Đãi Quân - Thủ Quân

Chương 12: Chương 12




Hic… sư cha ra tay ác độc quá!

Trong phòng nhỏ, Hoa Đan Phong ôm cái đầu sưng một cục, lòng đầy bi phẫn.

Chỉ giúp sư tỷ lau mồ hôi thôi, chiếm tiện nghi gì chứ?

Từ nhỏ tới lớn, hắn giúp sư tỷ lau mồ hôi, sư tỷ lau mặt cho hắn còn ít chắc? Nếu thật sự nói sỗ sàng, lợi dụng, óc hắn lại tưởng tượng tới mấy cảnh làm người ta mặt đỏ tai hồng kia.

Đáng tiếc từ lúc trùng phùng tới giờ, hắn hoàn toàn không có cơ hội biến ảo tưởng thành hiện thực.

Nghĩ tới đó, Hoa Đan Phong ôm đầu than thở, một mình chán ngán ngồi trước bàn nghĩ bậy bạ. Không biết là qua bao lâu, nghe một tiếng “kẹt” nhỏ, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy sư tỷ mở cửa phòng đi ra.

“Sư tỷ…” Mừng rỡ nhảy dựng lên, hắn tung tăng vọt lên đón.

“Suỵt!” Ngón tay đặt hờ lên môi, Trầm Đãi Quân làm dấu im lặng, “Cha mới vừa ngủ, đừng ồn đến người.”

Lời ra đến miệng lại khó nhọc nuốt về, Hoa Đan Phong chờ không kịp, kéo nàng đi ra ngoài. Xác định sẽ không làm ồn đến sư cha sốt ruột bảo vệ con gái xong, mặt hắn đỏ ửng, ấp a ấp úng mở miệng.

“Sư tỷ, ta… ta có chuyện muốn nói với tỷ…” Sao giờ? Nghĩ đến chuyện muốn bày tỏ với sư tỷ, hắn lại cảm thấy xấu hổ quá!

Thấy mặt hắn đỏ ửng lạ thường, nói chuyện cũng không sảng khoái như thường ngày mà cứ ậm à ậm ừ, Trầm Đãi Quân không khỏi giật thót, vô thức muốn sờ trán hắn. Nhưng kế đó lại nghĩ bản thân không nên có cử chỉ khiến hắn hiểu lầm, lúng túng, bèn rụt tay về, giả vờ trấn tĩnh lên tiếng.

“Sao vậy? Sư đệ, đệ cảm lạnh phát sốt à?” Nếu không sao mặt đỏ vậy chứ?

“Không phải!” Lắc đầu phủ nhận, Hoa Đan Phong phát hiện nàng vốn nhấc tay lên lại cứng rắn rụt lại, tức thời vừa hoảng vừa sốt ruột, vừa chua vừa xót, mặc kệ, bất chấp tất cả chủ động nắm chặt lấy tay nàng, khổ sở muôn phần lên án.

“Sư tỷ, tỷ không thích Phong nhi, không quan tâm Phong nhi nữa sao?”

“Đệ đang nói nhăng gì thế?” Ráng cười, Trầm Đãi Quân muốn rút tay ra, ai ngờ hắn nắm quá chặt, giãy sao cũng không thoát.

“Tỷ có! Tỷ có!” Mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm, hắn thở hổn hển lên án. “Trước đó, tỷ không nói tiếng nào liền quăng bỏ ta và sư muội, một mình li khai. Khó khăn lắm mới tìm được tỷ, mấy ngày nay tỷ một mực tránh ta, tỷ rõ ràng là trừng phạt ta, phạt ta làm tỷ thương tâm khổ sở…”

Nói đến cuối, giọng hắn đã trở nên nghẹn ngào.

Trầm Đãi Quân đờ người, đầu óc hoảng hốt, không biết nên trả lời thế nào mới phải, trầm mặc cả nửa ngày, nàng yếu ớt thở dài, “Xin lỗi! Sư tỷ không tốt, gây rắc rối, khó xử cho đệ. Từ giờ trở đi sư tỷ sẽ không tránh đệ nữa, chúng ta vẫn là sư tỷ đệ thương yêu nhau như trước đây được không?”

Ôi… nàng cứ nghĩ đến tổn thương trong lòng mình, lại không suy xét việc mình chán nản, tránh né làm tổn thương sư đệ.

