Đại Niết Bàn

Chương 8: Q.4 - Chương 8: Phượng hoàng Đường Vũ.




Sương tan hết, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua tán lá ngân hạnh chiếu xuống, trải khắp bãi cỏ, ao nước và cây cầu nhỏ bắc qua ao, nước ao rất trong, nhìn thấy cả đàn cá chép hoa đuổi nhau. Xoay quanh một đôi thiếu niên nam nữ đứng vịn ở thành cầu nhìn xuống.

Đôi mắt Tiêu Vân Vân chăm chú nhìn Tô Xán, chớp chớp mấy cái, sau đó trêu:

- Giỏi nhé, thì ra là đuổi theo mỹ nữ. Mình còn nói sao đột nhiên bạn chuyển trường, mới nhớ ra Đường Vũ cũng chuyển tới rồi.

Vậy là cô ấy chuyển tới đây thật rồi, Tô Xán siết chặt nắm đấm. Tiêu Vân Vân đi tới vài bước, xoay người lại, mép áo áo sơ mi phấn hồng hoàn thành vòng quay đẹp đẽ:

- Vậy để mình cập nhật tình hình mới nhất về Đường Vũ cho bạn biết nhé, không chỉ ở trường mình, mà cả ở Trung học Dung Đại, Dục Đức, dù không phải ai ai cũng biết Đường Vũ, song người biết tới cô ấy có thể chứa đầy năm đoàn tàu đấy. Đường Vũ hiện còn nổi bật hơn cả hồi ở Hạ Hải nữa.

Tim Tô Xán lúc này nảy lên một cái, hơi ngẩn ra.

Tiêu Vân Vân thấy vậy có chút thương hại:

- Ở trường mình, Đường Vũ được bình chọn là hoa khôi xinh đẹp nhất, cách đây một tháng cô ấy đoạt giải nhất kỳ thi vật lý toàn tỉnh, sau đó ba trường tổ chức giao lưu học tập, cô ấy chính là đại biểu. Một người bạn học thời tiểu học của mình đã chuyển tới Dục Đức còn dò hỏi mình tin tức của Đường Vũ đó, nói là nam sinh Dục Đức đều như thế, bạn có biết Dục Đức nhiều mỹ nữ thế nào không, vậy mà Đường Vũ vẫn cực kỳ nổi tiếng ở đó vậy là đủ hiểu rồi chứ?

Tô Xán cười khổ, vật lý là môn sở trường của y, lần trước xếp thứ 4 toàn khối, không được chọn đi thi cấp tỉnh, chỉ mộ so sánh đơn giản đủ thấy chênh lệch với Đường Vũ nhiều thế nào.

- Và bây giờ lại có thêm một anh chàng chạy suốt từ Hạ Hải tới theo đuổi mỹ nhân.

Tiêu Vân Vân che miệng cười, Đường Vũ và Tô Xán ở Nhất Trung là một đôi ai ai cũng biết, nhưng đó là chuyện đã qua, Đường Vũ không còn là cô gái trừ im lặng học tập không chú ý gì khác như ở lớp số năm nữa, chỉ huyển tới Nhị Thập Thất Trung hơn một học kỳ đã thành nữ thần vô số người ngày đêm tưởng niệm.

Chênh lệch lớn nhất là trước kia ở Hạ Hải người bàn luận về Đường Vũ rất ít, còn ở đây Đường Vũ không khác gì ngôi sao, đi tới đâu cũng thu hút mọi ánh mắt.

Tiêu Vân Vân càng trêu già, nghịch ngợm đọc thuộc lòng:

- Đường Vũ, nữ, dân tộc Hán, lớp số 13 năm thứ hai. Bạn có thể không biết lớp số 13, song không thể không biết tới Đường Vũ.

Tô Xán vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, nụ hôn lúc chia tay ở Hạ Hải tới nay đã là 8 tháng rồi, trong tám tháng đó, thứ y nhìn thấy nhiều nhất là trời xanh mây trắng rôi qua trước mắt, cùng với vành mắt đỏ hoe của Đường Vũ khi ấy.

Đôi khi mơ Đường Vũ đứng ở bờ sông đối diện, hoa đào phơn phớt, trong khung cảnh đó, mắt đỏ hoe xoay người bước đi. Mở mắt ra, Tô Xán có thể cảm thụ được sự mất mác nửa đêm tỉnh lại nhìn trần nhà như Đường Vũ miêu tả trong thư.

Giống như một thứ quan trọng trong sinh mệnh bị khoét mất, bỗng dưng thiếu một phần, nhưng không sao tìm lại được.

8 tháng này xem ra đã có rất nhiều chuyện.

Đường Vũ như con phượng hoàng ẩn mình, cuối cùng hoàn thành quá trình lột xác, giương đôi cánh màu cất tiếng hót oanh động, đã sơ bộ có hình tượng chói lọi của nữ cường nhân đời sau.

Hẳn là cô ấy đã trải qua rất nhiều, cho nên mới luôn muốn liên lạc với mình, song lại không có dũng khí làm thế, cho nên mới nói lời đầy bi quan "mình sẽ nhớ mãi tuổi mười bảy của bạn, cũng là tuổi mười bảy của mình."

