Đại Niết Bàn

Chương 142: Q.4 - Chương 142: Tốt nghiệp rồi.




Tiết cuối rồi, trong không khí như cũng nhuốm mùi chia ly, học sinh đa phần quay trở về lớp, nhìn màn hình chờ đợi.

Trên TV xuất hiện hình ảnh quen thuộc của Tôn Mạn, áo trắng, quần trắng, tóc buộc gọn sau đầu, hôm nay trông Tôn Mạn thêm vài phần ôn nhu.

- Hôm nay là ngày đặc biệt, qua ngày hôm nay, các bạn năm thứ ba sẽ nghênh đón cao kháo, hi vọng mọi người có thành tích tốt nhất.

Đây là buổi phát hình chính thức cuối cùng ĐTH trường , Tôn Mạn mới nói được mấy câu đã ngắc ngứ, không nói tiếp nữa, bỏ tờ giấy cầm trên tay xuống.

Giọng nói của cô đầy cảm xúc:

- Hôm nay sẽ có rất nhiều người rời đi, tôi cũng sẽ rời đi, tôi vốn cho rằng ngày cuối cùng sẽ thật đặc biệt, nhưng nó vẫn diễn ra như bình thường, chúng ta ngồi trước bàn học của mình, hồi ức lại rất nhiều chuyện, rất nhiều lời chúng ta không nói ra được, tôi nghĩ bài hát này nói lên tiếng lòng chung của tất cả chúng ta.

Rất nhiều người nhớ tới ngày tháng trước kia, mỗi ngày tan học, ăn cơm xong ngồi dưới tán cây, hoặc chăm chú nhìn vào màn hình, nghe giọng nói của Tôn Mạn, đó đúng là sự hưởng thụ.

Sau hôm nay, chuyện này không còn nữa.

Âm nhạc xuất hiện, giọng Tôn Mạn buồn buồn:

- Trong gần ba năm làm người chủ trì ĐTH trường, tôi đều phát ca khúc vì các bạn, hôm nay tôi muốn vì mình mà chọn một bài.

Cả trường cứ như im lặng, không ai phản đối, Tôn Mạn đích xác là cô gái khiến người ta khó quên được.

- … nếu bạn đứng trước con đường muôn ngả, đừng luống cuống, không ngừng hỏi thăm rồi sẽ biết đáp án.

Tuổi thanh xuân như biển lớn bão bùng mênh mông, nhưng giấc mơ là con đường đưa bạn tới bến bờ ngày mai.

Mặc dù trưởng thành khiến cho bạn có đêm mất ngủ, nhưng đừng bỏ qua một giây phút nào, dù ngọt bùi hay cay đắng.

Mọi thứ trong đời đều có ý nghĩa, vì thế đừng nên sợ hãi, dũng cảm bồi dưỡng giấc mơ của mình.

Bài hát không quá thương cảm, nhưng khiến người ta bồi hồi rất lâu trong lòng, mọi người không kìm được nhớ lại ba năm qua, thanh xuân tùy ý, trường học với tiếng nói cười, tình bạn giản dị tự nhiên, tình cảm e ấp, mơ ước tương lai, tất cả được bài hát này khơi lên.

Âm nhạc đã dừng, dư âm còn mãi.

Cuối cùng Tôn Mạn nhoẻn miệng cười thật tươi:

- Bài ca này tôi muốn dành tặng cho một người, Tô Xán, tốt nghiệp vui vẻ.

Hình ảnh cuối cùng về Tôn Mạn trên ĐTH trường là cô gái lấy tay che đi giọt nước mắt giàn dụa bên má, chạy khỏi ghế, không ít nam sinh đang cảm động, đột nhiên nghe thấy cái tên "Tô Xán" xấu cả phong cảnh đó, đứng dậy rống lên "sao không phải là mình", lúc này phát hiện giáo viên chủ nhiệm còn ở trong lớp, ném cho mình ánh mắt dữ dội.

Về sau người ĐTH nói Tôn Mạn ghi hình xong là đi ngay, cô để lại hình tượng truyền kỳ như thế biến mất khỏi ánh mắt của toàn bộ học sinh Nhị Thập Thất Trung.

Đúng như Tôn Mạn nói, ai cũng nghĩ rằng ngày cuối cùng sẽ rất đặc biệt, nhưng rốt cuộc nó vẫn diễn ra bình thường, có lẽ với tất cả mọi học sinh, một ngày đi học bình thường trước kia ai cũng thấy nhàm chán mới là thứ khiến người ta lưu luyến nhất.

Rất nhiều thiếu nam thiếu nỹ có tình cảm với nhau muốn bày tỏ, rốt cuộc chỉ ghi lại vài câu mập mờ trong lưu bút, nhiều thứ trong lòng không nói ra được, khi hoàng hôn cuối ngày buông xuống, nó mãi mãi không được nói ra.

Tô Xán đứng nhìn màn hình trống không, lòng lẩm bẩm “Tôn Mạn, tốt nghiệp vui vẻ”.

Tổng kết lại ba năm cao trung của mình, Tô Xán thấy khép màn cũng như vậy cũng là ưu nhã.

Tôn Mạn không tham gia buổi chia tay cuối cùng, cô nhờ người bạn ở CLB truyền hình phát đoạn băng cuối cùng của mình, dùng phương thức đó cáo biệt cuộc đời học sinh.

Nếu như dùng kiếm hiệp miêu tả thì là Tôn Mạn đã tuyệt tích giang hồ --- Nhị Thập Thất Trung không còn nhìn thấy bóng dáng cô gái này nữa.

