- À, tôi quên.
Lâm Quang Đống sực nhớ ra, mình lại đi mời một đứa học sinh hút thuốc:
- Bài văn này do em viết.
- Vâng, toàn bộ do em viết.
Tô Xán gật đầu khẳng định:
- Còn có vấn đề gì không ạ, nếu không thì em đi đây.
- Không có vấn đề gì, em về lớp học đi, tôi nghĩ Dao Đài lần này có đột phá rồi.
Tô Xán mỉm cười:
- Thầy Lâm, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn.
Nói xong để lại Lâm Quang Tòa ngớ người, rời phòng.
Chuyên mục Dao Đài của tạp chí Triêu Hoa kỳ mới cho đăng bài Hồi ức rừng của Tô Xán.
Ánh mặt trời, vỡ vụn trong khung cảnh quen thuộc, rất yên tĩnh.
Một con người, có thể gánh được bao nhiêu chuyện xưa cũ, thật không ít.
Nụ cười ai, lòng bàn tay ấm áp của ai, tôi ngây ngất.
Vết thương đều đã biến thành quá khứ.
Vở kịch hết, thấy toàn những chiếc ghế trống, đèn bật sáng.
Câu chuyện này, giống như chân thật lại giống hư ảo.
Nỗi đau thực sự, xưa nay đều nhẹ nhàng, trong im lặng.
Em và tôi còn rất nhiều nơi chưa đi.
Vì sao bỏ lại tôi ngồi một mình nơi này.
Muốn quay lại, có được không?
Quay lại lần nữa, tôi sẽ không đi tới kết cục này.
Ai cho tôi quay lại.
Tôi nguyện ý hi sinh tất cả đổi một cỗ máy thời gian.
Lời xin lỗi vang vọng không gian, chẳng ai nghe.
Cuối cùng cô đơn ngồi tới trời sáng.
Cho dù có người không đọc hết cả bài, nhưng ai đọc "bài thơ" cuối cùng,
hoặc ít hoặc nhiều có chút đồng cảm, loại đồng cảm này không giống với
"Thiếu niên bất thức sầu tư vị, ái thướng tằng lâu. Ái thướng tằng lâu,
vi phú tân từ cường thuyết sầu." Lại không thoát khỏi phạm trù thanh
xuân, hợp ý với tâm cảnh học sinh trong trường.
Có học sinh lấy sổ tay ra, chép lại đoạn thơ ngắn trong tạp chí mỗi lớp chỉ được phát năm tờ.
Có giáo viên trong văn phòng đọc được, nhưng tiêu điểm của bọn họ không
phải là bài thơ cuối cùng, mà là toàn bộ bài văn, đọc xong người khen
ít, người thở dài thì nhiều.
Tiếng vang lớn nhất tất nhiên ở lớp số 3, nếu trước đó y chỉ là "người
nổi tiếng", thích có ghét có, còn bây giờ khi bài văn được công bố, Tô
Xán thực sự có được tôn trọng.
Hết tiết Tiêu Vân Vân ngồi xuống bên Tô Xán, môi hơi cong lên, hỏi:
- Đường Vũ đâu, không tới tìm bạn à?
- Bạn ấy nói phải sửa bài tập, nên không tới.
- Tình cảm hai bạn thật là tốt.
Tiêu Vân Vân hâm mộ nói, lòng không khỏi có chút buồn bã, nếu như Tô
Xán nói "không có việc gì thì tới làm gì" hoặc "không biết", đều làm
lòng người ta dễ chịu hơn, nhưng nói câu này chứng tỏ hai người liên hệ
chặt chẽ, ngay cả hết tiết có gặp nhau hay không cũng hẹn trước, đủ thấy quan hệ hai bên thế nào.
