Đại Niết Bàn

Chương 143: Q.4 - Chương 143: Tụ hội (1).




Kỳ nghỉ trước cao khảo thoáng một cái đã qua đi.

Thời gian này Dung Thành như trầm lắng hẳn xuống, khắp cả nước đều thế, nói cao khảo là cuộc chiến cả nước cũng không hề sai, trên TV đâu đâu cũng có tin đủ mặt kỳ thi, còn có thông báo trong thời gian diễn ra cao khảo một số cơ quan công sở đi làm muộn tránh tắc đường, cấm công trường đang thi công ở gần địa điểm thi hoạt động ...

Còn ở nhà, mỗi học sinh được coi như công chúa hoàng tử, trừ ăn uống, ôn bài, nghỉ ngơi thì không phải đụng chạm vào việc gì. Phần đông học sinh lựa chọn ôn tập có mức độ, số còn lại nghỉ ngơi giải tỏa căng thẳng, dù vậy đa phần vẫn cứ lo lắng tới mất ngủ.

Tối mùng sáu ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Tô Xán ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, gật gà gật gù nghe cha mẹ càu nhàu cãi nhau, bên tai văng vẳng tiếng tin tức từ TV, nói cảnh sát Dung Thành rút lực lượng thiết lập chốt giao thông ở đường chính, đảm bảo học sinh đến được địa điểm thi thuận lợi, các trường thi đã chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo học sinh hoàn thành kỳ thi liên quan tới tiền đồ vận mệnh này.

Mùng bảy, mưa to như trút, toàn bộ Dung Thành chìm vào trong màn mưa mù mịt.

Trong ấn tượng của Tô Xán mỗi năm cứ tới thời gian cao khảo là chưa bao giờ trời tạnh ráo, lúc nào cũng âm u, kể cả nơi hiếm mưa như Hạ Hải cũng thế, thật kỳ quái.

Tô Xán dậy từ rất sớm, không phải đi tiễn đám Vương Uy Uy, mà nấu cháo điện thoại với Đường Vũ, từ sau cái lần Mục Tuyền tới trường đó, hai người công khai gọi điện cho nhau rồi, không cần lén lút như ăn trộm nữa.

Nói chuyện điện thoại tới gần một tiếng, tới giờ Đường Vũ luyện tập piano, Tô Xán nấn ná mãi mới cúp điện thoại.

Nghỉ học rồi đột nhiên thấy không quen, chẳng biết làm cái gì, nằm ườn ra trên ghế sô pha xem TV, cái ghế này mới mua, Tô Xán rất thích, sờ thoải mái, nằm trên đó một lúc, chả biết ngủ bao giờ, gần đây Tô Xán rất dễ ngủ.

Mùng 8 kỳ thi kết thúc, cả thế giới tựa hồ đột nhiên trở nên thanh tịnh, có điều học sinh thi xong chưa tung hê ăn mừng, đa phần lên mạng, hoặc ngoan ngoãn trở về nhà, mùng 8 chưa phải là thời gian cho mọi người tụ tập.

Mùng 9 về trường.

Sau hai ngày mưa dầm mưa dề đột nhiên trời tạnh ráo, da trời xanh ngắt một màu chẳng gợn bóng mây, mặt trời tỏa nắng chói chang, cứ như ông trời đang chơi đùa.

Toàn trường đã nghỉ học, nhưng vì học sinh năm thứ ba tập thể trở về mà thêm vài phần sinh khí, nữ sinh trang điểm, mặc áo sơ mi mỏng manh lập lờ áo lót hấp dẫn, từng đám từng đám tập trung dưới tán cây rậm rạp, ánh mặt trời chiếu bãi cỏ làm xung quanh mang hương cỏ nhàn nhạt.

Mùi vị này làm không ít người tình cảm phong phú muốn bật khóc, với nữ sinh mà nói đây là cái mùi mà quanh năm bốn mùa vô số nam sinh chạy qua bên người mang theo. Với nam sinh mà nói, đây là cái mùi làm bạn với họ suốt ba năm ngồi nhìn ngắm thứ gì đó.

Thợ ảnh chạy ná thở, vừa chụp xong ảnh bên này đã bị bên kia gọi, Tô Xán thầm nghĩ, vài năm nữa thôi máy ảnh KTS phổ biến cùng điện thoại tích hợp tính năng chụp hình trở nên phổ biến là các vị được nghỉ ngơi rồi.

Tô Xán ngồi bên bệ hoa, miệng ngậm cỏ, ngắm đùi các nữ sinh đi qua đi lại, vừa rồi y bị Tiêu Vân Vân ôm lấy khóc 5 phút liền, con gái khóc thật phiền phức, nên trốn ra đây.

Đang nghĩ liệu Đường Vũ có khóc không nhỉ thì chợt nhìn thấy Lý Thanh Dương.

Anh chàng được đặt biệt danh Kimura Takuya từng một thời nổi danh khắp Nhị Thập Thất Trung này phát hiện ánh mắt Tô Xán chiếu vào mình, giật mình dè chừng cứ như nhìn con rắn.

Thấy Tô Xán cười hữu hảo, Lý Thanh Dương cũng cười đáp lại, cho dù là đám Triệu Thừa Ngôn, Tiền Long từng làm Tô Xán ngứa mắt, trong ngày hôm nay cũng trở nên vừa mắt hơn nhiều.