Rồi nhiều năm sau, học sinh Nhị Thập Thất Trung sẽ tự hào nói một câu, Tôn Mạn là bạn cùng trường của mình, là sự kiêu ngạo của Nhị Thập Thất Trung.

Đó là cô gái đi đến đâu cũng khiến nam nhân ngứa ngày, đó là bông hoa ở bất kỳ nơi nào trên thế giới cũng nở rộ.

Đường Vũ tan học bị người nhà lái xe tới đón đi.

Trường học khắp nơi ồn ào nhốn nháo giống như cuộc di cư quy mô lớn.

Từ gần một tháng trước Tô Xán đã dọn dẹp hết các loại sách vở mang về nhà rồi, mỗi ngày chỉ chuẩn bị tài liệu ôn tập ngày hôm đó, giờ dùng một cái cặp là chứa hết, không tới mức như rất nhiều người tới ngày cuối cùng mới dọn dẹp, rất là thoải mái.

Vì thế sang hỗ trợ ba người Vương Uy Uy thu dọn.

Rời khỏi lớp học tan hoang, bốn người bắt taxi tới thẳng biệt thự của bọn họ.

-Cái thế giới này thật là bất công, vì sao cậu được tiến cử, còn chúng tôi phải tự thi.

Lâm Trứu Vũ lê cái ba lô sách tô tướng ném vào cốp xe, ngồi phích xuống ghế, thở phì phò, than trời trách đất.

Tô Xán cười:

- Hay để mùng bảy tôi tới tiễn các cậu đi thi.

Lâm Lạc Nhiên lên xe, ngồi dựa mình vào Lâm Trứu Vũ nhường ra một khoảng ghế rộng cho Tô Xán.

- Miễn đi, bọn này giống như chuẩn bị lên trận tử chiến, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí sẵn sàng ăn dao, cậu ở bên cạnh hớn hở vẫy tay, làm sao bọn này thoải mái được, không khéo lại có án mạng.

Vương Uy Uy thì ngồi ở ghế phụ lái chỉ đường.

Bốn người nói cười đùa giỡn về biệt thự, dừng lại trước cánh cổng lớn kiểu Châu Âu cổ, tái xế vốn định kiếm cớ vòi thêm ít tiền vì chở nặng, thấy bốn đứa học sinh sống ở nơi này thì nín thinh luôn.

Đi dọc theo con đường hai bên trồng hàng cây nhiệt đới, mở cửa vào nhà, ai nấy về phòng cất đồ xong, mở tủ lạnh lấy mấy chai bia ra chúc mừng tốt nghiệp.

- Vậy là chúng ta tốt nghiệp rồi ...

Lâm Trứu Vũ cầm chai bia thừ người ra, giọng buồn buồn:

- Nên gọi điện cho mấy người bạn ở Hạ Hải ... Mà thôi, đoán chừng lúc này bọn họ không có nhà, không có di động thật bất tiện, sau khi thi xong chuyện đầu tiên phải làm là mua di động.

- Thực ra chưa tính là tốt nghiệp thật.

Vương Uy Uy gập tay tính:

- Cao khảo hai ngày, mùng 9 về trường chụp ảnh, ngày 24 có điểm, lấy ảnh và bảng điểm xong mới thực sự là tốt nghiệp, sau đó là nghỉ hè.

Lâm Trứu Vũ không phải là người chìm đắm trong thương cảm được lâu, không phù hợp với cá tính hoạt bát của hắn, nghe tới nghỉ hè là ngồi thẳng lên hớn nói:

- Giờ tính xem kỳ nghỉ này chúng ta làm gì đi, chúng ta ra biển chơi đi, hề hề, Tô Xán chưa được xem em gái tôi mặc bikini nhỉ? Ôi! Tôi nhớ lần đầu nó mặc bikini quá, đó là mùa hẻ năm 97, bưởi của nó cứ phải cứ phải gọi là ..

Hắn bày ra cái mặt Trư Bát Giới, thiếu điều chảy nước dãi, khoằm khoằm năm ngón tay nâng trước ngực minh họa.

Bị Lâm Lạc Nhiên cho một tấm vào má phải vẫn cố vớt thêm một câu:

- Uy Uy lần đầu nhìn Lạc Nhiên mặc bikini quên Diệp Huy Thường là ai luôn.

Kết quả bị Vương Uy Uy làm mặt lạnh tặng một đấm vào má trái cho cân.

Lâm Lạc Nhiên trừng mắt cảnh cáo, Tô Xán không dám liếc mắt tới vị trí nào đó nữa.

- Tôi thấy cậu trước tiên thu tâm tư về kỷ nghỉ hè lại cái đã, tập trung vào cao khảo, ở đây tôi có ghi chép tổng kết một số tri thức trọng điểm.

Tô Xán mở cặp lấy mấy quyển vở đặt lên bàn:

- Sau khi bị Thanh Hoa Bắc Đại từ chối, tôi chuẩn bị tinh thần quyết chiến rồi, dồn hết tinh lực vào chuẩn bị tài liệu ôn tập này, hiện giờ không còn tác dụng nữa, các cậu có thể tham khảo một chút, dựa vào nó mà ôn tập, chắc sẽ có ích đấy.

Lâm Lạc Nhiên cầm một cuốn lên xem rất nghiêm túc, Vương Uy Uy trêu:

- Sao tôi có cảm giác giống như truyền thụ bí kíp, được, tôi sẽ cố gắng xem trong hai ngày nay.

Tiễn Tô Xán ra ngoài, ba người còn nhắc:

- Nói trước, đừng có mà tới tiễn bọn này đi thi, án mạng thì không, nhưng lết xác về nhà là cái chắc đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.