Một tháng sau, Tử Vân Phong bị tuyết trăng tinh bao phủ, đập vào mắt là một thế giới trắng xóa, đẹp không sao tả xiết.
Trong
cảnh tuyết trắng ấy, một căn nhà trúc tao nhã đứng lặng yên, thanh thanh nhã nhã, điềm điềm tĩnh tĩnh, phảng phất như cô tịch mà độc lập.
Đột
nhiên, cửa phòng trúc bị người mở ra, một trung niên nam tử mặt mày gầy
gò nhưng không giấu được nét tuấn tú chống gậy tước từ cây, bước đi chật vật nhưng vẫn không bỏ cuộc, từng bước từng bước một đi ra, đồng thời
cũng khiến ba nam nữ trẻ tuổi bên ngoài phòng chú ý.
“Cha, sao cha ra đây?” Buông việc trong tay, Trầm Đãi Quân vội vàng chạy tới.
“Phải đó! Sư cha, bên ngoài trời lạnh, người đừng để bị cảm.” Hoa Diệu Điệp líu lo tiếp lời.
“Sư cha, nếu người bị cảm, mệt là sư tỷ nha!” Hoa Đan Phong thì không đành lòng sư tỷ thân yêu mệt nhọc.
Ba người ta một câu ngươi một câu, hoàn toàn xem ông như phế nhân vô dụng, Trầm
Vân Sanh không nén được tức giận quát, “Thân mình ta khỏe lắm rồi, không cần lo lắng vớ vẩn, các ngươi tự lo cho mình thì hơn.”
Hừ! Từ
nửa tháng trước, chỗ nối xương chân phải rốt cuộc cũng lành, ông đã
không chờ nổi, chống gậy tập đi lại, đến giờ đã được nửa tháng. Ông đi
càng lúc càng vững, ngày xuống núi tìm cẩu tặc kia báo thù không còn xa
nữa.
“Oa, sư
cha đang vòng vo quan tâm thân thể bọn con sao?” Cố ý trợn to mắt, Hoa
Đan Phong lớn tiếng than thở, mặt tràn đầy cảm động.
“Ồ… chắc chắn là vậy!” Giả bộ chùi nước mắt, Hoa Diệu Điệp cùng sư huynh một xướng một họa.
“Sư cha, bọn con biết người chỉ hung dữ bề ngoài, bên trong là một trái tim ấm áp mềm lòng mà!”
“Hai đứa ngu ngốc các ngươi đang nói nhăng gì hả? Ta không đánh chết các ngươi
mới lạ!” Thấy hai tên ngu ngốc hát bè, Trầm Vân Sanh bốc hỏa, đùng đùng
bốc ám khí ném.
Hây! Số ám khí này là do Trầm Đãi Quân thấy cốc chén nhà mình càng ngày càng
hao, bất đắc dĩ đành để Hoa Đan Phong gọt cây khô thành hạt gỗ nhỏ bằng
đầu ngón tay, cung cấp cho cha làm ám khí đánh người.
Thú vị
là, Hoa Đan Phong làm hạt gỗ xong, lại hứng trí bừng bừng làm một cái
hộp thật lớn đựng hạt châu cho ông sử dụng, hao đi bao nhiêu thì bổ sung bấy nhiêu, có thể nói là điển hình cho thú vui “tự làm tự chịu”.
Mắt thấy hạt gỗ như thiên nữ tán hoa bắn tới, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp đã có kinh nghiệm với việc né ám khí nhanh như sét đánh, không nói lời nào
lập tức vọt đến sau lưng sư tỷ nhà mình.
“Quân
nhi, con tránh ra, để cha đánh chết hai đứa ngu ngốc này!” Trầm Vân Sanh tự nhiên sẽ không bắn ám khí vào con gái, chỉ biết rống lên kêu nàng
tránh ra.
Kì thật… cha cũng rất vui vẻ đấy chứ?
