam nhân sẵn sàng tiêu tiền vì bạn ít nhất chứng minh ở phương diện vật chất không phải người keo kiệt, thể hiện người ta quan tâm tôn trọng cậu.

- Nhưng có phải tiền của anh ta không? Cả núi tiền mà ngồi ăn không thì cũng hết, mình tin tưởng vào tiềm lực hơn, chỉ cần nhìn người chuẩn là được rồi, thứ bây giờ chưa có thì tương lai sẽ có.

Nguyễn Tư Âu chẳng hề nhường nhịn:

Đồng Đồng biểu quyết:

- Tán đồng, mình cũng hộ loại quan điểm của Tư Âu, dù sao nam nhân chất lượng quá hiếm, dù mình có cố hết mức cũng chẳng tranh thủ được, nên chỉ cần có tiềm lực là chấp nhận. Sau khi tốt nghiệp vài năm kiếm lấy căn nhà, vài năm nữa có xe, lúc ấy tính tới có con, cuộc sống tốt lên từng ngày cũng không tệ.

Trình Thông Thông bĩu môi:

- Mặc dù mình không phủ nhận tiềm lực, nhưng có cơ sở tất nhiên bắt đầu từ con số 0, hơn nữa cho dù có tiềm lực, cũng chưa chắc đã làm nên trò trống gì. Mua được một căn nhà 500.000 - 600.000, một cái xe 200.000, thế mà gọi là được à? Vì sao người ta ngay từ đầu có nhà 1 triệu, có xe hơi 500.000, tương lai dù không khá hơn vẫn ăn đứt tiềm lực, vì sao lại không chọn?

Nguyên Tư Âu nghĩ tới cảnh trêu đùa hạnh phúc của Tô Xán hôm nọ, cô cũng muốn cuộc sống như thế, giọng cao hơn bình thường:

- Chẳng đại biểu cho cái gì hết, mình sống vì mình chứ không phải để màu mè cho người khác nhìn, mỗi người có phương thức lựa chọn của mình, vả lại cái đám nam nhân chất lượng đã ít thông thường cũng là đám vênh váo kiêu ngạo tất xấu đầy rẫy, bà đây không cần.

- Cậu nói thế là thành kiến. Ví dụ Dương Mộng Khiết ở lớp số 4, bạn trai học năm hai ĐH Đồng Tế, cha là doanh nhân ở nước ngoài, mẹ làm chính hiệp Thượng Hải, người ta biết 3 ngoại ngữ, được học bổng hạng nhất, lại còn được ưu tiên vào đảng, chẳng phải là tiềm lực chất lượng là gì?

Cảm giác nói chuyện này với Trình Thông Thông quá vô nghĩa, Nguyễn Tư Âu quay đầu đi, tiếp tục xem sách, câu này có chút giận dỗi rồi:

- Coi như có thì cũng chỉ cậu mới có điều kiện lựa chọn, mình không có điều kiện ấy.

Trình Thông Thông cũng không tranh luận nữa, ngồi về bàn, mở chiếc laptop Sony màu nhũ bạc ra, lẩm bẩm:

- Mình cũng không có ý đó.

Thấy một cuộc đấu khẩu rất có thể khiến trong phòng trở nên bế tắc, Đồng Đồng dùng cái giọng đôi phần giống trẻ con của mình nói:

- Mỗi người đều có tiêu chuẩn lựa chọn của mình, có điều với tố chất phòng chúng ta mà không ai viết thư tình theo đuổi thì thất bại quá rồi. Ok, mình đã quyết định, từ mai trở đi ngủ sớm dạy sớm, tục ngữ nói không có nữ nhân xấu chỉ có nữ nhân lười, mỗi ngày mình giữ trạng thái chiến đấu tốt nhất, không tin bản tiểu thư không thu được lá thư tình nào, nếu thế thì đám gia súc kia mù thật cả rồi.

Không khí được Đồng Đồng làm tích cực hơn một chút.

Trình Thông Thông tay chống cằm, mắt nhìn vào màn hình mà đầu óc để đi đâu, một lúc thấy không tập trung được, quay đầu sang:

- Đường Vũ, vị kia nhà cậu quen nhau từ thời cao trung phải không? Mình hỏi chuyện này, cậu phải nói thật nhé, cậu chưa cho đi lần đầu tiên đấy chứ?

