Lâm Quang Đống, Giang Minh, Trần Khải Thụy ngay ngày hôm sau đã tới Thượng Hải, Lâm Quang Đống đặt một phòng tiếp đãi lớn ở khách sạn Shangri-La, Giang Minh bận rộn bố trí, tận lực để nó thành phong cách salon, giúp không khí thật thoải mái không quá nghiêm túc, cô rất hưng phấn, dù sao đây là lần đầu tiên các thành viên nòng cốt trong tay Tô Xán gặp mặt đầy đủ, hơn nữa còn tham gia bữa bối ba tiếng cùng Chiêm Hoa.
Ngoại trừ người tham gia từ giai đoạn đầu như Vương Thanh, Vương Phượng ở Hạ Hải, Triệu Minh Nông ở nhà máy Long Thịnh, Lâm Quang Đống khi còn trong trường, tiếp xúc trực tiếp với Tô Xán, chứng kiến Tô Xán đưa bọn họ qua từng giai đoạn sự nghiệp thì những người tới sau như Nhâm Oánh, Trần Khải Thụy còn chưa gặp Tô Xán lần nào, mà Tô Xán cố ý buông quyền, làm mờ nhạt vai trò của mình, làm bọn họ cho rằng Tô Xán chẳng qua chỉ là nhà đầu tư bỏ vốn hưởng lợi, không phải là nhân vật hạch tâm của công ty, bởi thế các sản nghiệp của Tô Xán thiếu liên kết, sinh ra va chạm vì phân phối vốn không, đây là cơ hội y đứng ra, đoàn kết ổn định nội bộ.
Bố trí xong, ba người Lâm Quang Đống tới ĐH Thượng Hải, gặp Tô Xán trong quán ăn tây trong trường.
Đây là một cửa hàng do người Italya mở, do phục vụ sinh viên nên kém xa so với cửa hàng cùng ăn với cha mẹ Đường Vũ, tường quét vôi trắng đã có chỗ chuyển màu, cái bàn gỗ bong tróc, cửa kính cũ kỹ, nhưng bên ngoài cây cối um tùm, không gian nhỏ đầm ấm, cái bàng đen dùng phấn viết chữ tiếng Anh thực đơn trong ngày, vẫn khiến nó thành địa điểm khá ưa chuộng của sinh trong trường.
Đường Vũ gủi tin nhắn tới hỏi Tô Xán đang làm gì, Tô Xán trở lời làm Đường Vũ đang ôm sách tới giảng đường tiếp theo nhíu mày, vì đây là thời gian quan trọng, nhiều môn học chuyên ngành đã đi vào trọng điểm, sao Tô Xán còn chạy đi chơi, tiếc hai người không học cùng lớp, nếu không Đường Vũ buộc bên người giám sát, không cho Tô Xán chạy loạn khắp nơi.
Có điều Đường Vũ biết Tô Xán bận bữa tối với Chiêm Hóa, nên nhắn lại " Đi cùng với ai thế?"
" Chủ biên của tạp chí, giám đốc vận hành, giám đốc tài nguyên nhân lực, hết cách rồi, anh không thể không đi."
"Ừ, về rồi nhắn tin cho em."
Trần Khải Thụy là chủ biên được Lâm Quang Đống bỏ nhiều tiền mời về, là nhân vật có tiếng trong giới, hai kỳ tạp chí đều do một tay hắn bài bố nội dung, cuộc đổ bộ đầu tiên của Văn hóa thời thượng có được thành công, không thể không nói tới công lao của hắn.
Tô Xán quan sát nhân vật mà y chỉ mới nghe danh, chưa bao giờ gặp mặt này, không biết nhân phẩm ra sao, tính cách thế nào, sẽ làm ở tạp chí bao lâu, nhưng là người đủ sức nặng, không thể không coi trọng.
Một thân véc màu hàng hiệu màu xanh nõn chuối chướng mắt, giày bóng loáng, đeo cái kính to sụ khuôn mặt, lần trước Tô Xán thấy Mục Giai Trúc đeo cái kính ếch kỳ quái đó, lúc này vì thể hiện tôn trọng với Tô Xán mà bỏ kính xuống, giấy ăn xếp trên bàn, tay cẩn trọng không chạm vào bàn, kết luận đầu tiên đây là tên đồng bóng sợ bẩn còn hơn cả Đường Vũ.
Tô Xán và Trần Khải Thụy đánh giá nhau, Trần Khải Thụy một thân ăn mặc trang trọng, lại bị kéo vào cái quán sinh viên tồi tàn, bộ mặt ủy khuất thiếu tự nhiên khiến người ta buồn cười.
Lâm Quang Đống giới thiệu hai bên xong, Trần Khải Thụy vẫn không tin:
- Mr Tô? Người sáng lập tạp chí là cậu hả?
Trước đó Lâm Quang Đống đã cảnh báo Tô Xán tên này lăn lộn trong giới nhiều năm, tính cách có phần đồng bóng, nên Tô Xán chịu đựng bề ngoài cực gay của hắn, chịu đựng ánh mắt xoi mói của hắn, chịu đựng luôn cái giọng chất vấn khó chịu của hắn, gật đầu đáp ngắn gọn:
- Chính là tôi.
- Cậu quá trẻ.
Trần Khải Thị lắc đầu không tin, không chỉ bề ngoài mà giọng điệu của hắn cũng mai mái:
- Là tôi.
Tô Xán thấy lâu lắm rồi sau Mục Tuyền mới có nhân vật khiến y dễ mất bình tĩnh thế này, rất muốn bóp cổ cho hắn lè lưỡi ra.
- Cậu đấu giá được cái bữa tối ba tiếng kia à? Thật sự là làm người ta surprise đấy.
