Cũng chỉ một thoáng, vị tổng giám đốc coi như không có chuyện gì tiếp tục phát biểu, cô gái phòng
tài vụ vội vàng vẫy tay gọi vũ cảnh phụ trách hiện trường tới.
Đám tiểu bối đi cùng trưởng bối của mình thấy Tô Xán xen ngang thì hứng
thú hẳn lên, bọn họ đi cùng trưởng bối khô khan cả ngày rồi, lúc này
thấy Tô Xán lớ ngớ sau lưng tổng giám đốc đi ra, sau đó trố mắt luống
cuống đứng đó đều không nhịn được cười, đây là chuyện thú vị nhất trong
ngày hôm nay.
Kỳ thực trong mắt các nhân vật lớn loại chuyện nhỏ này chẳng đáng là gì, họ đoán chừng là con của nhân viên nào đó trong cuộc chiêu đãi thôi,
không ai chú ý chi tiết nhỏ này, thế nhưng họ cũng đều hiểu cha mẹ đứa
bé này sau buổi tiếp đãi thế nào cũng bị khai trừ, đó cũng là điều họ
không bận tâm.
Nhưng một số người tâm tình không thể thoải mái.
Trước khi hai vũ cảnh tới chỗ Tô Xán, trong đám người tiếp đãi có náo
động nhỏ, quần jean xanh nhạt, T-shirt bó người Lâm Lạc Nhiên bộ dạng cô thiếu nữ ngoan hiền đi ra, tóc không buộc đuôi ngựa như ở trường, suối
tóc suôn mêm buông xuống vai, tới trước mặt Tô Xán, đôi mắt đặc biệt to
chớp chớp:
- Tô Xán, tới tìm mình hả? Tốt quá, hôm nay buồn chết đi được.
Thế là náo động nhỏ thành tiếng cười rộ lên, không khí chuyển biến đột
ngột, tương phản mà tự nhiên, hóa giải sự lúng túng vừa rồi.
Ít tuổi luôn có lợi thế.
Không ít người nhìn về phía Lâm Sở:
- Đứa cháu gái này của anh tính giống hệt cha nó, rất là thẳng thắn.
Có người cười:
- Bạn trai à? Tiểu Nhiên động lòng xuân rồi.
Một số ít người trẻ tuổi chú ý Lâm Lạc Nhiên suốt cả ngày đợi cơ hội tiếp cận vào bữa tiệc liên hoan thất vọng.
Đương nhiên cũng có người hứng thú với Tô Xán.
Viên tổng giám đốc lau mồ hôi, không khí chuyển biến như thế ông ta nào
không biết thuận thế mau chóng kết thúc bài phát biểu, mời bí thư thành
ủy lên nói chuyện.
- Vương Lão Tam không tới à?
Một nam tử trung niên bên cạnh Lâm Sở hỏi nhỏ, Lâm Sở nhìn Vương Uy Uy trong đám tiểu bối:
- Ông ta đi câu cá, chúng ta đừng kinh động tới ông ta nữa.
Lâm Lạc Nhiên đi ra giải vây cho Tô Xán một phen chấn động, vị đại tiểu
thư Lâm gia này không dễ tiếp xúc, rất nhiều quan viên biết con cái mình tới bắt chuyện người ta đều không thèm để ý, cái vòng tròn của Vương Uy Uy không phải dễ dàng vào được, một số cán bộ thành phố bỏ ý nghĩ quá
phận.
Ai mà ngờ tự nhiên có một thiến niên xen vào, làm cô tiểu thư trước giờ
mặt luôn hờ hững lại dùng ngữ khí thân thiết như vậy nói chuyện, tình
hình trở nên vi diệu.
Lại nhìn sang Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ đều đưa tay ra hiệu với Tô Xán, không khỏi lấy làm lạ.
Nhìn ra được Lâm Lạc Nhiên thực sự vui mừng vì mình tới, đoán chừng ở
cái khách sạn nghỉ dưỡng này làm cô gái hoạt bát ưa chuyện này sắp buồn chán tới sinh bệnh rồi, nghĩ tới đó Tô Xán cười méo xẹo, nhìn ánh mắt
Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ thì biết, mình sắp thành từ đại diện cho "trò vui" của bọn họ.
Vương Uy Uy giống anh em họ Lâm, rất dễ gần, con cháu cán bộ thi thoảng
tới trò chuyện với hắn, người xun xoe, người tỏ vẻ lão thành, tuổi lớn
tuổi nhỏ đều có hết, Vương Uy Uy đều vui vẻ đáp lại. Lâm Trứu Vũ bị cha
mình Lâm Sở trông coi, không thoát thân được, ra sức ra hiệu với Tô Xán, khi đi qua bên cạnh y còn không quên nói một câu:
- Cậu chơi với Lạc Nhiên trước, tôi tới muộn chút.
Sau đó bị cha hắn trừng mắt một cái, lập tức ngoan như chim cút.
Tô Xán trông cảnh đó thì buồn cười lắm, Lâm Trứu Vũ thường ngày rất
ngông nghênh không coi ai ra gì, ai có thể tưởng tượng trước mặt trưởng
bối lại như gà con. Lâm Sở là người khiêm tốn hiền hòa, có vài phần trí
thức sách vở, xong với đứa con trai này lại cực kỳ nghiêm khắc.
Đợi mọi người đi cả vào sảnh hội nghị, Lâm Lạc Nhiên kéo Tô Xán ra sân sau khách sạn.
