Nụ cười Lý Thanh Dương dần
biến mất, mọi người chỉ thấy Tô Xán nói khó nghe, nhưng là người đối
diện hắn mới cảm thụ được đầy đủ ánh mắt Tô Xán đáng ghét như thế nào.
Một ánh mắt bao hàm, khinh bỉ, nhạo bang, lại còn khẽ đánh mắt sang phía Đường Vũ đầy hàm ý.
Loại khiếu khích im lặng này so với ngôn ngữ công kích càng mãnh liệt hơn.
Hắn cảm giác trong mắt Tô Xán, mình thành thằng hề ngu ngốc.
Lửa giận như tràn ra như đê vỡ, không gì ngăn lại được nữa.
- Con mẹ mày đừng cho rằng viết được một bài văn hoa hoét là vểnh đuôi
lên trời, tưởng mình giỏi lắm à? Muốn thể hiện trước mặt nữ nhân, xỉ
nhục tao để lập uy sao, mày còn non lắm.
Thái độ hùng hổ, lời lẽ thô tục bất ngờ của Lý Thanh Dương làm mọi người giật mình.
Đám nữ sinh vốn kiên quyết ủng hộ Lý Thanh Dương đả kích Tô Xán như bị
sét đánh, ngơ ngác nhìn Lý Thanh Dương, không ngờ một trong bốn tài tử
xưa nay hiền hòa lịch thiệp lại bạo phát một bộ mặt xấu xí như thế.
Hình tượng Kimura Takuya sụp đổ rồi.
Nụ cười sáng ngời hấp dẫn không còn nữa.
Hơi thất vọng, không ngờ Lý Thanh Dương lại non như thế, Tô Xán đổi sang nụ cười nhẹ sáng lạn của mình, nhìn Lý Thanh Dương trán nổi gân xanh,
hai tay bóp chặt chực xông vào đánh mình, y biết một thời đại ở Nhị Thập Thất Trung thế là hết.
Hơi hơi định thần lại, nhìn toàn thể đám nữ sinh dùng vẻ mặt thần tượng
sụp đổ nhìn mình, Lý Thanh Dương hơi run run, biết mình mắc bẫy của Tô
Xán rồi, nhưng cơn giận vẫn như dung nham sục sôi không phun trào không
thoải mái, nên hắn bất chấp, chẳng cảm thấy mình nói gì không nên nói,
ngược lại còn cảm thấy mơ hồ có chút thư thái vì thoải mái phát tiết
được suy nghĩ chân thực của mình.
Trong lòng của mỗi người đều ẩn giấu một con quỷ, chính như phương thức
phát tiết của mỗi người khi bị hiện thực kích thích, con quỷ này luôn
chờ cơ hội thoát ra ngoài, khi một người giải phóng lửa giận trong lòng
gây ra hậu quả trong phạm vi hắn có thể tiếp nhận, thì có thể thừa nhận.
Với Lý Thanh Dương hiện giờ là thế, hành vi của mình rốt cuộc làm hỏng
hình tượng với đám nữ sinh trước mắt đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là giải phóng lửa giận ra ngoài, để con quỷ nhốt trong lòng quá
lâu được thoải mái phát tiết.
Xung quanh im phăng phắc, khoảng lặng này làm vẻ mặt Lý Thanh Dương khôi phục một chút, phần người quay lại trấn áp con quỷ.
- Văn chương hoa hoét là sao?
Trương Khả ngay từ đầu vốn bình tĩnh hơn, là cô gái giỏi phân tích, thực ra từ lâu đã biết tính cách Lý Thanh Dương không ôn hòa như bề ngoài,
thấy mâu thuẫn giữa Tô Xán và Lý Thanh Dương thăng cấp tới xung đột
chính diện, tất nhiên bắt đầu thăm dò đầu đuôi câu chuyện.
Lý Thanh Dương lập tức tiếp lời:
- Bài văn rắm chó, vốn nói đùa thôi, nếu tôi có mặt tuyệt đối không
duyệt thứ văn chương này, kết quả y thừa cơ tôi không có mặt xúi bẩy
giáo viên chỉ đạo cho đăng bài viết, nói là do tôi yêu cầu bản thảo,
thầy Lâm không hiểu mấy chuyện này, đương nhiên duyệt bài của y. Kết quả mọi người thấy rồi đấy, y tưởng mình giỏi giang lắm, công kích cả tạp
chí Triêu Hoa, Triêu Hoa của chúng ta đã qua bao nhiêu kỳ, qua tay bao
nhiêu khóa, một thằng học sinh chuyển trưởng lại dám hoa chân múa tay,
không coi học sinh Nhị Thập Thất Trung ra cái gì. Một đứa người ngoài
thì biết cái gì mà lớn lối.
Tên này cũng tinh lắm, hôm đó Tô Xán nhờ Quách Tiểu Chung thăm dò thông
tin nội bộ tạp chí Triêu Hoa, biết được lịch của Lý Thanh Dương, nên đợi sát lịch nộp bài tới nộp thẳng cho Lâm Quang Đông, không cho hắn cơ hội giờ trò.
Lý Thanh Dương nâng xung đột lên từ chuyện cá nhân thành mình coi thường toàn bộ Nhị Thập Thất Trung, Tô Xán phải thừa nhận, nếu tâm tính thành
thục hơn, Lý Thanh Dương sẽ là nhân vật khó chơi.
Song muộn rồi, cách thể hiện của hắn quá mất phong độ, bản chất sự việc ra sao không còn quan trọng nữa.
