Có Vương Uy Uy xuất hiện,
sân bóng náo nhiệt hơn nhiều, trong mọi người trình độ cao nhất đương
nhiên là Lâm Lạc Nhiên, thứ đến là Lâm Trứu Vũ, Vương Uy Uy vừa rồi mạnh miệng lắm, vậy mà còn thua tên béo.
Còn Tô Xán trình độ ngang với Lưu Vũ Nhiên, Giang Lê thì thích nhất là
đứng ngoài chỉ chỏ bình luận Tô Xán và Lâm Trứu Vũ chứ không vào chơi,
lúc thì ôm đầu vì Tô Xán bỏ qua pha ghi điểm ngon ơ, lúc lớn tiếng chửi
Lâm Trứu Vũ là "lợn béo", làm Lâm Trứu Vũ nghiến răng nghiến lợi, nhưng
không làm gì nổi.
Sân bóng này do dọn một phần bãi cỏ mà thành, bên cạnh bãi có là con
đường đủ cho xe đi lại, một chiếc Toyota việt dã chạy tới, lái xe là một vũ cảnh, ngồi sau là mấy thiếu niên ăn mặc rất thời thượng.
Xe dừng lại, đám thiếu niên kia nhảy xuống, vừa đi qua bên này vừa gọi:
- Uy Uy, Lạc Nhiên, nghe nói hai người tới đây học hả, vừa khai giảng
không lâu thì cả đám mất tích tập thể, có phải bị tôi dọa chạy mất
không?
- Là Triệu Lục, thằng chó này từ thời trường học trước tôi đã không ưa,
mồm miệng suốt ngày phun rắm. Nếu không phải cha tôi dặn thì tôi đánh
chết nó lâu rồi.
Lâm Trứu Vũ giới thiệu tình huống cho Tô Xán biết, thấp giọng nói:
- Thằng này phiền lắm, sao lại tới đây.
Triệu Lục hất đầu về phía thành phố Hạ Hải, nơi đó chỉ thấp thoáng quần thể kiến trúc không cao bao phủ dưới ánh hoàng hôn:
- Nghe nói các cậu chạy tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đọc sách, không ngờ là sự thật.
Vương Uy Uy rất biết cách xử sự, không tỏ ra bất mãn, cười nói:
- Chú Triệu tới muộn à?
Đám người này xuất hiện, Lâm Lạc Nhiên liền tỏ ra lạnh băng xa cách, chẳng thèm để ý Vương Uy Uy nói chuyện với bọn chúng.
Đám Triệu Lục ở một vòng tròn, Vương Uy Uy ở một vòng tròn khác, hai bên mặc dù chưa tới mức không đội trời chung, song từ quan hệ hai phía có
thể đoán ra sơ bộ phân tranh lợi ích của hai thế lực.
- Đang chơi bóng rổ hả, bọn này bốn chấp năm người bên đó luôn.
Triệu Lục cởi áo ngoài ra, thách thức:
Lâm Trứu Vũ nhổ bãi nước bọt:
- Bọn tao không quen ỷ đông hiếp ít.
Triệu Lục mặt biến sắc, câu này rõ ràng ám chỉ bọn chúng ở trường cũ quen ỷ đông bắt nạt người khác.
Lưu Vũ Nhiên rất khôn ngoan:
- Các anh chị chơi đi, em đứng cổ vũ.
Lâm Lạc Nhiên gật đầu, cô cũng muốn cho Tô Xán một cơ hội thực chiến.
Chiều cao trung bình của đám Triệu Lục hơn phía Vương Uy Uy một chút,
Vương Uy Uy dựa vào cơ thể rắn chắc cùng lối chơi xông xáo bù đắp thiếu
xót kỹ thuật, miễn cưỡng theo kịp tiết tấu. Kỹ thuật của Lâm Trứu Vũ
không tệ, chỉ có điều thể lực hơi kém, chơi được mười phút đã thở phì
phò, động tác chậm chạp hẳn.
Phía bọn họ hoàn toàn dựa vào kỹ thuật cao siêu, cùng sự deo dai linh
hoạt của Lâm Lạc Nhiên đột phá bốn tên nam tử cao lớn Triệu Lục, không
bị bỏ cách quá lớn, vẫn duy trì được thế bám đuổi. Nhưng sau khi đối
phương nhìn ra được Tô Xán là chim non, uy hiếp lớn nhất chỉ có Lâm Lạc
Nhiên, phân ra hai tên theo sát cô, tình thế lập tức biến đổi.
Xem ra đám Triệu Lục chơi thường xuyên, đều là hảo thủ, Lâm Lạc Nhiên cứ có bóng là bị kèm sát, thi thoảng kêu nhỏ, chẳng mấy chốc mồ hôi đầm
đìa rơi vào khổ chiến, khó lắm mới chuyền bóng sang cho Tô Xán, chưa giữ nóng tay đã bị đối thủ cười hô hố đoạt mất.
Giang Lê ở ngoài sốt ruột hò hét:
- Lợn béo mau cướp bóng lại đi, "kỹ thuật hạng ba", cố lên!
Điểm số lên tới 15 - 10, Triệu Lục lộ vẻ đắc ý, nhìn Lâm Lạc Nhiên áo
dính mồ hôi bám sát vào thân hình nảy nở đang cố sức vẫy vùng, máu
huyết mỗi người đều sôi lên.
Quả bóng lăn tới trước mặt Tô Xán, y vừa cúi xuống ôm lấy, Giang Lê ôm mặt làm bộ dạng không muốn nhìn:
- Kỹ thuật hạng ba, mau chuyền đi, chuyền cho chị Lâm.
Hai tên cao lớn phía Triệu Lục lập tức che kín Lâm Lạc Nhiên, không cho
cô lấy bóng, nói thực nếu không phải thể lực của con gái vốn thất thế
với con trai, bọn họ đã không thể kéo dãn được điểm số.
