Kỳ nghỉ tới, vì nhân thủ
trong cửa hàng của mẹ rất sung túc, nên Tô Xán ít tới cửa hiệu nhà mình, Vương Thanh đã dần quen với việc một mình làm chủ, năm cửa hiệu ngày
càng đi vào trật tự quy củ.
Chỉ mở năm cửa hiệu mà không phải nhiều hơn thì Tô Xán đã có suy xét cẩn thận, bán lẻ văn phòng phẩm yêu cầu rất cao với đị điểm, hiện giờ toàn
bộ thị trường văn phòng phẩm Hạ Hải, không tính mấy cửa hiệu tạp hóa,
chỉ có hơn 30 nhà, nhờ hoàn cảnh và vị trí địa lý, buôn bán rất tấp nập. Có điều Tô Xán biết tình huống này sẽ mau chóng thay đổi, tiếp theo
hiệu văn phòng phẩm sẽ mọc lên như nấm sau mưa.
Tới khi cửa hiệu văn phòng phẩm tràn lan, có thể thực sự vươn lên được phải dựa vào thương hiệu.
Thống nhất trang trí, thống nhất giá cả, thống nhất mặt hàng, quy chuẩn
quản lý, Tô Xán đi bước đầu trong chiến lược thương hiệu.
Vị trí do Vương Thanh chọn đều có trường học, bệnh viện, cùng một số
khu dân cư, tiềm lực lớn, thế nên chuỗi cửa hiệu văn phòng phẩm Thục Sơn tuy chỉ mới có 5 cửa hiệu đã chiếm nửa giang sơn thị trường bán lẻ văn
phòng phẩm Hạ Hải.
Tháng 6 là tháng kinh doanh đầu tiên, doanh thu 250.000, đến tháng 7
nghỉ học, thị trường đi xuống, doanh thu 200.000, có điều không hề ảnh
hưởng tới thu nhập nhân viên, điều này tăng thêm lòng tin của nhân viên
vào hai người chủ trẻ.
Tình huống này phải tới tháng 9 khai giảng mới có chuyển biến được, lúc
đó sẽ là thời kỳ cao điểm, trong thời kỳ này có thể hút được bao nhiêu
tiền, nhìn lúc cửa hiệu nhà Vương Thanh mở sau Tết là thấy rồi, rất đáng mong đợi.
Với Tô Xán không phải chỉ tăng doanh thu, tăng lợi nhuận, mà còn chú
trọng tới danh tiếng, độ hài lòng của khách hàng, độ trung thành, đều là tiêu chuẩn quan trọng, tích lũy sự tín nhiệm của khách hàng với thương
hiệu là tài sản vô hình cực kỳ quan trọng sau này.
Loại tài sản vô hình này so với lợi nhuận nhất thời càng hấp dẫn hơn, đó là tài phú tiềm tàng cực lớn, tới khi tới thời kỳ chư hầu khắp nơi trỗi dậy, thương hiệu của mình phất cờ một cái sẽ chiếm được vị trí đứng
đầu.
Công trình chủ thể của quảng trường Tinh Hải đã xây xong, bắt đầu tiến
vào giai đoạn trung hậu kỳ, Đông Kiến Quân rất hài lòng tiến độ này, gần đây thường xuyên tới nhà Tô Xán ăn cơm, bàn bạc công việc với Tô Lý
Thành.
- Lý Thành, cậu theo dõi bên đội cơ điện chặt vào, đám nhãi đó khi ở
trên tỉnh gian lắm, toàn giở trò sau lưng, khai khống giá, dùng đồ kém
chất lượng, lại còn làm ăn chây ỳ trễ nải, đang lúc quan trọng thế này,
nhất quyết đừng để có sai sót, nhất là phía cầu thang máy, nghiêm thu dễ có vấn đề nhất, chẳng may sau này có sự cố cũng là thứ gây ảnh hưởng
rất không tốt.
Tô Lý Thành chạm cốc với ông ta:
- Lần trước tôi cảnh cáo một trận, họ kiếm bớt lại rồi, lúc đó họ nửa
tháng không làm việc, viện đủ lý do đòi thêm kinh phí, khiến bên A tới
tìm tôi suýt khóc, lúc đó tôi phải ra lệnh, trễ kỳ hạn một ngày phạt một bậc, hiện giờ họ đua nhau làm cho kịp.
Đông Kiến Quân gật đầu:
- Dù thế vẫn không thể lơi lỏng được, đội điện cơ số ba này là người Lý
Ngọc Hà, hình như đội trưởng là cậu họ hắn, Lý Ngọc Hà rồi còn có Dương
Khai Phục, cháu họ lão gia tử, là giám đốc bên tổng, từng ở đội ba vài
năm, khi đó làm công trình cho cục điện lực Bá Châu, hắn kéo hết giám
sát công trình, giám đốc, đại biểu bên A tới Kim Huy.
- Kim Huy? Cái chỗ đó mới xảy ra vấn đề, đám người này thật đúng là…
Đại khái thấy Tô Xán ở bên, Đông Kiến Quân ho khan, chuyển nhanh đề tài:
- Chuyện này khiến trên tổng nổi giận, lão gia tử dứt khoát muốn điều
tra, Lý Ngọc Hà và Dương Khai Phục áp xuống, cậu không biết bọn chúng
một tay che trời trong công ty ra sao? Hiện giờ hội đồng quản trị bị mấy kẻ giở trò bên trong, dùng chế độ sơ hở khắp nơi vơ tiền. Lão gia tử
chuyên môn mới tới mấy giám đốc đề xướng cải cách, bị bọn chúng bày đủ
trò bẩn thỉu kéo xuống.