Xem cha mỗi lần đánh đánh giết giết với sư đệ muội, rất có tinh thần nha!
Lẳng
lặng nghĩ thầm, Trầm Đãi Quân thở dài khẽ một tiếng, nhỏ nhẹ khuyên vài
câu mới làm cha bớt giận, một mình nằm trên giường trúc đã trải đệm, cầm ngọc bội lên nghiên cứu.
Đùa bỡn
xong, Hoa Diệu Điệp vội vàng may vá xong, đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Hoa Đan Phong vừa mới nhóm lửa, đầu đầy mồ hôi đi tới cột chống mái
hiên, đặt mông ngồi xuống cạnh Trầm Đãi Quân xem nàng phân loại thảo
dược phơi khô.
“Sao người toàn mồ hôi mà không lau?” Ngẩng đầu thấy hắn mồ hôi đầm đìa, Trầm Đãi Quân nhíu mày trách.
Bây giờ đang ngày đại hàn, cả người hắn đầy mồ hôi mà không lau khô, một lát gió lạnh thổi tới, chắc chắn sẽ bị cảm.
“Sư tỷ giúp ta!” Hoa Đan Phong cười xỏ lá, không chịu tự mình lai.
Nên
biết, từ lần trước hai người một chỗ làm hắn trộm hương được một cái
xong, hơn tháng nay, bên cạnh hai người không sư muội thì có sư cha. Thế nên cho dù hắn đã bộc bạch tâm ý, hai người cũng vẫn như trước đây. Tuy hoàn toàn không tăng tiến tình cảm thêm được bước nào, nhưng cũng khiến sư tỷ tin hắn không nói chơi, càng không ngộ nhận cảm giác của bản
thân.
Aizz… nghĩ tới một tháng “không có tiến bộ”, hắn lại cảm thấy bi ai vô cùng.
Thấy hắn có ý định sán lại gần làm nũng, Trầm Đãi Quân không khỏi nhớ lại lần
hắn bày tỏ, tức thời tim đập loạn lên, hai gò má trắng nõn cũng ửng
hồng.
“Làm nũng cái gì? Chưa lớn sao?” Miệng thì mắng, nàng vẫn móc khăn tay ra giúp hắn lau mồ hôi.
“Làm nũng thì sao chứ? Ta còn muốn làm nũng với sư tỷ suốt đời kia!” Nhấn mạnh từng chữ, Hoa Đan Phong cười sáng lạn như hoa.
“Còn nữa, ta cũng rất thích sư tỷ làm nũng với ta.”
“Ta mà
là trẻ con ba tuổi!” Thấp giọng gắt khẽ, miệng nàng thì nói thế nhưng
trong lòng lại thấy ngọt, rũ mắt có chút thẹn thùng.
Hiếm khi thấy nàng lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ nhân, Hoa Đan Phong không khỏi đờ
người, xao động cả cõi lòng, không nhịn được nắm nhẹ bàn tay trắng mịn,
cất giọng hết sức chân thành.
“Cho dù
không phải trẻ con ba tuổi cũng có thể làm nũng mà! Sư tỷ, có lẽ hiện
giờ ta còn tính trẻ con, không đủ thành thục nên tỷ còn chưa thể tin ta, nhưng cũng đừng cự tuyệt, chờ ta được không? Ta sẽ nỗ lực trưởng thành
thật nhanh, trở thành nam nhân đáng tin cậy cho tỷ dựa vào, mặc sức làm
nũng.”
“Sư đệ…” Không dám tin hắn sẽ nói những lời này, Trầm Đãi Quân cảm động, khóe
mắt đỏ hoe, chỉ biết ngây ngẩn nhìn hắn chằm chằm, trong lòng biết rõ
cho dù ngày sau hắn hối hận, xác định bản thân ngộ nhận tình cảm với
mình, nàng vĩnh viễn cũng không quên giờ khắc này.