Triệu Lục vốn chặn Lâm Trứu Vũ nhêch miệng cười, thể lực tiêu hao lớn
Lâm Trứu Vũ sắp không nhúc nhích được nữa rồi, hắn liền bỏ sang kèm Tô
Xán, tốc độ hắn không nhanh, tính hồi phục thế lực, sau đó cướp bóng
của Tô Xán phản công nhanh.
Trong bốn người thì Tô Xán mới chỉ hơi mệt, dù sao cơ hội nhận bóng của y ít nhất, thời gian giữ được bóng lại càng ít, đám Vương Uy Uy đều nhìn
ra, Tô Xán là "máy chuyền bóng" của đối phương, chỉ cần chuyền bóng cho
y, nhất định y sẽ "sang tay" cho đối thủ.
Tất nhiên Tô Xán có khả năng ném xa ghi điểm, song ở trận đấu thế này,
không có thời gian cho y thảnh thơi nhắm rổ, không chỉ đối thủ quấy
nhiễu, mà cả ảnh hưởng tâm lý cũng khiến độ chính xác của y giảm thảm
hại, ném 8 quả mới chỉ ăn may được 1 quả thôi, đám Mậu Tiểu Thì còn tính dùng mình làm vũ khí bí mật gì đó, đúng là quá lý tưởng hóa rồi.
Triệu Lục thong thả tới trước mặt Tô Xán, hai tay giang ra, phong tỏa hết đường tiến của Tô Xán, chỉ quả bóng trong tay y, trêu:
- Giao cho tôi đi.
Giang Lê trông thấy Triệu Lục cố ý tạo dáng, ngứa mắt nói:
- Xì, tưởng mình là Châu Tình Trì à?
Tô Xán nhìn quanh, dưới rổ đám Vương Uy Uy đều bị thân hình to lớn của
đối phương đẩy vào góc chết, họ thể lực suy giảm không chiếm lại được vị trí có lợi.
Ai cũng nghĩ rằng Tô Xán chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn nộp
bóng, hoặc là bị cướp, kết quả đều giống nhau, song y còn lựa chọn cuối
cùng.
Thu bóng lại sát người, dùng cả năm ngón tay giữ bóng, tay còn lại nâng
bóng, Tô Xán có ngón tay dài tinh tế rất phù hợp chơi piano, mặc dù vì
gần đây tập đập bóng hơi sưng, nhưng không ảnh hưởng một tay cỏ thể nắm
trọn cả quả bóng.
Nhớ lại cảm giác bóng mà Lâm Lạc Nhiên nói, thả lỏng bản thân.
Ổn định! Lời Lâm Lạc Nhiên không ngừng vang bên tai, không phải động tác mà cả tâm lý, thở ra một hơi, Tô Xán nhảy lên, cảm giác nhẹ bỗng.
Là chuyền bóng! Triệu Lục nhảy lên theo, tay vươn ra nhu tay vượn:
- Vô ích thôi.
Không, không phải là chuyền bóng, mắt Vương Uy Uy nheo lại.
Lâm Lạc Nhiên đã chuẩn bị đón bóng.
Vươn người, hai tay nâng bóng ném đi, bóng bay lên không, vượt qua đầu
của tất cả mọi người. Lưu Vũ Nhiên siết chặt tay, Giang Lê bất chấp thân phận chửi:
- Kỹ thuật hạng ba ... Ném bóng bừa bãi cái ...
Quả bóng vẽ lên một đường cong, rơi gọn vào rổ.
- Chó ...!
Câu chửi vừa vọt ra khỏi miệng, Giang Lê đã đưa tay bịt lấy mồm mình.
Đám Triệu Lục đưa mặt nhìn nhau.
- Sơ xuất quá.
- Không sao! Chó ngáp phải ruồi thôi! Còn chưa xong đâu!
Triệu Lục phất tay không để ý:
Trận đấu tiếp tục, thế nhưng bắt đầu có thứ thay đổi, vốn trước đó tránh chuyền bóng cho Tô Xán hết mức có thể, hiện giờ chỉ cần cơ hội thích
hợp là đám Vương Uy Uy chuyền bóng cho y, sau đó Tô Xán bật nhảy ném
bóng. Bóng mang theo quỹ tích cực hiểm, bao lần làm không khí sân bóng
sôi trào.
Mặc dù về sau bị kèm sát quấy nhiễu, Tô Xán vẫn giữ được tỉ lệ ném rổ
thành công trên 60%, đám Triệu Lục không còn nhàn nhã dạo chơi được
nữa, bắt đầu quát tháo lẫn nhau, còn Tô Xán càng lúc càng nắm chuẩn xác
kỹ thuật ném bóng, cảm giác mỗi lúc một tốt, tự tin mỗi lúc một tăng.
Chỉ cần bóng chuyền tới tay Tô Xán là bốn người Triêu Lục giật đánh thót một cái.
Đây chỉ là cái sân bóng rổ nhỏ, nhỏ hơn sân bóng tiêu chuẩn rất nhiều,
bóng cứ vào tay Tô Xán, thậm chí y chẳng dẫn bóng lấy một bước, lập tức
nhảy lên ném bóng đi.
Triệu Lục tức sôi gan, chửi bới um cả lên:
- Con mẹ nó, ít nhất mày cũng phải dẫn bóng đi vài bước chứ.
- Xin lỗi, cái đó tôi còn chưa học!
Tô Xán nói thật, Lâm Lạc Nhiên mới dạy y đúng hai thứ, đập bóng và à vẫn là đập bóng kiểu cắt kéo.
Triệu Lục thiếu chút nữa trượt chân ngã, cảm giác hết sức thất bại.