Trong lúc vô tình, hai người lại tổn thương lẫn nhau, gây phiền phức cho nhau, mớ lộn xộn này phải tính thế nào đây? Trầm Đãi Quân cười khổ, chỉ cảm thấy tình yêu quả thật làm người ta đau đầu!

Nếu có thể, nàng thật tình muốn quay lại ngày xưa? Quay lại thời kì non trẻ ngây thơ, vô tư, không lo sầu buồn bã.

Vốn dĩ cho là nàng nói bọn họ có thể làm sư tỷ đệ, tiếp tục như dĩ vãng, hắn sẽ vui mừng thở phào, nào ngờ thực tế không phải như vậy…

“Ta không cần!” Lắc đầu cật lực, hắn nóng như lửa đốt gào lên: “Ta không muốn chúng ta chỉ là sư tỷ đệ…”

“Sư đệ?” Trầm Đãi Quân kinh ngạc, không rõ ý của hắn.

Xấu hổ đỏ bừng mặt, Hoa Đan Phong tuy ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh dạn đối diện với tình cảm của mình, bày tỏ rành mạch: “Sư tỷ, ta muốn nói với tỷ… nếu là sư tỷ mà nói, có thể nha!”

Cái gì mà nếu là sư tỷ mà nói, có thể nha?

Dù Trầm Đãi Quân có thông minh tới đâu cũng bị một câu không đầu không cuối này làm cho hồ đồ, vì thế cũng mặc kệ đắn đo này nọ, lo lắng áp tay lên trán hắn.

“Quái lạ? Đâu có nóng đâu!”

Đã không sinh bệnh, sao lại ăn nói lảm nhảm, không mạch lạc thế này?

“Sư tỷ, ta nói ta không có bệnh mà!” Thấy nàng rốt cuộc lại chủ động chạm vào mình, cảm thụ cảm giác ấm nóng nơi lòng bàn tay mềm mại truyền đến, Hoa Đan Phong chỉ cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, ấm áp khiến hắn suýt rơi lệ.

“Không bị bệnh, vậy rốt cuộc là sao?” Chậm chạp rụt tay về, mắt Trầm Đãi Quân đầy hồ nghi.

“Đệ nói năng lộn xộn như vậy, sư tỷ nghe không hiểu.”

Lần đầu tiên thổ lộ, đương sự lại không hiểu, Hoa Đan Phong không khỏi uể oải gục đầu xuống, tiếp đó lại lập tức lạc quan, lấy lại tinh thần. Lần thứ nhất đã không thành, vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba… đợi thành công mới thôi!

Nghĩ vậy, hắn phấn chấn hẳn lên, chụp tay sư tỷ, ánh mắt sáng rỡ bắt đầu lần thổ lộ thứ hai.

“Sư tỷ, ta thích tỷ, thích tỷ giống như tỷ thích ta vậy đó!”

Bày tỏ dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề như vậy, quả nhiên, vừa nghe là hiểu được không cần thắc mắc gì hết. Thế nên lần này Trầm Đãi Quân không hề bối rối khó hiểu gì nữa, mà giống như sét đánh ngang tai, khiến đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào cân nhắc, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Sư tỷ? Tỷ làm sao vậy, sư tỷ?” Nửa ngày cũng không nghe nàng đáp lại, Hoa Đan Phong sốt ruột bất an.

“Vì sao tỷ không nói gì? Sư tỷ!”

Trong tiếng thúc giục liên tiếp, cuối cùng Trầm Đãi Quân cũng hoàn hồn, đôi mắt đen thẳm nhìn hắn không chớp, sắc mặt dần dần tái nhợt, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt vô vị, không rõ là bi hay hỉ.

“Sư đệ, đệ như vậy là sỉ nhục ta!” Nói xong, toàn thân nàng run rẩy, gạt bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, nước mắt không báo trước từng giọt từng giọt lăn xuống, cả người nhợt nhạt, yếu ớt như muốn hóa thành ảo ảnh trong không khí.

Sỉ nhục? Sao sư tỷ lại nói hắn sỉ nhục nàng?

Hoa Đan Phong hoảng hốt, kinh hoàng cực độ kêu lên.

“Sư tỷ, ta không có! Ta nói ta thích tỷ, không có sỉ nhục tỷ!”