Mỉm
cười, Hoa Đan Phong nắm bàn tay run rẩy của nàng chặt hơn, chắc hơn, hận không thể nghiêng người hôn lên cánh môi đỏ mọng hơi hé mở kia, đáng
tiếc…
“Ngu ngốc, ngươi làm cái gì đó? Còn không thả tay ra!” Sấm giật thét gào, hạt gỗ nhanh chóng, chuẩn xác, ác độc bắn tới.
Aizz…
Sư cha lúc nào cũng chia uyên rẽ thúy, phá đám không à!
Lắc đầu
ai oán than thở, Hoa Đan Phong cấp tốc thả tay sư tỷ ra, lắc mình tránh
tập kích, từ đầu chí cuối không nghĩ tới chuyện kéo sư tỷ cùng tránh.
Bởi vì trong lòng rất rõ ràng sư cha đã tính trước góc độ chuẩn xác,
không có chuyện làm sư tỷ bị thương.
“Sư cha, hạt gỗ tuy không cần tốn tiền mua nhưng người đừng có hở ra là ném lung tung như vậy, con gọt cây cũng mệt lắm.” Đứng trong sân, Hoa Đan Phong
gào lên, mặt đầy ý cười chọc ghẹo.
Nói vừa
dứt, hạt gỗ bay tới càng nhiều, nhanh chóng chào hỏi khắp người hắn. Kết quả là một người đứng trong sân nhảy tới nhảy lui tránh ám khí, có vẻ
rất náo nhiệt.
Biết hai nam nhân chỉ đánh phá sơ sơ, không thực sự gây thương tích gì, Trầm Đãi Quân buồn cười không dứt, tiếp tục phân loại thảo dược. Mãi đến lúc Hoa Diệu Điệp thò đầu qua cửa sổ nhà bếp ngó thấy náo nhiệt, không nhịn
được cười chạy tới mái hiên ngồi xuống kéo nàng cùng thưởng thức.
“sư tỷ, tỷ nói hộp hạt gỗ của sư cha khi nào thì ném xong?” Hoa Diệu Điệp che miệng cười.
Nhìn sư cha hung hăng bắn ám khí, Trầm Đãi Quân bật cười.
“Ta thấy cũng không còn bao nhiêu đâu.”
Quả
nhiên, nàng vừa nói xong, thế công của Trầm Vân Sanh liền dừng lại, nhìn Hoa Đan Phong cười hi hi đi tới gần, trong lòng có chút tán thưởng.
Hừ! Tiểu tử này ngu thì ngu, ngược lại võ công luyện rất vững chắc.
Ông ta
là người có con mắt tinh đời. Mấy ngày nay sớm đã nhìn ra thái độ khác
lạ của Quân nhi với thằng ngốc này tuyệt đối không đơn giản là tình sư
tỷ đệ. Ánh mắt thằng ngốc đó nhìn Quân nhi luôn đặc biệt sáng rực nóng
cháy, giống hệt như ánh mắt mình nhìn Vân Nương năm xưa.
Cũng vì như thế, tuy biết thằng ngốc kia không tệ, ông nhìn hắn sao cũng không thấy thuận mắt.
Vừa nãy, mặc dù ông ngồi cách cả hai một khúc nhưng vẫn nhìn rõ từng cử chỉ, nụ
cười của bọn họ dưới mái hiên, vì thế sắc mặt của con gái thế nào cũng
không bỏ sót, lòng càng xác định nó quả thật có tình với thằng ngốc kia.
Thằng
ngốc kia tuy không được lắm nhưng cũng không tới nỗi tệ, con gái đã có
ý, ông cũng đành nhắm một mắt mở một mắt, kệ cho hai người thủ thỉ tâm
sự.
Có điều
ông không lên tiếng, thằng ngốc kia càng lúc càng lớn gan, dám xáp lại
gần, rõ ràng là muốn trộm hương sàm sỡ. Ông nhìn mà lửa giận bốc cao,
cuối cùng không nhịn nổi nữa ra tay chia rẽ hai người.
