Hoàng hôn phủ xuống, chân
trời xa biến thành sắc vàng óng giống như bao nhiêu lần trước đó, lá
hương chương vẫn một màu xanh mướt, cành dung rậm rạp che kín đỉnh đầu,
có đàn kiến đang rối rít chuyển tổ chắc có dấu hiệu nào đó của trận mưa
to, không có gì đặc biệt, nhưng tựa hồ không hề giống bình thường.
Nam nữ túm năm tụm ba ở cổng trường, có người vẫn còn mặc nguyên y phục
biểu diễn, hưng phấn thảo luận chuyện xung quanh buổi hội diễn văn nghệ.
Dưới không khí hoàng hôn ấm áp, nhiệt độ của hội diễn vẫn chưa tan.
Trần Linh San một thân váy trắng, đôi chân trắng nõn làm người ta ngứa
ngáy, tay vuốt lọn tóc mai, trước mặt Tô Xán, bộ váy lộng lẫy đã thay
ra, trang điểm đã rửa đi phần nào, không còn là tiên nữ như trên sân
khấu, nhưng có vẻ đẹp lắng đọng làm người ta xao xuyến tâm hồn.
Cho dù có rất nhiều người nhận ra Tô Xán và Trần Linh San, đều tự giác
vòng tránh, không tới làm kỳ đà. Đương nhiên thi thoảng cũng có nhóm
người đi qua bên cạnh hò reo, càng có không ít người mang trái tim vỡ
vụn rời đi, tuyệt đại đa số là nam sinh thầm yêu Trần Linh San.
Không ít bó hóa bị lặng lẽ vứt bỏ, những người thường ngày tính cách sôi động, đột nhiên trầm mặc.
Tô Xán có hơi lúng túng khi đối diện với Trần Linh San.
Trần Linh San mặt vẫn hồng rực, mặt hồi tưởng đọc:
- Tôi muốn mang hành trang chứa đầy giấc mộng
Dắt lạc đà tới phương sa mù mịt gió cát
Tôi muốn dọc theo con đường cổ xa xôi
Tìm kiếm sa mạc Đôn Hoàng trong mộng
Xuyên qua Kỳ Liên Sơn tháng sáu tuyết bay
Tiến vào sa mạc cát nóng
Giọng cô như phát ra từ trong mơ, dùng âm thanh êm ái đọc bài ca dao tang thương này, mang tư vị làm người ta hoảng hốt.
- Mình phải tận lực mà, đây là buổi biểu diễn của bạn, mình không muốn làm hỏng.
Có chủ đề để nói, Tô Xán thầm thở phào, công lao thực sự thuộc về Trần
Linh San, nếu không nhờ khả năng cảm nhận của cô, vũ đạo không thể hòa
nhịp vào tiết tấu bài thơ, không thể tạo ra sân khấu như thế.
- Nên chúng ta đã thành công, mình xuống sân khấu nhìn thấy rất nhiều
người mắt ướt đấy, nếu mùa một mình không có hiệu quả như thế.
Trần Linh San đưa tay ra định nắm lấy tay Tô Xán, giọng giận dỗi:
- Đầu gỗ, còn bắt con gái phải chủ động.
Tô Xán người khẽ run lên, đột nhiên sinh ra tâm tình mãnh liệt không muốn rời Nhất Trung.
Đám Lý Lộ Mai xuất hiện bên cạnh, che miệng cười khúc khích.
Lý Lộ Mai trêu ghẹo:
- Bọn mình trước kia từng thảo luận tiêu chuẩn một nửa xứng với Linh San của bọn mình, cho dù về sau hai người cãi nhau, cũng phải khóc trong xe BMW! Cho nên không có BMW là ngàn vạn lần không được đâu, Tô Xán, lịch
trình phấn đậu của bạn còn xa lắm.
Trần Linh San vội vàng đẩy đám nữ sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn này đi:
- Lát nữa mình đi tìm các bạn, đi mau, đi mau.
Còn có cô gái chưa chịu thôi, tiếp tục hô:
- Nhớ đó Tô Xán, đó là lời vàng ngọc, bạn không nghe thiệt thòi đừng
trách bọn mình. Hai người bao giờ tâm sự xong, các chị em đợi ở cổng
đấy.
Tô Xán giang tay ra nói:
- Mình không có BMW.
- Đó không phải ý mình.
Trần Linh San đi tới, nói nhỏ vào bên tai Tô Xán:
- So với khóc trong BMW, mình muốn hạnh phúc ngồi sau xe đạp hơn.
Như lấy hết dũng khí dồn vào câu nói đó rồi, Trần Linh San như con bướm kinh hãi xòe cánh bay đi, đuổi theo đám nữ sinh:
- Đi thôi nào.
Tô Xán lặng người, nhìn theo bóng lưng Trần Linh San lẩm bẩm:
- Thực ra mình sắp phải đi rồi.
Y có thể che giấu tất cả mọi người, nhưng không muốn che giấu cô gái này.
Trần Linh San đã thay đổi rồi, không còn là cô gái thích hư vinh nhỏ,
thích được xung quanh chú ý nữa, cuộc đời cô sẽ đặc sắc, đó là điều
không cần nghi ngờ, nhưng có khả năng, trong cuộc đời mỹ lệ của cô, mình chỉ là ngôi sao băng xẹt qua, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy, thoáng xuất
hiện, có lẽ không bao lâu sau sẽ quên mất.
Tô Xán thậm chí có những lúc rất muốn ôm Trần Linh San vào lòng, rất muốn nắm tay cô, tạo nên câu chuyện đẹp.
