Đại Niết Bàn

Chương 131: Q.4 - Chương 131: Thế giới của Mục Tuyền (2).




Tờ báo ông Đường cầm trên tay có đăng bài Tô Xán vừa mới tới Mỹ đã bị bắt đưa lên phòng hiệu trưởng, do phóng viên trường học chụp được, một tờ là Tô Xán đứng trên giảng đường, đối diện với lãnh đạo trường Exeter diễn giảng.

Có rất nhiều báo, tạp chí, cả của Mỹ lẫn báo liên hợp Water Dung Thành, đều đặt lên bàn, tất cả do Đường Vũ thu thập, có vẻ "vô tình" đặt phía dưới cái bàn kính, những tờ báo này có một điểm chung, đều cho đăng tin về một chàng trai.

Mục Tuyền không biết nên tức giận hay nên buồn cười nữa, liếc qua tờ báo một cái, giọng hơi hậm hực:

- Anh đi mà hỏi đứa con gái bảo bối của anh ấy, bây giờ chỉ biết nghĩ bên ngoài, đang thị uy với chúng ta đấy.

Ông Đường vừa mới về, nên chưa đọc, ngồi xuống lật báo xem, ngạc nhiên bật cười:

- Ồ, chú nhóc này thú vị thật.

Mục Tuyền khẽ cười, ở trong nhà bà thể hiện nụ cười thực sự hiếm thấy:

- Cái gì mà thú vị chứ, nói chính xác thì là đứa ưa gây chuyện.

Ông Đường cười ha hả, nhìn về phía phòng ngủ của con gái, cửa phòng mở, trong nhà rất yên tĩnh, chỉ cần hai vợ chồng họ không cố ý hạ thấp giọng xuống, nói gì Đường Vũ cũng nghe thấy.

Mục Tuyền lại nói:

- Đây là điển hình báo tin vui không báo tin buồn, những biểu hiện nổi bật ở trong trường đều có hết ở đây, chuyện này chỉ nó lên thằng bé đó rất nỗ lực thôi. Em lại còn không biết hai đứa chúng nó làm gì bên đó à, con bé này, thật là nuôi phí công mà.

- Theo anh thấy, con gái chúng ta giống hệt em, từ tính cách, suy nghĩ.

Nói tới đó, Ông Đường áp giọng xuống, ghé sát vào tai vợ, dài giọng ra:

- Ở Thượng Hải, anh đã khảo sát thằng bé đó rồi, xử thế vững vàng, chín chắn. Giống anh năm xưa, nếu không con gái chúng ta sao bảo vệ nó như vậy được? Cũng giống em năm xưa.

Mục Tuyền lườm chồng một cái đầy quyến rũ, đánh tay ông ta:

- Không đứng đắn.

Ông Đường rụt bàn tay lại, mặt có chút vô lại:

- Ở trước mặt người khác làm ra vẻ trang trọng, trước mặt chồng lả lơi, đó là bí quyết vợ chồng ân ái lâu dài, chỉ có thiên tài mới làm được, nữ nhân như thế không nhiều. Với những nữ nhân không đủ tài sắc, sẽ cảm thấy vợ chồng ân ái là câu đố không lời giải, từ mặt này mà nói, vợ anh là một thiên tài.

Mục Tuyền cố đẩy ra, cuối cùng vẫn bất lực bị chồng ôm vào trong lòng, nhưng lòng bà lúc này có hứng thú với chuyện gì khác:

- Con người thời buổi này không còn giống chúng ta trước kia nữa rồi, cũng không ai so được với anh, khi đó chúng ta không dựa vào cha mẹ, nỗ lực phấn đấu, con người đơn thuần, không có gì cả, nhưng sớm tối bên nhau rất hạnh phúc. Có điều xã hội thời buổi này đâu còn được đơn giản như vậy nữa, địa vị, công danh, tiền bạc, ảnh hưởng ... Đại biểu của người thành công là giá trị bản thân lớn hay nhỏ. Người trẻ tuổi bây giờ ngày càng nông nổi phù phiếm toan tính, giá trị quan bây giờ đâu có còn giống thời anh mỗi sáng ra ngoài xếp hàng mua bánh bao sữa bò về cho Tiểu Vũ?

Ông Đường đặt tay leo eo vợ vuốt ve, vòng eo vẫn còn rất thon gọn không kém gì thời thiếu nữ:

- Đúng, đúng, khi đó em là thiên kim đại tiểu thư đâu cần mưu tính gì ở anh, theo anh tới Hạ Hải lạc hậu ở liền mười mấy năm, sinh cho anh một cô con gái xinh đẹp như thiên sứ.