- Nếu không phải thì tôi bảo anh tới đây làm cái gì?
Tô Xán thấy nói chuyện với tên này không cần giữ phong độ ông chủ gì nữa, thích sao nói vậy cho thoải mái, hít một hơi, cố gắng bàn xong việc trong khi còn giữ được bình tĩnh:
- Quay về vấn đề tạp chí, chủ biên Trần, tôi đã xem kiến nghị thay đổi tạp chí ...
Trần Khải Thụy cắt ngang:
- No no no, boss, tôi mong cậu gọi tôi là Khải Thụy Trần, hoặc là Kerry Trần hoặc Kerry.
"Bốp!" Tô Xán đặt cốc cà phê xuống bàn, gọi ông chủ người Italy:
- Cho tôi một cốc cà phê nữa.
Sau đó tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói:
- Vậy ... Kerry, anh tiếp tục nói đi.
Trần Khải Thụy kéo hai tờ giấy ăn, đặt tay lên đó, thần thái thay đổi hẳn, rất nghiêm túc:
- Doanh lợi tạp chí Trung Quốc có hai loại, một lấy phí phát hành làm chủ, như ( độc giả) ( gia đình) ( tri âm), đó là phương thức truyền thống. Loại hai lấy quảng cáo làm chủ, chi phí chế tác cao hơn thu nhập phát hành tạp chí, lấy quảng cáo làm danh lợi, chính là thuộc loại Văn hóa thời thượng của chúng ta. Nhiều người trong giới cho rằng loại một là sản vật của kinh tế kế hoạch, không thích hợp với mô hình phổ biến hiện nay.
- Hiện giờ giới truyền thông TQ đa phần coi trọng nội dung, xem thường phát hành. Nhưng một tạp chí muốn phát triển, phát hành là mắt xích quan trọng, tôi nghe nói boss muốn bồi dưỡng nhân tài, tôi tán đồng tầm nhìn này.
Tô Xán lần đầu thấy Trần Khải Thụy nói một câu giống tiếng người, cảm thấy rất thoải mái, gật đầu bảo hắn tiếp tục.
Trần Khải Thụy luôn chú ý tới vẻ mặt Tô Xán, tiếp tục nói:
- Hiện giờ vấn đề của các tạp chí Trung Quốc là tư tưởng trì trệ, chúng ta muốn đi trước, muốn đột phát phải bắt đầu bằng tư tưởng, đi sâu vào chi tiết. Các trường đại học có khoa thời sự, biên tập, quảng cáo, nhưng không có khoa phát hành, đây là một tệ nạn. Tôi muốn đưa nhân tài nước ngoài vào, tiến hành bồi dưỡng, phải coi trọng phát hành, mới khiến tạp chí chúng ta lớn mạnh.
Tô Xán dứt khoát nói:
- Nhưng lượng phát hành hạn chế bới kinh doanh quảng cáo, nên tiền quảng cáo không lên, thì lượng phát hành không tăng được. Tôi có thể bỏ tiền mời chuyên gia nước ngoài về bồi dưỡng nhân viên, nhưng không bỏ tiền thêm để phát hành. Hiện tiêu thụ thêm mỗi cuốn tạp chí là lỗ thêm một phần, thua lỗ này do quảng cáo bù đắp, nếu quảng cáo không bù lại được thua lỗ do lượng phát hành đem lại, kinh doanh chỉnh thể sẽ lỗ vốn. Tìm điểm cân băng lỗ lãi là chuyện của mọi người, năm nay vì tạo thế cho tạp chí, tôi đã ném vào 5 triệu rồi, không đầu tư thêm nữa đâu.
Trần Khải Thụy chưa nói ra mục đích đã bị Tô Xán chặn đầu, sắc mặt vẫn như thường:
- Boss, tầm nhìn không nên hạn hẹp như thế.
Giang Minh ái ngại nhìn Lâm Quang Đống, Lâm Quang Đống lắc đầu ý bảo không nên xen vào, tuy bản thân không hài lòng, Trần Khải Thụy có thái độ này bất kể là do uy tín của Tô Xán không đủ hay tính hắn vốn thế cũng cần Tô Xán tự xử lý, hắn tin Tô Xán sẽ làm được.
Trần Khải Thụy đưa ngón tay ra vẽ một vòng trong không khí:
- Lượng phát hành không đủ, sức ảnh hưởng sẽ có hạn. Tôi nói thế này nhé, do con số tiêu thụ chủ yếu dựa vào sạp báo, thêm vào cơ chế thẩm hạch lượng phát hành của cơ quan quốc gia không kiện toạn, một số tìa báo làm ra con số váo cáo đẹp đẽ, cho công ty cần quảng cáo xem, không tiếc tiền bỏ "phí bày hàng" cho các sạp báo để bay tạp chí của mình. Đó là loại tư duy của kẻ thích bề ngoài, không cầu lượng tiêu thụ, không chú trọng nội dung, có hiệu quả nhất thời, song vẫn nhiều doanh nghiệp đổ xô vào, dễ gây ra bong bóng.
- Boss, thử tượng tượng xem khi bong bóng đó dần chuyển hóa thanh lợi nhuận thực tế sẽ thế nào?
Tên Trần Khải Thụy này mắt hoa đào, bề ngoài cực gay, không chừng trang điểm mặc đồ phụ nữ còn đẹp hơn phụ nữ, vòng và vòng vèo cuối cùng vẫn là muốn Tô Xán tăng cường đầu tư.
- Vậy trạng thái lý tưởng anh muốn là gì?
Tô Xán phải thừa nhận phương án dựng nhà cao rồi xếp gạch này của hắn làm mình động lòng.