Trầm Vân Sanh nghĩ tới đó là hung tợn trừng mắt nhìn hắn, khen ngợi trong lòng nháy mắt biến thành thịnh nộ.
Hơ… sao thế?
Sao mắt sư cha nhìn hắn cứ như muốn lột da róc thịt hắn ra vậy?
Bởi vì
thường xuyên cùng sư cha “hoạt động gân cốt”, Hoa Đan Phong quá rành ông sẽ không vì vậy mà tức giận, thế nên cái nhìn chằm chằm pha lẫn tức
giận vừa rồi khiến hắn không sao hiểu nổi, chỉ biết vò đầu bứt tóc, tự
động khôn ngoan đứng bên cạnh sư tỷ.
“Quân nhi, lại đây!” Đột nhiên, Trầm Vân Sanh mở miệng gọi, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
Dưới mái hiên, sư tỷ đệ ba người bị biểu tình nghiêm túc của ông làm giật mình,
không hẹn mà liếc nhau một cái. Trầm Đãi Quân thong thả đi đến trước mặt ông.
“Cha, sao vậy?” Mỉm cười, nàng khẽ hỏi.
Không
trả lời ngay, Trầm Vân Sanh nhìn nàng không chớp mắt, mãi đến khi mặt
nàng lộ vẻ bất an, ông mới trầm giọng hỏi thẳng: “Con thích thằng ngốc
đó sao?”
Sao… sao cha biết?
Mặt Trầm Đãi Quân nháy mắt trắng bệch, kế đó lại đỏ bừng. Cho dù lúc trước đối
diện với sư đệ còn ngây thơ chưa biết tình yêu, nàng cũng không hề phủ
nhận tình cảm bản thân, nếu không chẳng khác nào phủ nhận chính mình, vì thế bây giờ nàng chỉ đành hít sâu một hơi.
“Vâng, con thích đệ ấy.” Nhỏ nhẹ mà kiên định đáp lời, nàng bình tĩnh chăm chú nhìn cha, không lùi bước cũng không e dè.
Tuy đã
sớm biết nhưng nghe nàng chính miệng thừa nhận, Trầm Vân Sanh vẫn sa sầm mặt, có cảm giác bực mình vì con gái bị nam nhân khác giành mất. Ý nghĩ trong đầu lại xoay chuyển, thằng ngốc này là đồ đệ Vân Nương nuôi
dưỡng, kiểu gì thì cũng là “người nhà mình”, con gái cùng hắn ở chung
cũng coi như là vào “nhà mình”, bèn thoải mái trở lại.
“Tuy
tiểu tử này là đứa ngu ngốc nhưng con đã thích, cha cũng không phản đối
làm gì.” Gật đầu, ông hơi mỉm cười song lại hung hăng bổ sung, “Về sau
nếu nó dám ức hiếp con, cha giúp con giết nó!”
Trầm Đãi Quân phì cười, không nghĩ cha lúc trước nghiêm khắc âm trầm lại nói như thế, đã vậy còn không phản đối nữa!
Bên này, hai cha con nói chuyện lúc đầu vẻ mặt nghiêm túc, về sau lại nhìn nhau
cười. Bên kia, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp lo sợ bất an, suy đoán bọn
họ nói gì…
“Sư huynh, huynh nói sư cha và sư tỷ nói gì thế?” Cả đầu tò mò, hỏi nho nhỏ.
Lắc đầu, Hoa Đan Phong nghe không được vì hai cha con nói chuyện hạ giọng. Nhưng sư cha đột ngột trừng mắt nhìn hắn, không biết vì sao hắn cảm thấy da
đầu tê dại.
“Hai đứa các ngươi, qua đây!”