Mục Tuyền như tự nói một mình:

- Bọn trẻ bây giờ có được nhiều thứ quá dễ dàng nên không biết quý trọng, như thiên kim bảo bối của trưởng phòng nhân sự tỉnh bọn em đó, con trai cán bộ quân khu tốt như vậy, chàng trai ấy biết làm cơm, biết lo việc nhà, trong nhà cũng thích con dâu tương lai, kết quả sống chung ba năm, đôi tiểu tình lữ chỉ vì mâu thuẫn nhỏ mà chia tay, chưa được mấy tháng đã gả cho người khác, anh chồng mới tham ăn lười làm, cả con người có chút giá trị là trong nhà có chút tiền thôi, hoàn toàn không so được với chàng trai trước, nghe đâu lại quay về với nhau, bọn nhóc ấy nghĩ cái gì vậy.

- Ví dụ như vậy quá nhiều, suy nghĩ của đám trẻ bây giờ so với chúng ta đã sinh ra khoảng cách không vượt qua được, không thể so sánh với chúng ta năm xưa, không thể lấy tiêu chuẩn cũ đánh giá, bởi thế em mới càng thêm thận trọng. Chuyện của Tiểu Vũ và Tô Xán, em cũng không phải nhất định là chia tách chúng nó, chỉ vì hai đứa nó hiện giờ cái gì cũng không có, chỉ mới mười tám tuổi thôi, toàn ảo tưởng mơ mộng, hiện giờ chưa nói tới tình cảm vội, tương lai có vô vàn biến cố chưa dám chắc, em chỉ muốn con mình học được cách từ bỏ, như thế đối diện với biến cố tương lai sẽ đỡ tổn thương hơn, không phải nhắm vào Tô Xán.

- Tốt nghiệp cao trung rồi, hai đứa nó không phải là cá trong cùng dòng sông nữa, cho dù có tụ lại ở cùng một con sông cũng chưa chắc theo cùng ra biển, ở biển còn phân biển sâu và phù du. Chúng nó rồi sẽ hiểu hôn nhân và yêu đương là hai chuyện khác nhau, không thể tính làm một. Kinh tế, sinh hoạt, rồi khác biệt về văn hóa tư tưởng hai bên, khác biệt về bối cảnh gia đình, khác biệt về nơi công tác, bao nhiêu nhân tố xen vào, đâu như cái thời đơn thuần của chúng ta.

- Anh nói xem, dù hiện giờ em tỏ thái độ có thiện cảm với thằng bé đó, cho hai đứa nó phát triển thì cũng có ý nghĩa gì hay không? Hiện giờ với chúng nghĩ mọi thứ tồn tại tới khi sông cạn đá mòn, cái gì cũng lung linh đẹp đẽ, tiêu tiền của cha mẹ không cần phải nghĩ tới tương lai bao xa, đẹp thì đẹp nhưng không nên lạc lối trong đó, rồi thức tỉnh ở hiện thực sẽ không chịu nổi đả kích.

Mục Tuyền nói một hơi dài, thấy chồng không có phản ứng gì, nhìn lại mới phát hiện ra chồng mình ngủ khì từ bao giờ, hậm hực đẩy tấm thân to béo của ông ta ra bỏ về phòng.

Ông Đường cười hì hì đi theo, ông ta quá hiểu vợ mình, Mục Tuyền đã nhận định chuyện gì đúng là sẽ làm, không cần giải thích trình bảy với ai, kết cả ông ta, hôm nay nói nhiều như thế chỉ là dối lòng thôi, không thể coi hoàn toàn là thật.

…..

Lữ Tiên Minh tới Nhị Thập Thất Trung uổng công trở về, khiến đám nữ sinh Từ Trung thời gian trước liên tục tới Nhị Thập Thân Trung cũng sau thời gian quá khích quay lại bình tĩnh. Nói chung thì đó chẳng qua là một phản ứng nóng nảy do áp lực học tập năm thứ ba đem lại mà thôi.

Đám học sinh năm thứ ba bắt đầu đơn thuần mỗi ngày chỉ biết tới đến trường rồi về nhà, về nhà rồi đến trường, đợi cái tháng 7 mà vô số học sinh cao trung Trung Quốc sợ hãi tới như thế núi lở.

Bên ngoài Nhị Thập Thất Trung có một cái quán mỹ nhỏ nhỏ, lúc này hoàn toàn bị nhóm Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán, Đường Vũ, Trương Hiền, Trương Phi Phi chiếm cứ.

Trương Phi Phi bê một bát thì bò cay ngẩng đầu lên, bị cay tới sưng cả môi, trông vô cùng gợi cảm, mà cô gái này vốn đã rất gợi cảm rồi.