Đến tột cùng hắn nói sai chỗ nào? Vì sao sư tỷ lại hiểu lầm như thế?

“Đệ nói thích ta, là sỉ nhục ta.” Lắc đầu, nước mắt nàng rơi càng nhiều.

“Sư đệ, đây là đệ đồng tình ta, thương hại ta ư?”

Nàng không tin, mới chỉ tách ra một thời gian ngắn có thể khiến hắn đối diện với tình cảm của mình, khiến hắn từ khó xử, rối rắm lúc đầu liền thay đổi thái độ thành yêu thích. Tình cảm của một người có thể cải biến nghiêng trời lệch đất trong thời gian ngắn ngủi thế sao? Cho nên ngoại trừ đồng tình, thương hại ra, nàng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Nhưng nàng không cần đồng tình, cũng không muốn thương hại. Nàng chỉ muốn thật lòng thật dạ, bất kể chân tình đó khoác lớp áo tình yêu nam nữ hay là tình sư tỷ đệ, thật tâm là đủ rồi.

Bây giờ hắn “thích” ngược lại khiến nàng khó mà tin đó là thật lòng, thậm chí có cảm giác bị nhục mạ.

“Ta không có!” Thình lình minh bạch ý của nàng, Hoa Đan Phong vừa nóng lòng vừa ủy khuất vì bị hiểu lầm.

“Ta thật sự thích sư tỷ, không phải đồng tình, càng không phải thương hại, vì sao tỷ không tin ta?”

Run rẩy nhìn hắn, Trầm Đãi Quân muốn cười nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

“Nếu không phải đồng tình, vậy có lẽ là vì ta đột ngột rời đi khiến đệ hoảng hốt, cũng vì thế mà ngộ nhận cảm giác của mình thôi!”

“Không phải, không phải như thế mà!” Lại bị hiểu lầm, Hoa Đan Phong tức đến nỗi hai mắt đỏ hoe, một bên vội vã giúp nàng lau nước mắt trên mặt, một bên nghẹn ngào bày tỏ, “Sư tỷ, vì sao tỷ không tin ta? Cho dù ta có ngốc thế nào cũng không nhầm lẫn cảm giác của mình.”

“Ta nói thích tỷ tức là thích tỷ mà! Sao chỉ có tỷ thích ta mà không cho ta thích tỷ? Tỷ như vậy ích kỷ lắm…” Nói đến đó, hắn không nhịn được ôm chặt nàng vào lòng, kích động truyền đạt tâm ý không lời của mình với nàng. Ích kỷ sao? Nàng như thế thật sự là ích kỷ sao? Nhưng nàng thật khó mà tưởng tượng được mới chia tay một thời gian ngắn, lần nữa tương phùng, đột nhiên hắn lại biết mình thích nàng rồi!

Nếu hắn chỉ nhất thời ngộ nhận, ngày sau rốt cuộc hiểu được cảm giác của mình với nàng hoàn toàn không phải tình yêu nam nữ, chừng đó nàng làm sao đây?”

Lòng của nàng kiên cường nhưng cũng yếu đuối, có thể chịu đựng việc hắn không có tình với nàng, nhưng không cách nào chịu được việc có được rồi lại mất đi.

Hoảng hốt bị hắn ôm cứng trong lòng, Trầm Đãi Quân muốn khóc lại muốn cười, mừng rỡ lại ưu sầu, đủ thứ tư vị ập đến, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài ai oán…

“Sư đệ, đừng vội vàng kết luận tình cảm của mình, từ từ xác định rõ ràng, ngàn vạn… ngàn vạn lần đừng vì mê hoặc nhất thời mà quyết định sai lầm, sau này hối hận cả đời…” Khó nhọc ngừng khóc, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, thận trọng mà dịu dàng giống như đang dạy dỗ trẻ con.

“Đệ không còn là đứa bé nữa, đệ tự biết mình thích ai, muốn cái gì!” Nhẹ nhàng buông nàng ra, giọng Hoa Đan Phong kiên định, đôi mắt đỏ hồng mang theo mấy phần thành thục, sáng suốt.

Phát giác biến hóa nhỏ xíu này của hắn, Trầm Đãi Quân không khỏi giật mình…

Bắt đầu từ lúc nào, sư đệ tính tình trẻ con của nàng đã từ từ trưởng thành, trở thành nam tử hán đội trời đạp đất, xuất sắc hơn người?

Thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, có phần hồ nghi, mê hoặc, ánh mắt hoang mang ngơ ngác, Hoa Đan Phong cảm thấy đáng yêu vô cùng, suy nghĩ chợt động, không nhịn được hôn trộm một cái lên gò má hồng hào mịn màng của nàng.

“Á…” Sửng sốt hô lên, nàng ngây ngốc che lấy chỗ vừa bị cánh môi ấm nóng ấn qua. Đợi ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cảm giác nóng rực từ hai má đột ngột lan ra toàn thân.

Cực kỳ hài lòng bản thân tạo được ảnh hưởng trên người nàng, Hoa Đan Phong tự tin tràn trề tuyên bố: “Sư tỷ, cho dù bây giờ tỷ không tin cũng không sao. Ta nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ tỷ, chăm sóc tỷ, vĩnh viễn không làm tỷ thương tâm nữa. Chắc chắn có một ngày, tỷ sẽ tin ta.”

Ngơ ngẩn nghe tuyên ngôn của hắn, tim Trầm Đãi Quân đập kịch liệt, mặt đỏ tai hồng, nhất thời nửa khắc khó mà nói được gì.

Hơ… hình như sư đệ không chỉ trưởng thành, còn học thói xấu nữa…”

***********************************************

“Ngu ngốc, ngươi tên phóng đãng này dám lợi dụng Quân nhi, cút!”

Trong gian phòng thanh nhã, mấy ngày nay, tiếng mắng chửi phẫn nộ cùng tiếng quăng ném đồ binh bốp không biết vang lên lần thứ bao nhiêu rồi.

Tiếp theo, một bóng người thảm hại từ trong phòng vọt ra, chỉ là tiếng cười sảng khoái vui vẻ làm người ta vừa nghe là biết nam nhân bị đuổi ra này không hề tức giận, thậm chí còn có mấy phần hứng thú.

“Sư cha, chúng ta đều là nam nhân. Con chỉ ôm người đi tắm rửa thôi, người lại ồn ào như vậy, ai không biết còn tưởng còn có ý đồ bất lương với người đó!” Cười ha ha chọc ghẹo, Hoa Đan Phong một chút cũng không để ý mình bị xem như chuột chạy qua đường mà đánh.

Thực tế, từ lúc hắn lau mồ hôi cho sư tỷ trước mặt sư cha xong, mấy ngày nay, mỗi lần sư cha thấy mặt hắn là mắng chửi, tay quơ được thứ gì cũng không quên biến nó thành ám khí mà bắn, hắn sắp tập thành thói quen rồi.

Trong phòng nhỏ, Trầm Đãi Quân, Hoa Diệu Điệp hai sư tỷ muội ngồi trước bàn nhìn hắn lung la lung lay đi tới đối diện ngồi xuống, bèn liếc nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lắc đầu.

“Sư huynh, huynh cứ chọc ghẹo sư cha như vậy, coi chừng đến khi vết thương của người lành lại, có thể chống gậy đi được rồi, huynh sẽ gặp họa cho mà coi.” Nhăn cái mũi xinh xắn, Hoa Diệu Điệp cho rằng mấy ngày nay, sư cha hở chút là chửi hắn đồ phóng đãng là vì hắn cứ trêu chọc sư cha cử động bất tiện, nên cảnh cáo hắn đừng đắc ý quá mức.

“Không sao!” Không để ý xua tay, Hoa Đan Phong cười híp mắt, “Ta là tăng sức sống cho sư cha, để ông có chuyện làm thôi! Miễn cho sư cha cứ suốt ngày thủ bên cạnh mộ sư phụ, thỉnh thoảng lại chìm đắm trong hồi ức, cứ tưởng mình còn bị gian tặc làm hại, khốn trong sơn động mà nửa điên nửa tỉnh, cư xử bất thường, không tốt.”

Thực ra, hai ngày trước sư cha từng phát tác một lần, làm hai sư huynh muội không biết sự tình bị dọa chết khiếp, may mà sau đó sư tỷ xuất hiện, trấn an, sư cha mới bình tĩnh lại.

“Ngươi lúc nào cũng nói có lý hết!” Bất lực lắc đầu, Trầm Đãi Quân thật tình không biết nên nói hắn sao mới được.