Đây là đề tài nhạy cảm, nhảy cảm tới mức lộ tin ra ngoài, sẽ khiến rất nhiều con sói mất ngủ, đối với nhiều nữ sinh ĐH Thượng Hải mà nói, đêm đều cũng là đề tài sợ hãi nhất, cũng là đề tài nửa che nửa hở gây kích thích nhất.

Đúng là chỉ có Trình Thông Thông mới dám hỏi thẳng như vậy, nhất là còn hỏi Đường Vũ, tai Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng lập tức dựng lên như tai thỏ.

Đường Vũ mặt đỏ bừng, lắc đầu:

- Có gì khác nhau sao?

- Khác nhau nhiều ấy chứ, đêm đầu không thể cho đi tùy tiện, trước khi cho, bạn là công chúa, một khi không còn, sẽ bị giảm ngay vài cấp.

- Nếu thực sự yêu nhau sẽ không có chuyện đó đâu.

Đường Vũ cười, đề tài này làm tim cô đập nhanh mấy lần.

- Đó là suy nghĩ một phía của bạn mà thôi, nam nhân là loại ham thứ mới lạ, cả thèm chóng chán. Đáng tiếc, nếu như bạn còn đơn thân, bạn sẽ tìm thấy đối tượng tốt hơn. Có điều không sao hết, tin rằng những nam sinh ưu tú để ý tới bạn rất nhiều, thong thả thôi, còn nhiều thời gian cho chúng ta lựa chọn thật cẩn thận đúng không?

Tục ngữ nói, vợ chồng bất hòa toàn do bên ngoài chia rẽ, đây là đòn báo thù của Trình Thông Thông vì chuyện ở hồ bơi, mặc dù chỉ nhìn thôi, chưa phải thấy hết, nhưng thái độ của Tô Xán khi đó rất đáng ghét. Hừ, cái kẻ chỉ có thể mời khách ở cái quán lụp xụp, bản lĩnh tổng thể mà nói có mỗi cái miệng, vậy mà muốn ăn đóa hoa tươi của phòng 504, không biết tự lượng sức.

Giảng đường số 3, ĐH Thượng Hải.

Hôm nay có môn chính, sinh viên tới đông và đầy đủ, mặc dù trong giảng đường, mặc dù không có điều hòa, nhưng môi trường bóng cây ưu tú làm nơi này không quá nóng bức. Bên trên giảng viên nói vài câu trọng điểm là bắt đầu tán đông phét tây, làm sinh viên thi thoảng bật cười, Tô Xán gần đây bận rộn, cơ hội tiếp xúc với Đường Vũ ít, tâm trạng không tốt, học không vào.

Hôm nay là thứ sáu, lần trước hai người gặp nhau là chủ nhật, mai có thể gặp nhau rồi, nhưng Tô Xán nóng lòng không chờ đợi thêm được nữa, gấp sách lại, bảo Tiêu Húc:

- Lát nữa mang hộ về phòng hộ nhé.

Đi tới bên ủy viên học tập vốn là đồng bọn của Tô Xán trong lớp, đưa cho hắn sổ hạnh kiểm:

- Lát nữa có ai không tới thì ghi vào.

Ủy viên học tập mở sổ nhìn xuống dưới thì lớp trưởng đã tự điểm danh có mặt cho mình, ra hiệu yên tâm. Tô Xán vỗ vai hắn cám ơn, cúi đầu xuống lom khom meo theo đường bên đi ra, dù sao là lớp trưởng, không thể ngang nhiên trốn học được, từ đầu tới cuối giảng viên vẫn nói say sưa.

Đường Vũ ngồi nghe giảng, trong lòng cũng rất không thoải mái, chẳng biết vì sao, những lời Trình Thông Thông nói cứ luẩn quẩn trong đầu cô, mà Đường Vũ biết, nếu Trình Thông Thông đã thảo luận tới phương diện này với mình, như vậy bình thường tiếp xúc với những người trong vòng tròn bọn họ, cũng nói tới cô và Tô Xán.

Hẳn là biểu hiện của Tô Xán từ lúc vào trường tới giờ đã khiến người ta chú ý.

Nhưng kết luận của họ có thể suy ra rất đơn giản.

Tô Xán không phải là "nam nhân chất lượng" với đám nữ sinh đó, có lẽ trong mắt nhiều người không đánh giá cao cặp đôi bọn họ.

Với Đường Vũ, chính Tô Xán là lý do cô thấy trường đại học đáng yêu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.