Tô Xán không cần nói nhiều,
Lưu Thành, Cận Đông Hải dính líu ra sao ra sao, liên quan tới Vương Bạc
thế nào, Triệu Lập Quân chắc chắn hiểu hơn y.
Triệu Lập Quân nuốt nước bọt, chuyện liên quan tới bí thư chính pháp ủy
tỉnh ủy, ảnh hưởng quá lớn, củ khoai nóng này chính ông ta cũng không
dám nhận.
- Chuyện này, chuyện này ... Giờ ai cũng không thể tin được.
Triệu Lập Quân đi vòng quanh như kiến trên chảo nóng, đột nhiên dừng lại, kéo Tô Xán:
- Vợ bí thư Vương đến Hạ Hải rồi, chúng ta tới biệt thự thành ủy, cháu đem tình huống kể kỹ càng cho bà ấy nghe.
Tô Xán mừng rỡ, không ngờ vợ Vương Bạc tới Hạ Hải, sớm biết thế hôm qua
mình tới thẳng nhà Vương Bạc cho rồi, cần gì đi tìm Triệu Lập Quân, thế
là mất ngủ oan một đêm, chỉ trách nha đầu Lâm Lạc Nhiên không nói rõ đã
cúp điện thoại.
Triệu Lập Quân lái chiếc Santana cũ nát, vô lăng loại cực nặng, cần lực
tay phải khỏe, ngồi vào chỗ, Triệu Lập Quân lấy bao thuốc ném cho Tô
Xán, đóng cửa lại mới nhớ ra, giật lại bao thuốc, đây là thói quen của
ông ta, làm hai tên Cung Quân, Dương Đạo Viễn hưởng lợi không ít.
Xe tới biệt thự thành ủy, chiếc xe đỗ trước nhà Vương Bạc vẫn ở đó, theo dõi động tĩnh bên trong, thấy Triệu Lập Quân từ trong xe bước ra, liền
dựa sát vào ghế trốn tránh.
Triệu Lập Quân làm nghề gì, tất nhiên là biết có kẻ theo dõi, song mặc kệ, cứ vậy đi thẳng tới cửa nhà Vương Bạc gõ cửa.
- Chú Triệu.
Lâm Lạc Nhiên mở cửa, Triệu Lập Quân hay tới bàn việc với Vương Bạc, cô
rất quen rồi, tiếp đó thấy Tô Xán có chút mừng rỡ, rồi cau mày:
- Tô Xán, bạn tới đây làm gì, hôm qua bảo bạn đừng can dự vào mà.
- Nó đi với chú.
Triệu Lập Quân không giải thích nhiều, kéo Tô Xán vào nhà.
Trong phòng khách có một thiếu phụ tuổi trên ba mươi, không trang điểm,
tóc búi gọn gàng sau đầu, ăn mặc có phần trung tính hóa, sắc mặt bình
tĩnh, song rõ ràng nước da không tốt, có phần mỏi mệt.
Đó là Trương Thanh, vợ Vương Bạc, Tô Xán đã từng thấy ảnh bà.
- Lại có chuyện gì đây?
Một câu nói thể hiện phong phạm cường thế của Trương Thanh, giọng nói
hơi chút bực mình, đoán chừng thời gian qua bị làm phiền không ít rồi.
Triệu Lập Quân giới thiệu:
- Chị dâu, tôi là Triệu Lập Quân cục phó cục công an thành phố, tôi tin chuyện của bí thư Vương nhất định có nội tình.
Những người tới an ủi, hoặc nói lời khách sáo nhiều rồi, Trương Thanh đôi phần lãnh đạm, mời khách ngồi:
- Cậu phí công rồi, tôi tin tổ chức sẽ có câu trả lời công chính.
Ảnh hưởng của chuyện Vương Bạc lần này khá lớn, một mạch Vương hệ liên
tiếp xảy ra vấn đề khiến đối thủ có hạ uy tín Vương hệ, cao tầng Vương
hệ rất phẫn nộ với Vương Bạc. Nhà Trương Thanh cũng có ý kiến, bà tới Hạ Hải, có thể thấy chịu rất nhiều áp lực.
- Bí thư Vương trước khi xảy ra chuyện có đưa tôi một bản tài liệu, để
tôi ngầm điều tra xác nhận vài tình hình, bởi thế tôi tin vì hành động
này mà đụng chạm tới điểm yếu một vài kẻ, đều trách tôi làm việc thiếu
tinh cảnh giác.
Trương Thanh đưa tay ngăn lại, Triệu Lập Quân hiểu ý, không nói nữa.
- Chúng ta lên kia bàn bạc.
Trương Thanh đứng dậy nói:
Triệu Lập Quân, Tô Xán cũng đứng lên đi theo, Trương Thanh hơi nhíu mày, Triệu Lập Quân giải thích:
- Chị dâu, đây là Tô Xán, cháu nó nắm được ít tình hình, nó trình bày kỹ hơn tôi.
Đám Vương Uy Uy vốn bất mãn vì bị coi như trẻ con, thấy Tô Xán tham dự,
cũng cố chen vào thư phòng, bày bộ dạng nhất quyết không đi:
- Mẹ, dù thế nào Tô Xán cũng nói cho bọn con thôi mà, đúng không Tô Xán.
Tô Xán vốn định giữ mọi dinh dáng tới chuyện này, nhưng ba cặp mắt nhìn
mình chằm chằm, đặc biệt con yêu tinh Lâm Lạc Nhiên còn chớp chớp mắt
môi trề ra làm bộ tội nghiệp, khẽ gật đầu khẳng định.
Trương Thanh buông một tiếng thở dài, kéo rèm thư phòng lại:
- Nói đi, có tình huống gì.
