Đại Niết Bàn

Chương 92: Q.3 - Chương 92: Hạnh phúc là gì? (2)




Chử Tử Miêu bí thư đảng của sở giáo dục, phó sở trưởng sở giáo dục tinh, La Vĩ Lương chủ nhiệm ban chiêu sinh tỉnh, Quản Nhất Trần chủ nhiệm trung tâm thi cử tỉnh được hiệu trưởng Đinh Tuấn Đào và các lãnh đạo cục giáo dục thành phố đưa lên lễ đài.

Chử Tử Miêu và Đinh Tuấn Đào trò chuyện vui vẻ, quan hệ họ không cạn, đều là môn sinh của Hoắc lão bậc đại sư quốc học, đó là bối cảnh trợ lực trên tỉnh của Đinh Tuấn Đào.

- Công tác của các anh đáng khẳng định, mặc dù so với Nhị Thập Nhất Trung của Dung Thành còn có khoảng cách, song ở đó cơ sở vật chất tốt hơn, nguồn học sinh đông hơn, nên anh không cần có gánh nặng tâm lý.

Tổng thể mà nói Chử Tử Miêu rất hài lòng về thành tích của Nhất Trung:

- Nhất Trung chúng ta phải ra sức phát triển tổ chất học sinh, tố chất giáo dục, dùng thúc đẩy phong trào giáo dục chỉnh thể.

Nhị Thập Nhất Trung của Dung Thành và Nhất Trung của Hạ Hải là hai trường trọng điểm cấp quốc gia trong tỉnh.

Chử Tử Miêu là mọt trong người thuộc phe bảo hộ môi trường trong nước, trước kia từng viết bài văn ( Trường Giang phú), ( Ngôi nhà bên sông), ( đưng trên đỉnh Thán Dung), đều mang tư tưởng cảnh báo giữ gìn đất đai, nên từng đọc bài viết của trước kia của Tô Xán:

- Nghe nói trong số học sinh diễn giảng có Tô Xán, rất mong đợi xem anh bạn học sinh này lên cao trung có tiến bộ gì.

Đinh Tuấn Đào chưa trả lời thì Điền Phong ở phía dưới đi lên, thì thầm nói gì đó, Đinh Tuấn Đào mặt cứng lại, thở dài:

- Cái thằng bé này ...

Thấy Chử Tử Miêu nghi hoặc nhìn mình, giải thích:

- Tôi định xem bản thảo diễn giảng của Tô Xán, kết quả thằng bé này không viết, nói là sẽ tùy hứng diễn giảng.

- Thú vị đấy.

Chử Tử Miêu vốn không hứng thú gì với mấy nghi thức bề ngoài này, nghe vậy nhiệt tình hẳn lên.

Trong hàng ngũ học sinh, Tô Xán vốn là học sinh dạng "có máu mặt" trong trường, không phải ai cũng thích y, song không ai không kiềng nể y, nhắc tới Tô Xán, ấn tượng chung của mọi người là " không dễ chơi".

Không ngờ lần này lại ôm bom, xem ra uy vọng sau bài diễn giảng sẽ sụt giảm không ít, đám nữ sinh lớp 5 hay trêu chọc Tô Xán lúc này phát huy miệng lưỡi cay độc sẵn sàng tấn công bất kỳ ai chế nhạo y.

Đang lúc cãi nhau, nữ ủy viên học tập thích xem Anime ủy mị can ngăn, đưa ra nhận xét khác khách quan:

- Định nghĩa hạnh phúc nói dễ cũng dễ, nói khó cũng rất khó, thứ này nói nát ra rồi, vả lại mọi người có định nghĩa khác nhau, nếu mình là Tô Xán viết bài chung chung là đủ, song khó được mọi người hưởng ứng.

Nữ sinh lớp số 4 đứng gần đó bực tức nói:

- Đáng ghét, Tô Xán là thứ gì chứ, đánh nhau với Vương Hạo Nhiên, chống đối giáo viên, vênh vênh váo váo, lại được đại biểu cho toàn khối diễn giảng, không nhầm chứ, lãnh đạo trường kẹp đầu vào cửa hết rồi sao?

