Tô Xán không biết vì sao
Vương Quý Văn không nhận mình, trong lúc Lý Cẩm đang nói đỡ thì trong
lớp xì xào bàn tán ngày một lớn, tiếng huyên náo quen thuộc đó làm y có
chút hoảng hốt, mình không có thời gian dây dưa với ông ta, nói không
chừng đẩy cửa ra sẽ thấy Đường Vũ ngày đêm mong nhớ.
Quyết định là làm, Tô Xán đẩy cửa ra, bị tám mươi cặp mặt chăm chú nhìn vào, nói:
- Chào thầy, chào các bạn, mình tên là Tô Xán, học sinh mới chuyển trường, sau này mong được mọi người giúp đỡ.
Giáo viên đang viết bài trên bảng hơi ngạc nhiên, không nghĩ nhiều, máy móc chỉ bàn trống:
- Ờ, em ngồi kia đi.
Đám học sinh vỗ tay rào rào, Tô Xán liền đi tới bàn còn trống ngồi xuống.
Vì trong lớp quá đông, Tô Xán nhất thời không nhìn hết được, lúc đi
xuống, lòng nghĩ, nếu như Đường Vũ ở trường này, hoặc lớp này, nếu như
thấy mình sẽ có tâm tình thế nào đây? Cô ấy có vui mừng không?
Trong đầu Tô Xán lúc này chỉ có Đường Vũ, kệ Lý Cẩm và Vương Quý Văn ở ngoài cửa cầm tài liệu của mình ngây ra như phỗng.
Đối với Tiêu Vân Vân mà nói, lịch sử thay đổi ở thời khắc Tô Xán bước
qua cửa, sinh hoạt học tập khô khan buồn chán ở trường học, liều mạng
đua tranh thành tích, với cô mà nói cuộc sống ở đây chẳng có chút thú
vui nào, làm cô càng thêm nhớ Hạ Hải.
Nhị Thập Nhất Trung đại biểu trình độ trường học cao nhất trong tỉnh,
những học sinh đứng thứ một thứ hai trong lớp ở các trường huyện thị, đi tới đây chẳng qua chỉ như thêm vào một "người qua đường".
Học sinh ở đây mục tiêu là đại học đỉnh cao trong nước, mang theo lý
tưởng phải tiến vào tầng cao của kim tự tháp xã hội, cho nên người kiêu
ngạo chiếm đa số, ngoài nhân vật mũi nhọn ra, còn có con cháu nhà giàu,
doanh nhân, hoặc cán bộ cấp cao trong tỉnh.
Có thể nói nước sâu rừng rậm, ngọa hổ tàng long.
Chuyển trường tới đây, Tiêu Vân Vân liền trở nên bình thường, có lẽ
tướng mạo có chút ưu thế, xếp ở lớp học 80 học sinh này, cô cũng chỉ
xếp thứ năm sáu mà thôi.
Trước khi Tiêu Vân Vân chuyển tới, trung tâm các vòng tròn trong lớp đã hình thành, đại khái chia làm vài loại.
Một loại chỉ chuyên tâm học tập, học sinh nơi này phần đông khắc khổ nỗ
lực học tập, một phần vì 10 thứ hạng đầu trong lớp, một phần vì tư chất
có hạn dừng lại ở lưng chừng, song mỗi ngày chỉ biết sách vở, hai tai
không nghe chuyện ngoài cửa sổ, đối với hoạt động tập thể của trường
cũng tích cực, nhưng trừ nó ra chỉ biết đúng giờ tới trường, đúng giờ về nhà, một lòng hấp thu tri thức, cực kỳ có tinh thần lý tưởng, điển hình học sinh ngoan.
Một loại khác là những học sinh gia cảnh không tệ, thành tích cũng không tệ, tỉ lệ nhóm này đông nhất, đủ cả nam nữ, điều kiện gia đình chẳng
phải nói là nhà giàu, chỉ tính là trung lưu, đặc biệt thích tin đồn,
luôn sử dụng từ ngữ lưu hành trên mạng, trong lớp có sức sống là dựa vào vòng tròn này.
Tiếp nữa là học sinh thành tích dưới đáy lớp, nếu như gia đình cực giàu, hoặc rất có bối cảnh sẽ không bị kỳ thị. Nếu thành tích đã kém, gia
cảnh cũng chẳng có gì, thì thuộc về loại mà nhiều năm sau có họp lớp
chẳng ai thông báo cho.
Đương nhiên nếu đẹp trai hoặc xinh gái thì sẽ thoát ly mọi quy tắc trói buộc, đi tới đâu cũng được hưởng ứng.
Tiêu Vân Vân thuộc loại cuối cùng, không bị kỳ thị, song vì là học sinh
chuyển trường, các vòng tròn đã hình thành, nên nằm ngoài rìa các vòng
tròn.
Không còn được cưng chiều như trong lớp cũ ở Nhất Trung, Tiêu Vân Vân
không khỏi hụt hẫng, vì thế khi cỏ cây sinh sôi nảy lộc, cô thiếu nữ
tuổi hoa gửi hồn vào những tiểu thuyết ngôn tình đẫm nước mắt, hoặc là
nghe ca khúc của Britney Spears, thi thoảng viết cho bạn bè ở Hạ Hải một hai phong thư, thư viết rồi xong lại không gửi đi, vì không biết người
nhận được thư có cảm thấy đột ngột không, còn nhớ tới mình không?