Chỉ có điều khi đó Đường Vũ không có lòng tin dũng khí đối diện, hay cô ấy đã lấy dũng khí buông bỏ rồi?

- Này.

Tiêu Vân Vân vỗ vai Tô Xán một cái, đánh thức y từ trong trầm tư.

- Tỉnh lại đi, mình biết ở Nhất Trung, bạn và Đường Vũ rất thân thiết, nhưng mình không cho rằng hai bạn hợp nhau đâu, thực ra rất nhiều người cũng nghĩ thế, người hợp với bạn hơn là Trần Linh San, thời gian mình rời đi, đôi lúc thi thoảng có cảm tưởng, bạn và Trần Linh San sẽ thành một đôi.

Tiêu Vân Vân nhìn Tô Xán, nửa thật nửa giả hỏi:

- Này, không phải bạn vì Đường Vũ mà chuyển đến đây chứ?

Tô Xán che giấu cảm xúc cười:

- Đương nhiên không phải rồi.

Thực ra mình sớm xác định rồi mới đúng, dấu bưu điện trong thư của Đường Vũ là của bưu chính thành nam, mà trường học tốt nhất ở gần đó là Nhị Thập Nhất Trung. Đường Vũ không thể không biết mình sẽ chú ý tới dấu bưu điện, nhưng không bận tâm tới điều đó, vì cô không nghĩ tới mình gửi thư không lâu, y bay trên không trung đuổi tới Dung Thành.

Lúc này Tô Xán lo được lo mất, đôi khi có lúc y hoài nghi chính bản thân, hoài nghi tất cả có phải là giấc mơ quá đẹp hay không.

Mơ càng đẹp, ngã càng đau đớn, Tô Xán đã tự mình vô số lần bị giáo huấn rồi, tất nhiên y không thể húc đầu vào tường mà không biết quay đầu.

Tiêu Vân Vân thở phào:

- Không phải thì tốt, mình thực sự sợ bạn cứ đâm đầu vào ngõ cụt, không phải là mình coi thường bạn đâu. Ôi, mình biết phải nói làm sao đây, bạn không hình dung được Đường Vũ nổi tiếng tới độ nào đâu, bạn ấy thực sự chói mắt. Bạn có thể thử xem, nhưng đừng quá để trong lòng, dù sao hiện giờ quan trọng nhất vẫn là học tập ... Hơn nữa Đường Vũ xuất sắc thì sao chứ, đâu phải cứ người giỏi nhất là tốt nhất, nhìn xung quanh, nói không chừng còn có cô gái khác phù hợp hơn đó.

Tiêu Vân Vân môi hơi cong lên, ngực ưỡn về phía trước, làm Tô Xán ngớ ra, không nhịn được phí cười, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời mùa xuân.

Tô Xán lúc này mới bình phục lại, thì ra cô gái này chỉ nói đùa mà thôi.

Trong lòng Tô Xán vừa vui mừng vừa lo lắng, mừng vì tin tức Đường Vũ ở Nhị Thập Nhất Trung, cụ thể hơn là lớp số 13, chỉ cần mình chạy thẳng lên lầu, là có thể đối diện với cô ấy.

Nhưng gặp nhau rồi thì sao nào? Nhìn nhau im lặng sao? Bức thư Đường Vũ viết tạo thành sầu lo trong lòng Tô Xán.

Nói cho cùng muốn theo đuổi một cô gái như Đường Vũ, muốn khiêm nhường cũng không được, phải lớn tiếng lập uy ở đây.

Nhưng mà lập uy ra sao đây?

Tô Xán gãi đầu, chẳng lẽ đi kiếm vài con mọt sách đánh một trận, làm thế e rằng mình còn chưa gặp được Đường Vũ đã bị đuổi khỏi trường rồi.

Trong thư Đường Vũ nói cô lo lắng mình bị cuộc sống nghiền nát toàn thân thương tích, cô không muốn Tô Xán kiệt sức vì đuổi theo bước chân của mình.

Chỉ là cô không biết rằng, với rất nhiều người, cuộc sống không đơn giản là có nhà, có xe, mà có một Hàn Sơn để mình theo đuổi trèo lên là hạnh phúc lớn lao.

Đường Vũ không viết tên lên bức thư là vì muốn buông tay mình ra, cởi bỏ gông cùm trên người mình, nhưng cô không biết rằng mình sớm bị thời gian nguyền rủa, bọn họ từng bỏ qua tất cả ở một không thời gian khác, nay y đã trở lại, tất cả đều thành có thể.

Đường Vũ mang theo tâm tình sợ hãi cũng bất lực viết thư, nhưng cô ấy không biết, mình sẽ dùng phương thức làm cô ấy không thể tượng tượng, để cô ấy biết sự xuất hiện của mình.

Tô Xán suy tính, chính diện gặp lại Đường Vũ, chỉ có tạo ra xung kích mạnh cho cô ấy, nhưng ấn tượng không hề sâu sắc, muốn cởi bỏ được nút thắt trong lòng Đường Vũ, thì phải dùng một tư thái thật cao, để cô ấy biết rằng, lời hứa trước kia của mình không phải chỉ là một lời nói xuông, mà mình có năng lực biến nó thành có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.