- Này cái cô kia, mồm mép có phân thì bịt lại cho kín, đừng phun lung tung làm bẩn xung quanh.

Lý Lộ Mai chống hông, đanh đá mắng:

Số nữ sinh này thời sơ trung cũng quen Lý Lộ Mai, không ngờ đột nhiên bị Lý Lộ Mai mắng không nể nang gì như vậy, định chửi lại nhưng thấy toàn bộ nữ sinh lớp số 5 trừng mắt nhìn sang, thấy mình yếu thế, đành nuốt giận nhìn về phía kéo cờ.

Sự ủng hộ của nữ sinh lớp số 5 với Tô Xán các lớp khác không hình dung nổi.

Khi lá cờ đỏ năm sao kéo lên cao, bài Nghĩa dũng quân tiến hành khúc hết, người đầu tiên diễn giảng cũng bước ra.

Là quán quân thi biện luận học sinh trung học cấp tỉnh.

- Trong mắt tôi, hạnh phúc là đau đớn cùng khoái lạc. Như khi chúng ta leo lên đỉnh núi cao, phải chấp nhận sự gian nan khi leo núi, thậm chí sự cô độc không được thấu hiểu, nhưng lên tới đỉnh núi, đó là hạnh phúc, là quá trình đau đớn xé lòng khi trưởng thành ...

Phía dưới bắt đầu mỉa mai:

- Cái gì mà đau đớn xé lòng, đẻ con à?

- Vì trong cuộc sống, hạnh phúc và niềm vui tới từ tiến bộ mỗi ngày, làm phong phú tâm linh, tăng cường tri thức, trưởng thành tư tưởng ...

Có người học theo điệu bộ bên trên:

- Là giết quái lên lv.

Cuối cùng kết thúc:

- Hạnh phúc là trong khổ đau làm tâm linh thêm phong phú. Hạnh phúc là quá trình mài rũa ngọc thô. Hạnh phúc là đau đớn và vui sướng, xin hết.

Bị giáo viên các lớp giám sát, tiếng vỗ tay khá nhiệt liệt, nhưng mặt ai nấy như ăn chanh chua.

Người thứ hai là tác giả thiếu niên.

- Hạnh phúc là gì, trong ( Hồng Lâu Mộng) Lâm Đại Ngọc sau khi chôn hoa, lòng thanh thản. Là trong Jean Valjean trong ( những người khốn khổ) chân tình yêu thương bảo vệ con gái. Đặc trưng của hạnh phúc là tâm linh yên bình, là sự tỉnh ngộ mà người thường không thể lý giải và thực hiện.

- Hạnh phúc ở bên ta, ở nhân gian, chúng ta ngày ngày thấy nó, nhưng không nắm bắt được nó, nó luôn đến đột nhiên, đi lặng lẽ.

- Khổng Tử từng định nghĩa hạnh phúc, người trí thích nước, người nhân thích núi, người trí thì hiếu động, người nhân thì yên tĩnh, người trí vui thích, người nhân sống lâu. Cám ơn mọi người.

Lại là tiếng vỗ tay, nhưng phía dưới rủa thầm, tên này là tác giả thiếu niên cái quái gì, là cao thủ thái cực thì có, còn là cao thủ trong cao thủ, nói nửa ngày trời toàn nói bóng nói gió, vu vơ lung tung, rất có phong thái thanh đàm.

Tới Tô Xán rồi.

Không ít người chờ đợi.

Tô Xán bước lên bục phát biểu, gõ gõ microphone, truyền ra tiếng" bộp" ,"bộp", lập tức có người nhận ra đây là tên hôn Đường Vũ trước mặt mọi người, thù mới hận cũ làm lửa giận tăng vùn vụt.

- Hai vị trước nói rất hay, tôi thấy không có gì phải bổ xung.

Tô Xán cười khan, tiếp đó mấy giây mặt ngước lên ngâm nghĩ, không có gì tiếp:

- Thế thì xuống đi.

Phía dưới có tiếng la ó, tiếp đó là có người cười:

Tiêu Nhật Hoa bóp chặt tay, xem chừng Tô Xán căng thẳng quá mất mất phải nói gì. Đinh Tuấn Đào liếc mắt sang, ánh mắt sắc lạnh đó làm ông ta lạnh toát, thằng nhãi này nhất định bản thảo, viết thì chết à!?