Thực sự mà nói chuyên mục Dao Đài đã đi xuống từ lâu, tuy mỗi kỳ có
nhiều học sinh xem, nhưng chẳng qua là hình thành một loại thói quen
thôi, lật qua qua xem vài điểm sáng rồi bỏ đó.
Đối với đám nữ sinh kia mà nói, nói là xem văn, chẳng bằng gửi gắm tương tư với Lý Thanh Dương, xem để có đề tài bàn luận về hắn mà thôi, nói
cách khác, từ lâu Lý Thanh Dương là nhân vật linh hồn của Dao Đài chứ
không phải bản thân Dao Đài nữa.
Bình tâm mà luận, bài văn của Tô Xán mang phong cách tang thương, không
phù hợp với phần đông học sinh, câu từ cũng đơn giản, không hoa mỹ, mỗi
bài thơ cuối là khơi lên nhiều đồng cảm.
Bài viết của Tô Xán mục đích đánh động người từng trải Lâm Quang Đống là chính, chỉ có bài thơ cuối là lừa bịp đám thiếu nam thiếu nữ đa sầu đa
cảm.
Trong số nữ sinh này thậm chí cả Trương Khả cũng chép bài thơ đó vào sổ
tay, Lý Thanh Dương chửi nó là rắm chó, hiển nhiên phẩm cách tụt thẳng
xuống, người đồng tình với những lời sau đó của hắn không còn.
Vẻ mặt Đường Vũ lúc này lạnh tới mức làm người ta đông cứng lúc này nói:
- Tôi cũng là người ngoài.
Đám nữ sinh xung quanh càng trầm xuống, Lý Thanh Dương quên mất Đường Vũ hơn nửa năm trước cũng là học sinh chuyển trường. Những nữ sinh chơi
cùng Đường Vũ đều rõ, cô lạnh lùng, nhưng không phải cao ngạo, đối xử
mọi người đều như nhau, tính cách rất tốt, cho nên nữ sinh hiểu được
tính cách Đường Vũ đều thích cô.
Ai cũng nghe ra Đường Vũ nổi giận rồi, đây là chuyện chưa từng có.
Tôn Mạn đi lên, kéo tay Lý Thanh Dương mặt mày xám xịt có chiều hướng mất kiểm soát, tận lực ôn hòa nói với hắn:
- Được rồi, mọi người dừng ở đây đi, đừng cãi nhau nữa. Nếu như thầy Lâm đã chọn văn của Tô Xán, tất nhiên cậu ấy có chỗ đặc sắc của mình.
Lại bảo Tô Xán:
- Mặc dù tôi biết cậu thích nói thẳng, nhưng phê bình Triêu Hoa như thế
thì quá đáng rồi, chỉ là tờ báo để học sinh trong trường thể hiện tiếng
nói của mình, một phương tiện giải trí thôi, đừng cái gì cũng nâng nó
lên tầm cao tư tưởng như vậy. Tóm lại là mọi người đừng cãi nhau nữa có
được không?
Đường Vũ nhíu mày, quay sang nói với Tô Xán:
- Muộn rồi, chúng ta về thôi.
Tô Xán "ừ" một tiếng, cùng Đường Vũ đi về phía cổng trường. Lý Thanh
Dương mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Đường Vũ với vẻ đau thương.
Mấy nữ sinh chạy theo, chân thành nói:
- Đường Vũ đừng giận, bọn mình không có ý đó đâu.
Đường Vũ mỉm cười gật đầu:
- Mình biết mà.
Đường Vũ, Tô Xán cùng một phần đông nữ sinh bỏ đi, tâm tình Tôn Mạn sa
sút, vừa rồi cô cân nhắc, thấy Lý Thanh Dương tâm tình mất kiểm soát nên ít nhiều vỗ về một chút, nên quyết định đứng về phía hắn, như thế mới
ngăn được cuộc xung đột này diễn biến xấu hơn. Không biết mình tỏ thái
độ như vậy có làm Đường Vũ phản cảm không?
Đây là điều Tôn Mạn rất muốn tránh, cả cô và Đường Vũ đều là nữ sinh cực kỳ chói mắt, được nhiều người chú ý, nếu họ đứng về phía đối lập, thế
nào cũng có nhiều lời gièm pha không hay, mọi người sẽ nhìn họ ra sao,
nghĩ về mình thế nào? Đó là điều cô gái thông minh không muốn thấy.
Mọi người dần đi hết, Lý Thanh Dương nhìn những nữ sinh thường ngày cực
kỳ sùng bái hắn, trước khi đi nhìn hắn tựa hồ có sự lạnh lùng, cùng với
đề phòng.
- Cám ơn Tôn Mạn.
Lý Thanh Dương thất thểu bước đi, ngay cả Tôn Mạn vừa rồi bênh vực hắn nụ cười không còn thân thiết như trước nữa.
Là thiếu nữ tuổi hoa, Tôn Mạn tất nhiên cũng có mơ ước về tình yêu, có
lúc ngọt ngào nghĩ tới những chàng trai nổi bật trong trường, nghĩ nếu
đội trưởng đội bóng nếu được mình đích thân đưa nước hò reo cổ động sẽ
thế nào, tưởng tượng ra cảnh cùng chàng trai trong lớp tiếng Anh cùng
mình uống hiato trong quán cà phê Starbucks, hay nếu mình cùng Lý Thanh
Dương sóng vai nắm tay nhau đi vào trường sẽ gây ra huyên náo ra sao?
Nhưng sau ngày hôm nay, Lý Thanh Dương đã bị xóa khỏi danh sách lựa chọn bạn trai của cô, dù sao ở bên cạnh hắn không làm Tôn Mạn có cảm giác
thoải mái nữa.