Giữa thảm cỏ miên man dọn ra một cái sân, có phông màn chiếu phim lộ
thiên, gần hồ có giả sơn và chòi nghỉ theo kiểu cổ, liễu xanh rủ bóng,
gió mát vờn mặt.
Lâm Lạc Nhiên tới phòng quản lý lấy bóng rổ tới, thay cả quần áo vận
động, tóc cột đuôi ngựa quen thuộc, chiếc áo ba lỗ màu tím nhạt ôm sát
người, thoải mái khoe cánh tay trần làn da trắng hồng hào khỏe khoắn,
đồi ngực vượt quá quy mô thiếu nữ chẳng biết độn gì bên trong không vươn cao ngất, chiếc quần bó lấy bờ mông tròn trịa và cặp đùi tràn đầy sức
sống, làm người ta thực sự chỉ muốn đưa tay thử sự co dãn dưới lớp quần
mỏng manh đó.
Tô Xán nuốt nước bọt nghĩ, mình quả thực không đi uổng chuyến này. Lâm
Lạc Nhiên không biết Tô Xán đang tăm tia mông ngực mình, đang làm động
tác khởi động, sau đó nhảy lên, quả bóng rời tay vẽ vòng tròn rơi xuống
rổ, "pang", trúng vành rổ không vào.
Thè lưỡi làm vẻ mặt đáng yêu:
- May mà họ vào phòng hội nghị hết rồi, bạn không biết chán thế nào đâu.
Tô Xán khó khăn dời mắt khỏi người Lâm Lạc Nhiên, nhớ tới lúc nhỏ theo
cha mẹ tới đơn vị liên hoan, cùng Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ bày đủ trò,
chuyện nổ pháp dọa gả làm không ít, có điều bọn họ tới những nhà hàng
thường, khác hẳn với nơi sang trọng này, nơi thế này tất nhiên không cho đùa nghịch như vậy.
Cuộc sống của Lâm Lạc Nhiên là thứ Tô Xán không hình dung ra được, Lâm Lạc Nhiên cũng thể biết cuộc sống Tô Xán.
- Mình không thể nói cho bạn biết là kỹ xảo gì, chỉ lấy kinh nghiệm mà
nói thôi, quan trọng nhất là chắc chắn, không chỉ nói tới động tác, mà
nói tới tâm lý nữa, không được nắm vội, phải giữ được tiết tấu. Mình
kiến nghị bạn đi xem chơi bóng đường phố, tâm trạng nhàn nhã đó mới càng phát huy được tự nhiên, tìm được cảm giác bóng.
Lâm Lạc Nhiên mau chóng đi vào vai trò huấn luyện viên.
- Mình cứ luyện tập cơ sở đã.
Tô Xán biết đi đâu xem bóng rổ đường phố? Thứ này e một số thành phố lớn có sinh hoạt ưu tú mới vừa ra đời, nhà Tô Xán chỉ có một cái đầu VCD,
nhưng cũng chẳng tìm đâu ra đĩa mà xem.
Lâm Lạc Nhiên hơi buồn cười, có điều cũng phải, chưa học đi đã lo học
chạy, cái này không gấp được, hôm nay Tô Xán bất ngờ xuất hiện làm cô
hơi kích động rồi.
Hai người chơi bóng, tất nhiên Lâm Lạc Nhiên tấn công, còn Tô Xán chuyên tâm phòng thủ, tuy địa điểm thay đổi, có điều vẫn ăn ý giống ở sân
trường.
Chẳng bao lâu xung quanh sân có ít người vây quanh xem, tuổi đều chừng
mười sáu mười bảy, lớn hơn chút cũng có, chắc là con cháu quan viên vừa
mới ở đại sảnh đi ra, chỉ đứng quan sát hai người họ chơi dắt bóng, cướp bóng, vì địa vị siêu nhiên của nhà Lâm Lạc Nhiên và bới chính tính cách không thân thiện của cô, nên không ai tới chơi cùng.
Ngược lại Tô Xán có thể cùng Lâm Lạc Nhiên chơi vui vẻ như thế làm bọn
họ rất ghen tị, Lâm Lạc Nhiên lúc ở bên cạnh trưởng bối tĩnh lặng như xử nữ, giờ ra sân bóng lại như thỏ rời hang, rất là kinh ngạc.
Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ cuối cùng cũng kiếm đượt cơ hội thoát thân ra sân bóng, theo sau là một nam một nữ.
- Đây là Lưu Vũ Nhiên, con trai bí thư Lưu. Đây là Giang Lê, con gái chính ủy Giang.
Vương Uy Uy chỉ đứa con trai mười lăm tuổi và cô bé mười ba tuổi trông
có vẻ già dặn giới thiệu, giọng mang chút vẻ chơi đùa, rồi chỉ Tô Xán:
- Đây là Tô Xán.
Lưu Vũ Nhiên rất lễ phép:
- Chào anh Tô Xán.
Giang Lê có ít tính cách tiểu thư, trề môi:
- Kỹ thuật của anh quá nát.
Cả đám cười rộ lên.
- Chào hai em.
Tô Xán cũng cười, chỉ là đứa bé thôi, chưa bị xã hội vấy bẩn thôi, rất đáng yêu.
Vương Uy Uy vỗ vai Tô Xán:
- Chơi game thì cậu khá đấy, nhưng chơi bóng à, ha ha ha, còn phải học nhiều.