Nếu như nói đầu tư mạo hiểm VC ( Venture Capital) nằm ở thượng tập kim tự tháp tài chính, còn thiên sứ đầu tư thì ở trạng thái ngầm. Đầu tư mạo hiểm là số ít, còn thiên sứ đầu tư là số nhiều, với Tô Xán mà nói đây là mô hình lý tưởng của y, diễn hóa chi tiết hơn từ kế hoạch xây dựng trường học gieo mầm cho tương lai, trường học phải xây nhưng tài chính vẫn phải quản lý, bởi vì muốn làm gì cũng cần tới tiền.
Tô Xán cùng Đường Vũ ngồi xuống ghế đá.
- Người sáng nghiệp cần thiên sứ đầu tư thúc đẩy, hiện giờ đại biểu của Thiên sứ đầu tư là Sohu, Sina, Á Tín xuất hiện vào năm 2000, những người sáng nghiệp đầu tiên lên Nasdaq. Anh cũng hi vọng có thể làm bắt đầu từ đây. Nhưng mà mục tiêu này còn xa lắm, anh cần sự ủng hộ quý giá của vợ đấy.
Đường Vũ chỉ lườm y một cái, cô không buồn truy cứu Tô Xán được nước lấn tới rồi:
- Ý anh là gì?
- Vợ anh thành tích tốt như thế, từ xưa tới nay luôn ưu tú, khi em đi học còn có bức tường nhà trường bảo vệ, sau này em ra xã hội rồi, đoán chừng vô số ong bườm tràn tới tranh giành, thế nên anh chỉ đành kim ốc tàng kiều, sao anh nỡ để em đi làm việc cho người ta, làm người ta giàu lên được, có em giúp anh, nói thế nào nhỉ? Song kiếm hợp bích, lợi ích gấp mười.
Tô Xán càng nói càng hưng phấn, chuyện này y tính toán trong lòng đã lâu, hôm nay nhân cơ hội này mới nói ra, càng nói càng thấy mình đúng là thiên tài sao nghĩ ra được cách vẹn cả đống đường như vậy, hai tay đưa ra ôm má láng mịn của Đường Vũ, nhìn khuôn mắt kiều diễm dưới đèn, chẳng uống rượu mà lòng đã ngấm men say, ánh mắt nhìn cô đầy thâm tình, dịu dàng gọi:
- Đường Vũ.
Đường Vũ “ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn Tô Xán tràn ngập nhu tình ấm áp chờ đợi, nhưng câu nghe được từ miệng Tô Xán lại là:
- Em là khoản đầu tư lớn nhất của anh.
Đường Vũ đỏ mặt, biết bị Tô Xán trêu chọc rồi, đấm túi bụi vào cái mặt nhăn nhở của Tô Xán, lúc này có đám nam sinh ôm ghi ta chuẩn bị tới trước KTX hát cao một khúc, thấy Đường Vũ và Tô Xán nô đùa tính tứ, chưa ra quân đã thất bại rút lui.
Trong thời gian Lâm Lạc Nhiên tới Bắc Kinh giải khuây, bữa cơm ba tiếng với Chiêm Hóa bàn tán xôn xao, không chỉ giới thương nghiệp hứng thú, mà còn là đề tài nóng lúc nhàn rỗi ở đầu đường cuối phố.
Tô Xán gần đây vì quá "nổi bật" mà dần tiến vào tầm mắt giáo viên cũng không giám phân tâm, không muốn thành điển hình trốn học của khoa, nên quy củ tới lớp, không cảm thụ hết được không khí của sự kiện này.
(Hạng Trang múa kiếm? Vượt giá trị hay là trò cười?) Tô Xán đọc tiêu đề trên báo thương mại, thầm nhủ cuối cùng đã tới.
Hiện giờ trong giới tài chính Thượng Hải, thậm chí một số thành phần trí thức quan tâm tới sự kiện này đều cho rằng ba tiếng ăn cơm với Chiêm Hóa rất đáng giá, nhưng tới 1 triệu sao? Khiến nhiều người thấy mình thật đáng thương.
Cùng lúc đó mọi người bắt đầu tìm kiếm ruốt cuộc là người nào có được bữa cơm với giá điên rồ này.
Tô Xán tìm kiếm ảnh hiện trường buổi bán đấu giá, nhưng trừ ảnh Chiêm Hóa ra thì không có ảnh những người khác.
Khi đó có cả phóng viên và ĐTH, rõ ràng là Chiêm Hóa cố ý, hoặc là hội từ thiện Chung Sơn xuất phát từ cân nhắc nhiều phương diện trong nghề, không cho đăng ảnh hiện trường.
Thông thường mà nói, hiện trường đấu giá cấm quay phim chụp ảnh, đây không chỉ là điều luật bất thành văn mà điều 20 trong luật đấu giá cũng nói rõ, người ủy thác, người mua yêu cầu bảo mật thân phận, phía đấu giá phải giữ bí mật. Người sáng lập hội từ thiện Chung Sơn là danh nhân giới truyền thông, quan hệ xưa nay với truyền thông rất tốt, hẳn Chiêm Hóa yêu cầu không công khai ảnh, tăng thêm chút tính thần bí, cho nên không có ảnh hiện trường.