Nghe sư
cha quát, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp hai người không nói lời nào, lập
tức ngoan ngoãn đi tới chuẩn bị nghe dạy, suy cho cùng biểu tình của ông nghiêm túc thế kia, cảm giác như muốn dạy dỗ người. Ai biết ông lại cầm ngọc bội đưa cho ba người, mở miệng.
“Ngọc
bội này có chứa câu đố về bảo tàng, ta nghiên cứu mấy ngày nay thủy
chung không có kết quả. Có lẽ các ngươi có cách nhìn khác, có thể nhìn
ra chỗ đặc biệt, có thời gian cân nhắc thử xem.” Nói xong đưa ngọc bội
cho con gái.
“Cha…”
Kinh ngạc nhìn ông, lại thấy ông tỏ vẻ bực mình ngoảnh mặt đi chỗ khác,
Trầm Đãi Quân hình như nhận ra điều gì đó, chậm rãi nở nụ cười.
Ồ… cha làm như vậy, có phải chứng tỏ không xem sư đệ muội là người ngoài, bắt đầu tin tưởng bọn họ rồi không?
Nghĩ
thế, ý cười trên mặt nàng càng đầy, liền chọc người nào đó “miệng một
đằng bụng một nẻo” bực bội trừng mắt, may mà hai người còn lại không chú ý hai cha con bất thường, cầm lấy ngọc bội.
“Ờ, cái này điêu khắc khá ghê…”
“Oa, hoa văn này nhìn đẹp thật…”
Kì thật
hai người từ nhỏ tới lớn nhìn ngọc bội này vô số lần, nếu thật nhìn ra
được trò gì thì đã phát hiện từ sớm. Chẳng qua sư cha đã lên tiếng, bọn
họ đành phải giả vờ giả vịt “xem xét xem xét”, lại không nghĩ tới phương thức “xem xét” của bọn họ có thể khiến người ta hận không thể đánh cho
bọn họ một chưởng chết toi.
Phực!
Trán
Trầm Vân Sanh nổi gân xanh, cơ hồ có thể nghe thấy lí trí của mình gãy
vụn, đang định mắng xối xả hai đứa ngu ngốc này lại nghe một tiếng kêu
kinh ngạc.
“Hơ?
Sao, sao thế này? Ta không có làm cái gì mà á á á…” Hoảng hồn hét ầm
lên, Hoa Đan Phong hấp tấp quăng ngọc bội trả về cho sư tỷ, không ngừng
xua tay phủ nhận, chỉ sợ sư cha tìm hắn tính sổ.
“Hở?” Cầm ngọc bội nhìn kỹ, Trầm Đãi Quân cũng kinh ngạc hô nhỏ, mắt đầy hiếu kì.
“Sao
vậy? Mau đưa ta xem!” Không biết ngọc bội có biến hóa gì, Trầm Vân Sanh
gấp đến độ thiếu chút nữa thì chống gậy nhảy bật dậy.
“Cha,
đừng vội!” Cẩn thận chìa ngọc bội đến trước mặt ông, Trầm Đãi Quân giải
thích khẽ, “Xem, so với lúc đầu, có phải ngọc bội có thêm nhiều vân đỏ
như sợi tơ không.”
Chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên thấy ngọc bội nguyên bản là màu xanh biếc óng ánh
xuất hiện thêm nhiều đường vân đỏ ngoằn ngoèo, ông giật mình, đột nhiên
trợn mắt nhìn “đầu sỏ gây tội.”
“Nói! Vừa rồi ngươi làm cái gì?”
“Con không có làm gì hết á!” Tức tốc giơ tay thề, Hoa Đan Phong bi phẫn.
Hu… hắn
bất quá cầm ngọc bội nhìn một chút, còn chưa làm gì hết, ai mà biết tự
dưng thêm nhiều vân đỏ làm xấu cả miếng ngọc bội đẹp đẽ hoàn mỹ như thế. Thật tình không liên quan hắn mà!