Trong tay Lý Thanh Dương có một phong thư, hắn đi tới bên cạnh Tô Xán, xé nát ném vào thùng rác bên cạnh:

- Đây là lá thư tôi vốn định đưa cho Đường Vũ, có điều xem ra cho dù có để lại trong lòng cô ấy chút gì đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa, trận này tôi thua rồi.

- Cậu không chỉ thua trận này, cậu sẽ thua mãi mãi thôi.

Tô Xán mỉm cười, nhưng câu đáp trả lại rất ngang tàng:

Lý Thanh Dương hơi ngớ ra, sau đó gật đầu:

- Chẳng trách đến Tôn Mạn khi đi rồi vẫn nhớ tới cậu, cậu đúng là là người đặc biệt nhất trong số học sinh tôi quen. Có điều tôi nhận bài học lớn rồi, sau này thắng thua đứng nói quá sớm ...

Tên đó vẫy tay tiêu sái bỏ đi, đúng là điển hình của thanh niên văn nghệ.

Tô Xán gọi với theo:

- Ê, nguyện vọng của cậu vào trường gì đấy?

- Đh Đồng Tể, chuyên ngành biên đạo điện ảnh.

Bố khỉ, chả trách nói tự tin như thế, hắn mang cái này ra đấu thì mình thắng thế quái nào được, Tô Xán bắc tay làm loa hô:

- Cố lên nhé.

Lý Thanh Dương đột nhiên dừng lại, hét lại:

- Nhờ cậu một chuyện, giúp tôi nói với Đường Vũ, tôi rất thích cô ấy.

Sư bố, mình vừa mới thích hắn được một chút, hóa ra vẫn không chịu quên bạn gái của lão tử, thực sự muốn kéo hắn lại đạo diễn luôn một bộ phim bạo lực học đường.

Hai người hô qua hô lại làm đám học sinh lớp thứ ba tìm được Tô Xán, kéo y đi chụp ảnh chung.

Trương Phi Phi mặc áo phông trễ cổ lòi cả giây áo lót, quần short ngắn cũng làm người ta chảy nước dãi, vênh vênh rẽ đám đông đi qua, nói với nhóm Tô Xán, Vương Uy Uy, Trang Chí Vũ đang bày đủ mọi tư thế quái dị chụp ảnh:

- Buổi tối cùng nhau đi chơi đi, có rất nhiều mỹ nữ các lớp tham gia đấy.

Sau đó cảnh cáo:

- Tô Xán, không được trốn đi chơi riêng với Đường Vũ đâu đấy, cơ hội mọi người tụ tập đông đủ không nhiều nữa, hai người còn cả đống thời gian bên nhau.

Lâm Trứu Vũ vỗ ngực đảm bảo:

- Yên tâm, không cho nó trốn đâu.

Giống như thời tốt nghiệp sơ trung ở Hạ Hải, Tô Xán và Đường Vũ cùng nhau đi dạo quanh trường lần cuối cùng, khi đó Đường Vũ không hề biết rằng ba năm sắp tới mình lại cùng Tô Xán xảy ra nhiều chuyện như thế, cuộc sống hai người vốn từ hai đường thẳng song song, lại dùng phương thức đặc biệt quấn vào nhau.

Cả hai thoát thân khỏi đám bạn ổn ào, gặp nhau dưới tán cây, sau đó cùng nhau đi quanh thao trường, đường chạy điện kinh, khu lầu hành chính, cả khu lầu nghệ thuật khiến người ta dễ liên tưởng tới phim kinh dị âm u, muốn ghi lại hình ảnh quen thuộc vào lòng.

Rất nhiều người nhìn thấy bọn họ, chỉ đơn giản vẫy tay chào sau đó tránh đi, biết rằng hai bọn họ lúc này không muốn bị ai quấy nhiễu.

Rất nhiều đôi tình lữ trong ngày cuối cùng này ngồi dưới bóng cây, ôm ôm ấp ấp, có đôi còn trắng trợn hôn hít vuốt ve nhau như không có ai bên cạnh, Đường Vũ đi ngang qua mà mặt nóng rát, trừng mắt cảnh cáo Tô Xán đang có ý đồ học tập.

- Tối nay Lâm Lạc Nhiên có đi không? Mình đi cũng được, nhưng mười giờ mình phải trở về.

Đường Vũ ý đồ di chuyện sự chú ý của Tô Xán:

- Ừ, mười giờ mình sẽ đưa bạn về nhà.

Tô Xán khẽ miết miết bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, Đường Vũ thở phào, nắm tay nhau trước mặt mọi người và ôm ấp tiếp xúc cơ thể thân mật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cô còn chưa lớn gan tới mức đó.

Hai người họ đi tới đâu đều là tiêu điểm chú ý, hai người ở thế giới khác.

Vì bọn họ được tiến cử vào cùng một trường đại học, không ít người hâm mộ, ghen tỵ, như chúc phúc.

Trước kia học sinh đi học cảm giác ngày dài như cả năm, nhưng bây giờ hận không thể một ngày thực sự dài như cả năm, song thời dài chẳng bao giờ thỏa mãn nguyện vọng của con người, tất cả tiếng cười nói, những giọt nước mắt trong Nhị Thập Thất Trung đều nhanh chóng thành quá khứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.