Nhưng giống như Đường Vũ đã đi hơn nửa năm không có chút tin tức gì, câu chuyện đẹp biến thành trò cười trong hiện thực.
Trần Linh San quay lại, váy áo xoay tròn tán ra, giọng có chút thất vọng, song lại cười rất nhanh:
- Á, tiếc quá ! Hôm nay bị họ quấn lấy rồi, không thể cùng nhau về nhà nữa, lần sau nhé.
"Mình, mình không có ý đó!" Nhìn nụ cười của Trần Linh San, Tô Xán không sao nói được, không muốn phá hỏng niềm vui của cô, chỉ nói:
- Ừ, hẹn gặp lại ở trường.
Một nữ sinh thấy Trần Linh San quay lại phía Tô Xán thì hô lên:
- Đừng trốn, chúng ta đã hẹn với nhau ai có bạn trai phải mời khách đấy.
Đám nữ sinh cực kỳ hưng phấn phụ họa, làm má Trần Linh San nóng ran.
- Đám nha đầu chết tiệt định vét sạch mình đấy à?
Trần Linh San cho tay vào ví nhỏ màu đỏ đếm một lúc, sẵng giọng nói:
- Mình còn có 200 thôi đấy, các bạn nhìn vào mà gọi.
Vốn bọn họ chỉ đùa thôi, trêu chọc Trần Linh San và Tô Xán thành thói
quen của họ, còn chuyện lúc nãy, tất cả cho rằng Trần Linh San lúc đó
xoay người ôm Tô Xán là do kịch bản của ca vũ kịch, tạo thành một kết
cục hoàn mỹ.
Im lặng chỉ trong khoảnh khắc, đám nữ sinh lập tức reo hò vui sướng:
- Ngất mất, mình còn làm bà mai nhận lời mời mấy người theo đuổi bạn,
bạn cáo biệt cuộc đời độc thân rồi, mình kiếm đâu ra phiếu cơm dài hạn
như thế nữa.
- Cuối cùng cũng đợi được tới lúc Trần Linh San mời khách rồi! Bắt các
chị em đợi lâu như thế, không lột sạch quần áo bạn chém một trận làm sao hả được.
Nhìn theo Trần Linh San và đám con gái ríu rít rời đi, Tô Xán ngửa đầu
nhìn mặt trời một lúc lâu rồi thở dài, cũng chẳng có thời gian cho y đa
sầu đa cảm, vì nỗi lo khác đã choán lấy hết tâm chí.
Tô Xán và Triệu Lập Quân gặp nhau lúc 8 giờ sáng, Triệu Lập Quân còn
xách một cái lồng bánh bao, cùng Tô Xán vào quán, chủ quán nhìn thấy lập tức đon đả chào:
- Cục trưởng Triệu, chào buổi sáng. Cháu anh hả?
- Ừ, cháu tôi đấy.
Triệu Lập Quân cười ha hả:
- Sau này nó tới ăn không được chém nó nhé.
- Cục trưởng Triệu nói gì thế, ở đây khách nào chẳng như nhau, chúng tôi chém ai bao giờ?
Chủ quán không hỏi Triệu Lập Quân ăn gì, nhanh chóng làm hai bát mỳ bò đưa tới.
Triệu Lập Quân cầm đũa lên trước:
- Nào, ăn đi cho nóng.
Trong đội cảnh sát Triệu Lập Quân nổi tiếng là có ba cái mặt, đối diện
với tội phạm như hung thần ác sát, đối diện với cấp dưới thì cực kỳ lưu
manh cũng có vài phần nghĩa khí, đối diện với người bình thường thì vui
vẻ dễ gần.
- Hôm qua cháu nói có chuyện quan trọng muốn nói với chú, là chuyện gì?
Triệu Lập Quân tay gắp thịt bò, tay cầm bánh bao, nhai nhồm nhoàm nói,
nếu có thêm vò rượu trước mặt thì đúng là bức tranh sơn trại đại vương
sống động.
Triệu Lập Quân mắt còn có tơ máu, rõ ràng hôm qua ngủ chưa đủ giấc.
- Chú Triệu, chú cứ ăn đi đã, không cháu nói ra chú lại nghẹn không ăn được.
- Cái thằng nhóc này.
Triệu Lập Quân trừng mắt lên:
- Chú đây từng bị cướp dí súng vào đầu rồi còn chẳng sợ nữa là, cháu có chuyện gì được.
- Chú nói đấy nhé.
Tô Xán mở cái túi giấy để bên cạnh, kéo ra một tấm ảnh chỉ cho Triệu Lập Quân xem được.
Trong ảnh là Cận Đông Hải và Lưu Thành ngồi nói chuyện với nhau trong
biệt thự, Triệu Lập Quân nhìn một cái tức thì nghẹn cứng luôn, vội vàng
nhả cái bánh bao cắn dở ra, húp một ngụm nước mỳ, sau đó giật cái túi
giấy của Tô Xán, kéo y chạy khỏi quán.
Chủ quán nhìn theo lẩm bẩm:
- Lại ăn quịt rồi.
Chạy thẳng tới chỗ vắng người, Triệu Lập Quân mở túi ra, lấy từng bức
ảnh ra xem một, trong đó có cảnh Lưu Thành ném mấy cái bọc vào trong ao, run giọng hỏi Tô Xán:
- Trong đấy là cái gì?
- Tiền ạ.
- Nhiều không?
- Cháu lặn xuống kiểm tra, có gần chục bọc, bên trong toàn là tiền 100
đồng, cháu không đếm, nhưng ước chừng phải tới 4 -5 triệu.