Nghe xong, Hoa Đan Phong áp gương mặt cười toe qua, vùi cái đầu to lên vai nàng cọ cọ làm nũng.

“Sư tỷ, về sau nếu vết thương của sư cha lành rồi, chống gậy đuổi đánh ta, tỷ phải nói đỡ giúp ta đó!”

Ha ha, từ hôm nói rõ tới nay, hắn cứ lấy lòng sư tỷ, hở ra là có cử chỉ thân mật với nàng, thường thường thu được hiệu quả rất tuyệt.

Quả nhiên, mặt Trầm Đãi Quân phớt hồng, cười mắng nhỏ: “Đệ tưởng mình là ai? Đứa nhỏ ba tuổi chắc?”

Nói xong, tay ngọc mảnh mai chọt vào trán hắn, đẩy cái đầu to ra khỏi vai mình.

Ngốc nghếch ôm trán, hắn cười ha ha: “Nếu có thể làm nũng với sư tỷ, vậy làm trẻ con ba tuổi cũng tốt.”

“Nói ngốc gì đó?” Mắt long lanh lườm hắn, mặt Trầm Đãi Quân càng thêm đỏ.

Từ lúc hắn bày tỏ tâm ý xong, mấy ngày nay hắn luôn thích dính lấy nàng, giành làm giúp nàng này nọ. Nói chuyện còn pha lẫn tình ý trong đó, khiến tâm thần nàng tuy còn ngờ vực không yên nhưng cũng không khỏi rung động, một chút ngọt ngào thấm vào tận đáy lòng.

Một bên, Hoa Diệu Điệp hết nhìn sư tỷ lại ngó sư huynh. Không biết vì sao, luôn có cảm giác hai người này hình như không giống trước đây nhưng lại không nói được là không giống chỗ nào, hết sức khó hiểu. Sau cùng nàng đành vò đầu, đưa ra điểm bất thường duy nhất mà nàng nhìn ra được.

“Sư huynh, mấy ngày nay hình như tâm tình huynh rất tốt hả?” Cả ngày cười hi hi, chọc cũng không tức giận, thật là quái đản mà.

“Sao? Tâm tình tốt muội ghen tị à?” Liếc nàng một cái, đầu môi vẫn cười như cũ.

“Ai ghen tị với huynh?” Trừng mắt nhìn hắn, Hoa Diệu Điệp bĩu môi chất vấn.

“Mới bữa trước huynh còn cổ cổ quái quái nhăn mày nhăn mặt, sao mới chớp mắt đã thay đổi rồi?”

Nàng vừa nói ra câu này, thân là một trong những người biết chuyện kiêm đương sự, Trầm Đãi Quân không khỏi nóng mặt, ánh mắt ngượng ngùng đối diện với đôi mắt đang cười trộm, hiếm khi thấy được nàng lộ ra tư thái nữ nhân hờn dỗi lườm một cái, lập tức nhận được gương mặt tươi cười sáng rỡ làm người ta thiếu điều mù mắt.

“Sư muội, muội còn là trẻ con, không hiểu được đâu.” Lúc lắc đầu, Hoa Đan Phong cố ý lừa gạt.

“Hứ!” Hoa Diệu Điệp tức giận trợn mắt.

“Ai là trẻ con hả? Huynh bất quá chỉ hơn muội ba tuổi thôi!”

Vênh vang đắc ý xoay xoay ngón trỏ, hắn kiêu ngạo vênh mặt.

“Ba tuổi cũng lớn hơn, tóm lại, muội không hiểu là không hiểu.”

“Thần bí ghê chưa, không để ý huynh nữa!” Hắn không nói, Hoa Diệu Điệp cũng không tra hỏi, làm mặt quỷ đáp lại, quay đầu khiếu nại với sư tỷ đang cười hiền hòa, “Sư tỷ, chúng ta đừng để ý sư huynh nữa, để huynh ấy tự cười một mình đi.”

Làm như vô tình nhìn người nào đó đang hí hửng, Trầm Đãi Quân mím môi gật đầu cười.

“Sư đệ có vẻ vui đến ngốc rồi, muội đừng học hắn, mất mặt lắm.”