Điều này khơi lên hứng thú tìm hiểu của rất nhiều người.
Có điều Tô Xán có nhận thức tỉnh táo, lần này đấu giá bữa tối với Chiêm Hóa chẳng qua là cách nâng cao tên tuổi của tạp chí, không thể tính là hình thức kinh doanh, một tạp chí có nội có tư tưởng có chiều sâu, giống như hàm nghĩa của từ "văn hóa", không phải chỉ dựa vào quảng cáo mà có thể đi xa được, đó chỉ là một loại thủ đoạn.
Tô Xán cũng không đánh giá quá cao hiệu ứng bữa tối với Chiêm Hóa mang lại, dù sao chẳng qua chỉ là một sự kiện giúp người ta thêm đề tài bàn tán ở quán cà phê, sàn bowling, hoặc ở quầy bar mà thôi, không có gì ghê gớm.
Tô Xán cũng không yêu cầu tạp chí cần thao tác gì cả, đây là phương thức giúp nó hòa nhập vào vòng tròn Thượng Hải này mà thôi.
Không đánh giá quá cao, cũng không coi thường mình, Tô Xán nắm chừng mực rất tốt.
- Vương Thanh, mùng 7 tháng này chị và Nhâm Oánh tới Thượng Hải một chuyến đi ... Ừ, đã xong rồi, khi phía Chiêm Hóa tới sẽ có đoàn đội tiếp đãi, bên các chị cần soạn một phương án, đem khó khăn tương quan trong quá trình marketing mở rộng liệt kê ra, hơn 1 triệu này, nói cho cùng không thể lãng phí.
- Cậu làm cái gì vậy chứ, đi học đại học mà không chịu yên phận, ngoan ngoãn tốt nghiệp về Đôn Hoàng cùng với tôi không được à, đúng là cái đồ mê tiền ...
Vương Thanh chẳng những không khen ngợi Tô Xán còn oán trách y một phen, Tô Xán có sản nghiệp mới khác xem chừng sau này có tương lai không kém gì Đôn Hoàng làm cô không vui:
- Không cần ghen với Văn hóa thời thượng chứ, sau này nó còn chẳng phải là kênh quảng cáo hữu hiệu miễn phí cho Đôn Hoàng à?
Tô Xán chỉ biết cười khổ, sau đó tiếp tục liên lạc tập hợp mấy viên đại tướng của mình.
- Giám đốc Triệu ... Đừng gọi tôi là chủ tịch Tô, nếu luận bối phận tôi còn phải gọi ông một tiếng chú Triệu ... Ông cũng biết tin rồi, chị Vương Thanh đã nói , đúng .. Đúng là Chiêm Hóa, chị Vương Thanh đã nói với ông tình huống thì tốt rồi.
Không nghĩ Vương Thanh miệng oán trách mình nhưng đem chuyện này lan truyền khắp nơi rồi, điều ấy chứng tỏ tuy gần đây bọn họ chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại, nhưng tình cảm không hề suy giảm:
- Mùng bảy ... Đúng, mang theo mấy vị phó giám đốc ... Uống rượu? Lão Triệu, tôi là sinh viên, rượu với ông như nước lã, nhưng với tôi là sự hủy hoại, ông muốn đấu rượu đừng điểm danh tôi.
Uy tín của Triệu Minh Nông ở nhà máy Thục Sơn là gần như tuyệt đối, chỉ có điều tiếp xúc với đoàn đội của Chiêm Hóa, một số lĩnh vực chưa chắc ông ta đã hiểu, gọi thêm vài phó giám đốc chuyên môn đi giúp ông ta.
- Được, được, xem đầu óc tôi này, sao lại quên chủ tịch Tô không uống được rượu, được, hẹn mùng 7.
Cúp điện thoại xong, Tô Xán ngoái lỗ tai bùng nhùng vì tiếng cười sang sảng của Triệu Minh Nông, tiếp tục bấm điện thoại:
- Lão Lâm, mùng bảy, anh lên đường đi, đã tới lúc rồi. Cả tổng biên tập Trần Khải Thụy nữa ... anh phải qua trước còn an bài mọi người chứ, chị Vương Thanh không thông thuộc tình hình bên này bằng anh, tôi thì không tiện trốn học nữa, cuối kỳ rồi.
Lâm Quang Đống trêu:
- Được, tôi thấy phải bố trí một thư ký trong trường cho cậu mất.
- Tôi cũng muốn thế, nhưng trường tôi rắn lắm, tôi mà làm thế sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió ngay, e năm sau phải nghỉ học, tôi vất vả lắm mới được tiến cứ, nếu thi chưa chắc đã đỗ ...
Tô Xán đùa lại vậy thôi, với y lúc này trường đại học giống như nhà vậy, y không muốn đem việc về nhà.
- Được, vậy chúng tôi sẽ tới sớm.
Tô Xán thực sự không rứt mình ra an bài được, sắp cuối kỳ, gần đây giáo viên theo dõi rất chặt, đám người hồi đầu tranh giành vị trí lớp trưởng cùng Tô Xán cũng không ít lần mách lẻo với giáo viên phụ trách. Thêm vào Tô Xán chọn môn học rất nhiều, nếu như chẳng may có vài môn phải học lại thì chết mất.