Tiêu Vân Vân luôn tự an ủi mình, con người phải nhìn về phía trước, Hạ
Hải là quá khứ rồi, nơi này là khởi đầu mới, có điều kiện mà Hạ Hải
không thể sánh bằng, nhưng cô lại luôn nhớ về cái thành phố nhỏ ấy, ở đó có niềm vui, có nỗi buồn, có mơ ước, còn ở đây cô chỉ thấy một sự khô
khan, trống rỗng.
Và rồi một buổi sáng yên bình như mọi ngày, cô thấy một cảnh gần như hoang đường ấy.
Tô Xán cứ thế đẩy cửa bước vào lớp, làm Tiêu Vân Vân tưởng mình bị ảo giác.
Xung quanh không ngớt có bình luận "tên này ngầu thật đấy", " giới thiệu rất ngắn gọn, thích rồi!" ..v..v..v..
Tới bàn còn trống, Tô Xán để cặp lên bàn, sau đó lấy sách vở ra. Vương
Quý Văn đứng ở cửa lớp nhìn vào trong, mồm há hốc, không khí hơi cổ
quái, học sinh trong lớp đã vỗ tay, đại biểu học sinh trong lớp đã tiếp
nhận rồi, mình mà đuổi y ra, là trở mặt với phòng giáo vụ, phương diện
nữa với tư cách nhà giáo nhắm vào học sinh như vậy sẽ ảnh hưởng uy tín
của ông ta.
Thế nên Vương Văn Quý phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đập tài liệu vào tay Lý Cẩm.
Lý Cẩm thì thấy Tô Xán quá đáng rồi, chẳng khác gì tuyên bố không coi
Vương Văn Quý là cái gì, có vài phần giống mấy học sinh lưu manh thời
hắn còn đi học. Không vào được lớp số ba thì chuyển sang lớp khác, cầm
lệnh chuyển lớp của chủ nhiệm phòng giáo vụ còn lo không vào học được
sao? Cần gì phải đối đầu với chủ nhiệm lớp như thế, thế này để lại ấn
tượng xấu rồi. Hắn không biết rằng, Tô Xán là nhân vật chẳng sợ đắc tội
với người khác.
- Tôi là Tương Minh Quân, hì hì, Tô Xán, tên cậu giống như nụ cười của cậu, rất sáng lạn.
Tương Minh Quân là tên béo ngồi cùng bàn với Tô Xán, bắt chuyện:
- Này, thành tích của cậu ra sao, chiều có kiểm tra môn sinh, tôi nát môn này lắm, dựa cả vào cậu đấy.
Giáo viên tiếp tục giảng bài, có điều cả lớp có thêm một cảm giác mới mẻ, bắt đầu nhìn ngó Tô Xán bàn tán.
Trừ Tiêu Vân Vân ra, ngạc nhiên nhất là Ngô Thì Nhuế.
Nữ sinh bên cạnh hai mắt mơ mộng nói:
- Cậu Tô Xán này thật trông không tệ, tuy không bắt mắt, nhưng rất dễ
nhìn, trông là thấy thích, khí thế còn mạnh mẽ nữa, nhưng mà mình thích
Phàn Khải mất rồi, Thì Nhuế, bạn thấy sao?
Ngô Thì Nhuế hơi hờ hững:
- Chính là người mới tới đơn vị mình đấy, trông cũng được đi.
Ở chỗ ngồi Tô Xán lặng lẽ quan sát cả lớp học, Tiêu Vân Vân ngồi ở hướng mười một giờ, cách y hai chỗ, lúc Tiêu Vân Vân quay đầu lại nhìn, ánh
mắt hai người chạm nhau, Tô Xán hết sức ngạc nhiên, thế giới này thật
nhỏ. Tiêu Vân Vân chỉ khẽ gật đầu, cười nhẹ, rồi quay đầu đi tiếp tục
viết bài, tựa hồ gặp lại Tô Xán ở Nhị Thập Thất Trung không có gì đặc
biệt, có điều lỗ tai cô lại đỏ rực.
Tô Xán lần thứ hai phải thốt lên thế giới nhỏ bé vì cô nữ sinh mà Quách Tiểu Chung thích ngồi ngay sau Tiêu Vân Vân.
Hết rồi, không có bóng hình y muốn tìm kiếm trong lớp này.
Tô Xán thở dài, phát hiện lại có cảm giác nhẹ nhõm, y không bao giờ
nghĩ rằng, khi mình nhĩ tới khả năng có thể gặp lại Đường Vũ, trong lòng lại khẩn trương như thế.
Lại có chút chờ mong, còn mười ba lớp nữa, một lớp không có Đường Vũ
không nói lên cái gì cả, dù sao nhìn thấy Tiêu Vân Vân ở đây chứng tỏ
vận mệnh luôn có điều thần kỳ.
Hết tiết, trừ Tương Minh Quân có vài học sinh nữa tới bắt chuyện với Tô
Xán, còn lại đều đi chơi hết, Tiêu Vân Vân cùng một nhóm nữ sinh ra
ngoài hành lang trò chuyện, quay về cười với y một cái rồi về chỗ.
Tô Xán cũng đi ra hành lang, nơi này khác Nhất Trung, hành lang dài hơn
nhiều, mỗi tầng có nhiều lớp hơn, hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau,
song Tô Xán có ảo giác như ở Hạ Hải, tất cả như không có gì thay đổi,
Đường Vũ chưa từng rời đi, chưa ai rời khỏi cái thành phố làm người ta
nhung nhớ đó.