Vấn đề tổng công ty thì Tô Lý Thành chỉ có thể nghe, không nói vào được.
- Thôi không nói nữa, đám người này phá như vậy, sớm muộn cũng có đại loạn, rồi chúng phải khóc.
Đông Kiến Quân lại rót đầy chén uống cạn, như muốn uống hết bất bình tĩnh trữ bao năm.
Trên bàn bên toàn là tài liệu thi công, bản vẽ kiến trúc, tiến độ công
trình hoàn thành nhanh hơn dự kiến, tự tay mình làm nên công trình mang tính cột mốc, với Đông Kiến Quân và Tô Lý Thành mà nói chắc là thứ làm
bọn họ sảng khoái nhất sau rượu và thuốc lá.
Thương thảo hòm hòm, bụng cũng lưng lửng, Đông Kiến Quân cuộn tài liệu lại:
- Chúng ta làm xong quảng trường Tinh Hải là công đức viên mãn, đây là
công trình trọng điểm thị chính, trên tổng thế nào cũng mở tiệc mừng
công. Mấy tập đoàn kiến trúc lớn trong tỉnh cũng nhìn chằm chằm vào, kết quả bị chúng ta giành mất, đảm bảo hiện trên tổng cậu có chút danh
tiếng rồi, đại khái vì thế bọn Lý Ngọc Hà cho người kiếm chuyện.
Có cái tư lịch hoàn thành quảng trường Tinh Hải này, Tô Lý Thành trong
nội bộ tổng công ty thành mục tiêu săn đầu người trọng yếu, tổng công ty thực hiện thí điểm chế độ lương mới, nếu ở trên tỉnh lương năm có thể
từ 30.000 - 50.000.
Không cần Tằng Kha kinh doanh văn phòng phẩm, số lương này đủ khiến nhà họ Tô vào giai cấp trung lưu.
- Lão gia tử ở trên có ý muốn tôi trở về, tôi không ôm hết công về mình, nên tiến cử cậu, sao, có đi theo tôi không? Cậu cũng biết, nếu lần này
không có tổng công ty trợ lực, Cty Công trình số 4 muốn hoàn thành quảng trường Tinh Hải phải mất thêm một năm nữa, dù vậy nền tảng quá mỏng,
đám Lão Triệu nghỉ rồi, mèo lại hoàn mèo, chẳng làm được trò trống gì.
Tô Xán thì sững người, sau đó tim đập thình thịch như trống trận, "lên
tỉnh", hai chữ này với y mà nói là ma lực cực lớn, ở nơi đó có cô gái mà y ngày đêm nhớ mong.
Tô Lý Thành hơi cau mày nhìn vợ, Tằng Kha cũng lộ vẻ khó xử, nhưng Đông Kiến Quân quá nhiệt tình, không biết phải nói ra sao.
Tô Lý Thành từ khi xuất ngũ liền làm ở Cty Công trình số 4, cùng nó trải qua thời hoàng kim, cùng nó đi xuống, rồi dốc lòng vực dậy, mười mấy
năm gắn bó với công ty, từ lúc chưa sinh con tới giờ Tô Xán đã lớn, cả
quá trình thành gia lập nghiệp , đâu dễ dứt bỏ như thế.
- Tôi biết cậu phấn đấu nửa đời người vì cái công ty này, tình cảm sâu
nặng, nhưng con người luôn phải vươn lên nơi cao phải không? Tô Xán
thành tích tốt như thế, tiềm lực lớn như vậy, cậu tới Dung Thành, cháu
nó cũng có cơ hội phát triển tốt hơn, cùng là trường trọng điểm quốc
gia, song Nhất Trung sao so được với Nhị Thập Nhất Trung, tôi có người
thân làm chiêu sinh trong đó, chỉ cần tôi đánh tiếng một cái, chuyển
trường không phiền toái gì.
- Cậu suy nghĩ kỹ đi, con người luôn phải nghĩ về lâu về dài, cậu đương
nhiên chuyển đi hay không không phải vấn đề lớn, cậu đã bốn mươi, làm
mười mấy năm nữa là nghỉ hưu, lương bổng đãi ngộ thế là ổn. Nhưng Tô Xán cần được giáo dục tốt hơn, nói xa hơn sau này Tô Xán kết hôn, cháu cậu
có cái hộ khẩu Dung Thành, khởi bước sẽ cao hơn.
- Tôi phải về đây, thời gian còn dài, hai người suy nghĩ kỹ đi.
Đông Kiến Quân đứng dậy, xoa đầu Tô Xán:
- Quan trọng là cháu phải học tập thật tốt, đừng phụ lòng cha mẹ.
Cuộc sống quả thực đầy rẫy bất ngờ, trước kia Tô Xán thấy Đông Kiến Quân không đủ tư chất lãnh đạo, còn toan tính muốn cha mình thay thế Đông
Kiến Quân, dẫn công ty số 4 tham gia thị trường địa ốc sắp lên cơn sốt,
người ta lại nghĩ cho y như vậy, thật là xấu hổ không biết giấu mặt vào
đâu nữa.