Tiêu Vân Vân tính cách tươi sáng, sau khi xác định quan hệ hai bọn họ
không có khả năng trở thành bạn trai bạn gái, tuy buồn, nhưng nhanh
chóng điều chỉnh lại tâm trạng, phát hiện Tô Xán là người bạn rất tốt,
ít nói song biết lắng nghe, thi thoảng góp ý một câu giải quyết được
chuyện cô băn khoăn cả đêm, hai người gần như trở thành bạn bè thân
thiết có thể chia sẻ với nhau nhiều tâm sự.
Vì thế khi tới nói chuyện với Tô Xán không cố kỵ ánh mắt người khác, không ngại có bị hiểu lầm hay không, hết sức thoải mái.
Tan học, tà dương trải khắp nơi, Tô Xán lòng khoan khoái xuống lầu, trên lớp nửa thời gian nghe giảng bài, nửa thời gian tính chuyện phát triển
tạp chí tiêu dùng trường học, còn nhớ nhung Đường Vũ thì không cần phải
nói.
Ở Dung Thành, Đường Vũ sống cùng cha mẹ, nhà ba người, mẹ mạnh mẽ, cha
thủ đoạn thông thiên, cho nên thời gian mỹ hảo chung phòng chung giường
như ở Hạ Hải tạm thời không quay trở lại nữa.
May mắn là còn có quãng đường lúc tan học, có mỹ nhân đi cùng, đối với
Tô Xán mà nói hạnh phúc giản đơn đó làm y thỏa mãn lắm rồi.
Cho nên khi nhìn thấy bên cạnh Đường Vũ là Tôn Mạn, lại còn mấy nữ sinh
mà y không quen biết, Tô Xán gãi đầu. À nhầm, ít nhất còn có Trương Khả, cô bé này nhìn y chằm chằm, Tô Xán đầu đau gấp đôi, cô nhóc này điêu
ngoa cổ quái, nếu nói chuyện mình đánh mông ra thì y nhảy xuống sông
Hoàng Hà không rửa được hết tiếng thối.
Ai biết được cô nhóc này thân thiết với Tôn Mạn, đoán chừng cũng là
thành việc CLB truyền hình, mồm mép cũng khả năng phân tích, rất có tiềm chất phóng viên.
- Biết cậu và Đường Vũ có hẹn, chúng tôi không khách khí chiếm bạn ấy làm của riêng trước.
Tôn Mạn quả nhiên không hổ danh là phóng viên ĐTH trường, phá hoại
chuyện hẹn hò của người ta một cách đường hoàng lại không khiến người ta phản cảm, câu này cũng là để thăm dò thực hư mối quan hệ giữ Tô Xán và
Đường Vũ.
Đường Vũ cười áy náy với Tô Xán, hiển nhiên không thể đuổi đám nữ sinh đi theo như vậy.
Lúc này Lý Thanh Dương đi tới, tươi cười chào hỏi mọi người.
Trương Khả nhiệt tình hẳn lên, thái độ hoàn toàn khác khi đối diện với Tô Xán:
- Hội trưởng Lý, Dao Đài kỳ này rất hay, anh thật có nhãn quang.
Nha đầu này chơi mình đây, không khen mình viết hay lại khen Lý Thanh
Dương có mắt nhìn người, Tô Xán nhận ra ý đồ của Trương Khả, nhún vai bỏ qua.
Lý Thanh Dương đưa tay ra bắt tay Tô Xán:
- Hợp tác vui vẻ nhé, cậu viết rất hay.
Tâm tình của hắn thực ra rất tệ, trông đợi Tô Xán bêu xấu, không ngờ lại thành mình ra sức tuyên truyền giúp Tô Xán, thấy Đường Vũ nhìn Tô Xán
với ánh mắt nhu hòa, cảm thấy mình không khác gì một thằng ngu.
Có điều cơ hội còn nhiều, lần này là do hắn đánh giá không đúng thực lực của Tô Xán thôi, dựa vào mối quan hệ và danh tiếng của mình trong
trường, Lý Thanh Dương tin tưởng lần sau sẽ chơi chết Tô Xán, thực ra
hắn đã có kế hoạch, để Tô Xán hả hê trước, để y lên càng cao sẽ ngã càng đau, điều cần làm bây giờ là phải làm sao để Tô Xán không đề phòng
mình, như thế dễ thực hiện kế hoạch.