- À, không nghĩ ra có lời lẽ hoa mỹ thâm thúy gì để nói với mọi người, tôi kể một câu chuyện vậy. Có đứa bé trai ở cô nhi viện hỏi viện trưởng :" Đứa bé không ai cần như con thì còn sống làm gì?" Viện trưởng cười không đáp, cho nó một cục đá :" Con mang cục đá này ra chợ bán, nhớ, bất kể người ta trả bao nhiêu cũng không được bán."

Ngày hôm sau đứa bé trai đó ngồi ở góc chợ, bất ngờ là có rất nhiều người hỏi mua cục đá, giá càng lúc càng cao.

- Về cô như viện đứa bé trai hưng phấn báo cáo với viện trưởng, viện trưởng bảo nó mang chợ đồ xa xỉ bán. Ở chợ đồ xa xỉ, có người trả giá mua cục đá gấp mười lần hôm trước.

- Cuối cùng viện trưởng bảo nó đem cục đá ra chợ châu báu triển lãm, kết quả cục đá tăng giá mười lần nữa, vì thằng bé dứt khoát không bán nên được đồn lày "kỳ trân hiếm có."

- Thằng bé về cô nhi viện, viện trưởng nói với nó :" Con thấy chưa, giá trị sinh mạng giống như cục đá này, ở hoàn cảnh khác nhau có ý nghĩa khác nhau. Một cục đá vứt đi, vì con trân trọng mà thành báu vật hiếm có. Con chẳng phải cũng giống cục đá này sao? Chỉ cần tự biết trân trọng, sinh mệnh mới có ý nghĩa, có giá trị"

- Giờ tất cả bạn học sắp cao khảo và hướng tới cao khảo, đừng xem nhẹ bản thân, phải tin tưởng vào bản thân, quý trọng bản thân. Thể hiện được giá trị của bản thân sẽ cảm thụ được hạnh phúc, thể theo nguyện vọng tôi nên tự đá đít mình xuống rồi.

Không phải nghe luận điệu dông dài, mọi người vỗ tay khen:

- Hay lắm, hay lắm.

Có điều vừa cắm micro vào chỗ cũ, tác giả thiếu niên ngồi hàng danh dự hỏi:

- Cậu nói tới cảm thụ hạnh phúc mà chưa nói mình nhìn nhận hạnh phúc thế nào?

Tô Xán "ồ" một tiếng, dừng chân, cười:

- Đơn giản thế này nhé, tôi thì đứng mỏi chân, anh được ngồi, vậy là anh hạnh phúc hơn tôi.

Cả sân trường sửng sốt, tiếp đó có nữ sinh phì cười.

- Tôi ở bắc cực không mặc quần áo.

Tô Xán nổi hứng rút micro ra rời bục tiếp tục:

- Anh mặc cái áo bông dày cười ngớ ngẩn với tôi, thế là anh hạnh phúc hơn tôi.

Phía dưới bắt đầu vỗ tay rào rào hưởng ứng.

- Tôi muốn đi nhà xí, mà nhà xí chỉ có một cái, anh ngồi mất rồi, thế là anh hạnh phúc hơn tôi.

Phía dưới cười nghiêng ngả, bất kể nam hay nữ, Tiêu Nhật Hoa thấy Tô Xán bắt đầu lên cơn, vội vàng chạy tới giật lấy micro của y:

- Bài phát biểu rất hay, cám ơn em, Tô Xán.

- Thưa thầy, em chưa nói hết.

Tô Xán cố ghé miệng vào cái micro:

- Xuống mau, còn cái gì năm sau nói.

Lần này cả giáo viên không nhịn được cười khi Tô Xán gãi đầu gãi tai đi xuống với vẻ chưa hết thòm thèm. Đinh Tuấn Đào cũng không nhịn nổi cười, lâu lắm rồi không được cười đã đời như vậy:

- Thằng nhóc này.

Chử Tử Miêu gật gù:

- Khéo mà vờ vụng, đại trí giả ngu, rất giỏi.

Năm học kết thúc như thế đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.