Hoa Diệu Điệp nghe xong giống như gặp được tri âm vỗ tay cười to, ngược lại người nào đó vui đến ngốc không chịu, đang định lên tiếng phản kháng, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng quát…

“Ngu ngốc, còn không vào bê nước tắm ra?”

“Sư cha, con tới đây!” Không lãng phí thời gian, Hoa Đan Phong tức tốc chạy vào phòng trong, xem ra đã quen với việc bị kêu là ngu ngốc, chỉ cần nghe tới hai chữ này, hắn liền tự động chạy tới chờ sai vặt.

Trong phòng, Trầm Đãi Quân, Hoa Diệu Điệp nhìn nhau, đồng thanh cười.

“Sư tỷ, xem ra ngoại trừ cái tên ngu ngốc của sư huynh ra, sư cha cũng ghiền chúng ta kêu người như vậy nha. Coi, sư huynh vừa kêu sư cha, người chẳng buồn rống kìa!” Híp mắt cười, Hoa Diệu Điệp cảm thấy thói quen đúng là thứ đáng sợ.

“Suỵt!” Trầm Đãi Quân đặt hờ ngón tay lên môi, nháy mắt nói nhỏ, “Đừng để cha nghe thấy, nếu không cha lại rống lên đấy!”

Không nhịn được phì cười thành tiếng, Hoa Diệu Điệp gật đầu như giã tỏi, cũng đặt tay lên môi làm dấu giữ bí mật.

Hai cô nương nháy mắt với nhau, ra vẻ thần bí trời biết đất biết, ta biết muội biết.

Một hồi sau, trong phòng lại truyền đến tiếng gào thét quen thuộc.

“Ngu ngốc, ngươi làm gì đó? Cút cho ta…”

“Ui cha! Sư cha, người đừng đánh mắng nữa, con chỉ định giúp người…”

“Không cần! Ngươi cút cho ta…” Nghe tiếng mắng chửi, Trầm Đãi Quân Hoa Diệu Điệp nhìn nhau, bụng đầy hồ nghi, đang muốn nhìn xem rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, Hoa Đan Phong ba chân bốn cẳng chạy ra.

“Xảy ra chuyện gì?” Vội vã hỏi, Trầm Đãi Quân có chút lo lắng.

Trán bị vật cứng đập vào bầm tím, mặt Hoa Đan Phong đầy vẻ vô tội.

“Ta chỉ đi vào xem sư cha mặc quần xong chưa, định nói người hành động bất tiện, có lòng tốt muốn giúp sư cha thu xếp, ai biết lại đụng trúng quần lót, sư cha chẳng phân biệt trắng đen gì đã đánh ta một cục.”

Nói xong, Trầm Vân Sanh trong phòng nghe thấy lập tức nổi cơn, “Ngươi, thằng ngu ngốc tồi tệ, hạ lưu, ai cho phép ngươi đụng ta?”

“Đều là nam nhân, có sao đâu chứ…” Hoa Đan Phong vẫn còn lẩm bẩm.

“Sư huynh…” Hoàn toàn nín lặng, vỗ vỗ vai sư huynh, Hoa Diệu Điệp thở dài nặng nề.

“Không phải người nào cũng không câu nệ tiểu tiết như huynh đâu.”

Càng huống chi người huynh định “đụng” là ai? Sư cha tính tình cổ quái nóng nảy đó!

Chỉ cảm thấy tình huống trước mắt hoang đường hết chỗ nói, Trầm Đãi Quân muốn cười lại sợ cha nghe thấy càng nổi khùng, ráng hết sức đè nén, im lặng ra dấu cho sư đệ muội xong liền tức tốc đi vào phòng, đóng cửa lại; miễn cho cha thấy sư đệ còn đang ngoài cửa, xấu hổ quá hóa giận lại tiện tay vớ cốc làm ám khí. Gần đây, cốc chén trong nhà hư hao thật nhanh, mua hoài mà không kịp bù lại chỗ thiếu hụt.

“Thằng ngu ngốc đáng chết đó, một chút chừng mực cũng không có!” Vừa thấy con gái, Trầm Vân Sanh lại tức giận phàn nàn.

Nhịn cười, Trầm Đãi Quân đến bên cạnh ông dỗ dành.

“Đôi lúc sư đệ thiếu cân nhắc, có điều hắn cũng có ý tốt, cha đừng giận nữa.”