Thế nhưng Lý Thanh Dương không biết, Tô Xán chẳng phải hạng hiền lành dễ chơi như bề ngoài, bắt tay hắn cười, nhưng lời nói cực kỳ chướng tai:
- Lần trước ai nói ngưỡng cửa của Dao Đài rất cao nhỉ, tôi thấy chẳng ra sao.
Nụ cười giả tạo của Lý Thanh Dương cứng ngay lại, mùi thuốc súng đột
nhiên tràn ngập, Lý Thanh Dương làm sao ngờ Tô Xán mặt mũi hiền lành,
lại là kẻ có tính công kích mạnh như thế.
Rụt tay lại, Lý Thanh Dương duy trì nụ cười phòng thủ:
- Cậu nói vậy là sao?
Đám nữ sinh bên cạnh nhao nhao:
- Này, cậu tưởng mình là ai chứ, nói năng kiểu gì vậy?
- Đừng tưởng ở trường cũ vênh váo quen rồi thì tới đây cũng không coi ai ra gì. Xem lại tư cách bản thân đi.
Trương Khả nghiến răng ken két, đáng lẽ đây là cơ hội cho cô công kích
Tô Xán, không ngờ lại thấy xung quanh nhao nhao chỉ trích y lại lo lo,
tức mình lén đá y một cái, đứng bên cạnh rít lên khe khẽ:
- Anh có vấn đề thần kinh à? Ai cũng trêu chọc là sao?
Trương Khả biết đằng sau mình còn có người đáng sợ hơn, Tôn Mạn mới là
người nói lời giết người không chớp mắt, nếu làm Tôn Mạn nổi giận thì
mới là phiền toái thực sự.
Tô Xán kệ cho đám nữ sinh bùng nổ, tiếp tục nói với Lý Thanh Dương:
- Nếu Dao Đài năm kỳ tiếp theo vẫn giữ trình độ như trước kia, không
bằng thủ tiêu cho song, một cái bình đài văn học bị lũng đoạn trong tay
một số người so với việc để nó làm sơ cứng tư tưởng đại đa số mọi người
trong quá trình tử vong, chẳng bằng cho nó một cái chết hoành tráng để
giải phóng tất cả, coi như là công đức.
Đường Vũ đại khái biết được Tô Xán vì sao thình lình gây sự, lúc này cô
tất nhiên đứng về phía Tô Xán, nở nụ cười tươi đẹp, cùng với lời nói đầy sức sát thương của Tô Xán, như dao cắt vào lòng Lý Thanh Dương.
***
Thải Tang Tử:
Thiếu niên bất thức sầu tư vị, ái thướng tằng lâu. Ái thướng tằng lâu, vi phú tân từ cường thuyết sầu.
Nhi kim thức tẫn sầu tư vị, dục thuyết hoàn hưu. Dục thuyết hoàn hưu, khước đạo: thiên lương hảo cá thu!
Dịch nghĩa:
Lúc tuổi trẻ chẳng biết mùi vị buồn là gì, thích lên lầu cao. Thích lên lầu cao, vì làm bài từ mới nên miễn cưỡng nói là buồn.
Đến giờ mới hiểu hết mùi vị buồn, muốn nói lại thôi. Muốn nói lại thôi, chỉ rằng: “Trời mát, mùa thu đẹp”.
Dịch thơ (bản dịch của Nguyễn Chí Viễn):
Thiếu niên chẳng hiểu sầu phong vị, thích vút tầng lâu. Thích vút tầng lâu, muốn phú tân từ gượng nói sầu.
Mà nay hiểu rõ sầu phong vị, muốn nói được đâu. Muốn nói được đâu, lại bảo êm trời đẹp cảnh thu.