Triệu Lập Quân trình bày qua thư tố cáo hệ thống chính pháp ủy thành phố liên quan việc bảo hộ thế lực đen, tham dự cổ phần các khu mỏ, tài liệu tỉ mỉ, độ đáng tin rất cao, còn chỉ đích danh tên lãnh đạo thành phố
can dự, Vương Bạc liền sai Triệu Lập Quân đi xác thực những tài liệu
này. Tiếp đó lại lấy ảnh Tô Xán chụp ra cho mọi người xem, lần này không cần giải thích gì cả.
Ba người Vương Uy Uy lao nhao truyền tay nhau xem ảnh thì Trương Thanh cầm ảnh Lưu Thành ném bọc xuống hồ hỏi:
- Sao cháu biết trong đó là tiền, và sao cháu chụp được cảnh này?
Câu trả lời được Tô Xán chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, nói không vấp váp gì:
- Có một lần hai anh em cháu đi chơi núi ...
- Hai anh em?
Trương Thanh ngắt lời ngay:
- Dạ, là em trai cháu nó chỉ mới học sơ trung, không biết gì đâu ạ.
Trương Thanh yên tâm gật đầu, Tô Xán thở phào, quả nhiên trẻ con là cái
lá chắn rất tốt, sẽ không ai nghi ngờ hành động của mình:
- ... Lúc đó nóng bức, thấy biệt thự này có cái ao, lại không ai ở nhà,
anh em cháu định lẻn vào bơi. Chính em cháu phát hiện ra những cái bọc
này, còn có khá nhiều. Sau này vì tò mò, cháu quay trở lại xem xét, phát hiện ra trong đó có rất nhiều tiền ....
- Cháu không lấy số tiền đó chứ?
Trương Thanh nghiêm túc hỏi, đám Vương Uy Uy cũng tò mò nhìn.
Tô Xán gãi đầu gãi tai:
- Dạ, vì có rất nhiều, cháu ước chừng cả triệu đồng cho nên không dám lấy.
Trương Thanh, Triệu Lập Quân tin ngay, nếu là người trưởng thành, thấy
số tiền lớn như vậy thì nghĩ ngay tới việc chiếm đoạt làm của riêng,
nhưng với thiếu niên như Tô Xán, sợ hãi cũng là hợp lý.
- Cháu đoán rất có thể đây là số tiền bất chính, nên theo dõi biệt thự
kia, rốt cuộc thấy được ông ta bọc tiền, ném xuống ao, và chụp những bức ảnh này.
- Cháu biết người trong hình là ai?
Vì Tô Xán giao bức ảnh này đúng lúc, Trương Thanh mới hỏi thế.
- Vâng, là bí thư chính pháp ủy Lưu Thành, là người đang điều tra chú
Vương, nên cháu đưa ảnh cho chú Triệu. Lần cháu tham gia bữa tiệc đón
chú Lâm tới Hạ Hải, có gặp ông ta rồi
- Cháu không biết những bức ảnh này có giúp được gì cho chú Vương không, có điều cháu có một yêu cầu nhỏ, vì không ảnh hưởng tới sinh hoạt học
tập bình thường của cháu, cháu hi vọng khi dùng những bức ảnh này làm
chứng đừng nói do cháu cung cấp. Chuyện này kể cả cha mẹ cháu cũng không nói.
Triệu Lập Quân xoa đầu Tô Xán:
- Thằng bé này rất có ý thức trinh thám, trước kia Hạ Hải phát sinh ra
sự kiện lừa đạo đặc biệt lớn, nó chính là người phát hiện manh mối đầu
tiên cung cấp cho chúng tôi, còn tham gia phỏng vấn khiến tội phạm phải
nhận tội, cứu vãn thành phố tổn thất cực lớn. Yên tâm, tới khi đó chú sẽ nói do điều tra viên của mình chụp được.
Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên há hốc mồm, bọn họ không biết
chuyện này, nếu không phải thời điểm không đúng, nếu không đã bức ép Tô
Xán kể đầu đuôi câu chuyện rồi.
Trương Thanh cầm túi ảnh, mặt biến đổi liên hồi, Triệu Lập Quân thì thản nhiên, vì mới đầu khi Tô Xán đưa cho những tấm ảnh này, vẻ mặt hắn cũng không khác gì.
- Những bức ảnh này cực kỳ quan trọng, cám ơn cháu. Giờ tôi lên tỉnh phản ánh tình huống này.
Trương Thanh lập tức đứng dậy, chân còn hơi run vì kích động, vì bà quá hiểu ý nghĩa của nó.
- Bọn con cũng đi.
Khỏi cần nói, tổ hợp ba người Vương Uy Uy đã xua hết mây đen, hưng phấn xung phong tham gia đoàn thiếu niên trinh thám.
Triệu Lập Quân thì nói:
- Vậy chúng ta chia hai ngả, tôi sẽ cho người theo dõi bảo vệ chứng cứ,
sau đó lấy tài liệu xác thực được, lên tỉnh hội họp với chị.
Tô Xán thở phào, bất giác nhìn Lâm Lạc Nhiên, nha đầu này vội quay đầu
sang bên, rất có hiềm nghi che giấu vừa rồi nhìn trộm minh, má vẫn còn
ửng hồng, rất là đáng yêu.
Tiếp đó mọi người bàn kế hoạch, để Triệu Lập Quân và Tô Xán thu hút sự
chú ý của những kẻ theo dõi bên ngoài, sau đó Trương Thanh rời Hạ Hải.
Trước khi ra cửa, Vương Uy Uy ôm vai Tô Xán, cảm động nói:
- Người anh em, tôi nợ cậu nhiều lắm.