Nghe xong, Trầm Vân Sanh nghẹn, sau đó hừ lạnh một tiếng, thật sự không mắng nữa.

Nói cho cùng ở chung bao nhiêu ngày nay, hai đồ đệ Vân Nương thu dưỡng hầu hạ ông thế nào, thật thà chất phác ra sao, ông đều không để vào mắt. Chỉ vì bị gian tặc làm hại, lại thêm bị vây hãm một thân một mình nơi tuyệt nhai hơn hai mươi năm mà tính tình biến đổi, trừ con gái ruột thịt ra rất khó tin tưởng người khác, thế nên tuy biết hai đứa ngốc kia tính tình thật ra không tệ nhưng vẫn khó mà đối xử ôn hòa được.

Thấy ông sầm mặt không nói tiếng nào, Trầm Đãi Quân biết cha đã nghe lọt lời mình, không khỏi mỉm cười, nhẹ tay nhẹ chân chỉnh lại quần áo cho ông, thuận tiện tháo vải, cẩn thận kiểm tra tình hình hồi phục nơi chân, lại hỏi cảm giác của ông xong, cực kỳ hài lòng gật đầu, đổi Thạch linh thảo bôi vết thương lần nữa mới băng bó lại kỹ càng.

“Sao rồi?” Ngữ điệu cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn để lộ chờ mong, Trầm Vân Sanh không nhịn được hỏi dò.

“Cha, cha yên tâm, tình trạng hồi phục rất tốt.” Ngừng một chút, thấy đáy mắt ông ánh lên tia sáng chói lọi, Trầm Đãi Quân quyết định tặng ông thêm một tin tốt nữa.

“Nửa tháng nữa có thể không cần bôi thuốc rồi.”

“Thật sao?” Trầm Vân Sanh mừng rỡ.

Gật đầu, Trầm Đãi Quân không quên kèm theo vế sau.

“Có điều chân cha bị thương quá lâu, tuy con đã nối lại xương nhưng cơ bắp đã teo lại. Mới đầu không thể lập tức chống gậy đi lại, cần phải tập luyện phục hồi một thời gian, không thể gấp gáp quá mức, phải từ từ từng bước một.”

Trầm Vân Sanh cười nói, “Đợi hơn hai mươi năm ta còn đợi được, chỉ có chút thời gian phục hồi thì tính gì?”

Hừ… chỉ cần ông có thể đi lại, đó chính là ngày chết của tên cẩu tặc kia!

Lẳng lặng nhìn nụ cười gằn ác độc trên mặt cha, Trầm Đãi Quân đại khái hiểu được suy nghĩ của ông nhưng không có ý định cản trở. Dù thế nào thì đó là Vũ Trọng Liên nợ ông, nợ máu phải trả bằng máu, không phải sao?

“Quân nhi…” Đột nhiên, Trầm Vân Sanh lên tiếng gọi.

Giật mình hoàn hồn lại, nàng nhẹ giọng đáp, lại nghe ông nói tiếp.

“Ngọc bội đâu?”

“Ở đây, cha!” Lôi từ trong cổ áo ra, nàng đưa ngọc bội vẫn còn ấm vào tay cha, thấy ông cầm ngọc bội nheo mắt lại quan sát tỉ mỉ, không nhịn được tò mò cười hỏi: “Sao ạ? Cha muốn tìm bảo tàng ư?”

Cười lạnh một tiếng, Trầm Vân Sanh khinh thường hừ hừ: “Tên cẩu tặc đó tâm tâm niệm niệm muốn tìm được bảo tàng. Nếu ta không đi đào ra cho hắn xem, chẳng phải quá có lỗi với hắn sao.” Vì ngọc bội chứa bản đồ này hại phu thê bọn họ âm dương đôi ngả, cốt nhục chia lìa hơn hai mươi năm, cho dù đào được bảo tàng nhờ đó mà có được võ công tuyệt thế, tài phú khổng lồ khiến người hâm mộ cũng không cách nào bù đắp mất mát của ông.

Trầm Đãi Quân nhìn thấu được sự trống rỗng trong vẻ mặt khinh thường của cha, nhất thời cũng không biết nên nói gì, đành lẳng lặng nắm lấy bàn tay gầy đét của cha, hai cha con im lặng hồi lâu, trầm mặc không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.