- Tôi quyết định thi vào trường nghệ thuật thể dục, biết sao được, ở trường chúng ta, thành tích văn hoa muốn tiến thêm một hạng lúc này chẳng khác gì lấy mạng người ta, đám người xếp hạng trước tôi đâu có kẻ nào ăn chay đâu, làm sao mà so được với bọn họ. Bắt đầu từ khi lên năm thứ ba, cơ bản tôi sống trong phòng vẽ rồi, các cậu chưa biết phải không, lớp tôi có gần 1/3 học sinh nghệ thuật toàn trường đấy, nói tóm lại là tôi định báo danh vào đại học mỹ thuật thuộc ĐH Dung Thành, thật là ghen tỵ với Đường Vũ, thích trường nào là vào trường đó, người ta còn tranh nhau nữa, đến cao khảo cũng không cần nữa.

Trương Phi Phi than phiền, mặc dù nhà cô có rất nhiều con đường để vào được trường tốt, nhưng không thể quá mức, không vào được trường tốt nhất thì phải vào trường mình thích, ít nhiều cô nàng này cũng có vốn liếng của mình, không muốn dựa cả vào gia đình.

Đây là chủ đề bàn tán sôi nổi của học sinh năm thứ ba bây giờ, bọn họ đã tới thời gian phải điền nguyện vọng chọn trường rồi.

- Oa tốt quá rồi, mình cũng định vào ĐH Dung Thành này, đuổi được Trương Hiền đi chỗ khác là chúng ta thành một đôi.

Trang Chí Vũ cười hì hì, cái gốc của nhà hắn ở Dung Thành, mặc dù cha mẹ hắn muốn hắn còn trẻ đi xa một chút, một phương diện là để rèn luyện, mở rộng đầu óc, đương nhiên cũng có tâm thái nhìn hắn thấy phiền rồi muốn đá khỏi nhà.

Có điều Trang Chí Vũ là chàng trai con nhà giàu thích hưởng thụ quen rồi, không có hoài bão to lớn gì cho cam, được vào ĐH Dung Thành so với rất nhiều học sinh cao trung bình thường mà nói cũng là chuyện đáng nể.

- Tôi nhìn cái bản mặt cậu năm năm rồi, không muốn nhìn thêm nữa, đừng có trườn ra làm phiền tôi nữa.

Trương Phi Phi bĩu môi với Trang Chí Vũ, lại khoe:

- Cho mọi người biết một tin vui, tôi đã lấy được chứng chỉ chuyên nghiệp của học viện mỹ thuật Trung Quốc rồi.

Lâm Trứu Vũ "hả" một tiếng:

- Chính là cái hồi tháng 2 chạy tới Hàng Châu thi đấy hả?

Tâm tình Trương Phi Phi rất tốt, gật đầu tự đắc nói:

- Đứng top 10 toàn quốc đấy, lợi hại không? Một giáo viên hướng dẫn ở học viện mỹ thuật nhín trúng tôi, chính miệng nói nếu nửa năm sau tôi tới, ông ấy đích thân dạy tôi học vẽ.

Trang Chí Vũ dùng ánh mắt bỉ ối nhìn từ đôi chân dài miên man tới đồi ngực mơn mởn của Trương Phi Phi sau chiếc áo đen hai dây rộng cổ, liếm môi nói:

- Nhìn trúng chỗ nào vậy, ông ta là giáo viên quái gì, có mà lưu manh thì có.

Trương Phi Phi không thèm để ý tới ánh mắt Trang Chí Vũ quét tới quét lui trên ngực mình:

- Đừng có mà nói ba lăng nhăng, có biết tên tuổi ông ấy không, là Trang Dần, đúng thật là, cùng họ với nhau, sao nhân phẩm lại chênh lệch xa như vậy? Đề thi mỹ thuật quốc gia là do một học sinh của ông ấy ra đấy, được ông ấy dạy bảo là ao ước của không biết bao nhiêu người, chuyện này xử lý xong làm tôi mất ngủ vài ngày, thời gian tới còn bay tới Hàng Châu lo vài chuyện, mọi người khỏi lo nhé.

Rõ ràng là trần trụi khoe khoang:

- Ai thèm lo chứ, không nói ra có mất tích cả tuần không thẻm ai hỏi đâu.

Trang Chi Vũ phản kích:

- Nhớ cái mặt đấy nhé, tới khi đó chị đây thành mỹ nữ họa sĩ nổi danh toàn quốc thì đừng có mặt dày sán đến xin được làm trai bao nhé.

Mọi người không nói hứng thú nhìn Trương Phi Phi và Trang Chí Vũ đấu khẩu với nhau, thời khắc này bất kỳ cái gì cũng đẹp cũng đáng lưu luyến, kể cả là bạn bè cãi vã với nhau.

***

Tới đây tác giả cứ gọi là ông Đường mà không chịu cho cha Đường Vũ một cái tên tử tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.