Tóm lại
vẫn là Trầm Đãi Quân tai tinh mắt thính, tâm tư tinh tế, thấy hắn chỉ
tay lên trời thề, ngón tay có vết thương nhỏ, miệng vết thương còn ri rỉ máu bèn nhíu mày, đăm chiêu hỏi: “Tay đệ làm sao vậy?”
“Cái này á…” Không hiểu vì sao nàng lại đột ngột chuyển đề tài, Hoa Đan Phong
liếc ngón tay bị thương một cái, nhún vai không quan tâm.
“Vừa nãy chẻ củi không cẩn thận bị dằm gỗ quệt trúng, không sao đâu.”
Chỉ là
vết thương nhỏ, chảy chút máu mà thôi, căn bản không có gì đáng ngại nên hắn cũng không bận tâm, không hiểu vì sao bây giờ sư tỷ lại đột nhiên
hỏi tới.
Ở một
bên, Trầm Vân Sanh nguyên bản cũng không chú ý, mãi đến lúc nghe hai
người nói chuyện, ông thình lình mở to mắt, nhìn trừng trừng vết thương
rỉ máu nơi ngón tay Hoa Đan Phong, kích động nói không nên lời.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ bí ẩn trong bảo tàng lại bị sai sót ngẫu nhiên của thằng ngốc này phá giải?
Ôi trời! Hóa ra là vậy à…
Trầm Đãi Quân xưa nay luôn thông minh, lập tức hiểu được là có chuyện gì, không
khỏi hưng phấn bật cười, quay đầu nhìn thần sắc kích động của cha, áng
chừng ông cũng hiểu rồi.
Duy có
Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp hai người, một người vừa rồi còn đang cười
hì hì “xem xét”, một kẻ thì ngẫu nhiên khiến bọn họ “xem xét” ra chân
tướng là vẫn còn mờ mịt.
“Sư đệ,
đệ cầm đi…” Đưa ngọc bội lại cho hắn, Trầm Đãi Quân nghĩ nghĩ, bổ sung,
“Cố gắng cho vết thương trên tay đệ tiếp xúc với ngọc bội.”
Tuy không hiểu gì, Hoa Đan Phong vẫn làm theo lời nàng.
Nháy
mắt, vết thương vừa chạm vào ngọc bội, chất lỏng đỏ thẫm nong nóng giống như bị lực lượng vô hình nào đó lôi kéo, không ngừng thấm ra từ miệng
vết thương. Ngọc bội kia hấp thu máu, từng sợi từng sợi vân đỏ mảnh như
tơ từ từ vẽ ra trong miếng ngọc xanh biếc, cuối cùng đan vào nhau thành
hình một ngọn núi.
Nhìn
biến hóa kinh người đó, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp không dám tin trợn
mắt chậc chậc khen lạ mà Trầm Vân Sanh thì kích động đến nỗi toàn thân
run rẩy, thở dốc.
“Không
ngờ ngọc bội này lại hút máu, mà tàng bảo đồ thì ẩn dấu bên trong.” Dịu
dàng chớp chớp mắt, Trầm Đãi Quân không nhịn được bội phục tán thưởng.
Một lát
sau, đợi ngọc bội hút no máu, không thay đổi nữa, bốn người chụm đầu lại nghiên cứu hình ngọn núi hiện ra. Không tới một hồi, sư tỷ đệ Trầm Đãi
Quân ba người đều đầu hàng. Dù sao bọn họ từ nhỏ đến lớn sống ở Tử Vân
Phong, tuy lúc trước cũng xuống núi du ngoạn giang hồ nhưng đi cũng
không nhiều nơi lắm, kêu bọn họ từ hình vẽ ngọn núi mà suy ra vị trí
thực tế quả thật làm khó bọn họ quá.
Chỉ có
Trầm Vân Sanh thời niên thiếu đi khắp thiên hạ, chu du khắp nơi thủy
chung nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, cứ cảm thấy địa hình ngọn núi này rất
quen mắt, dường như mình đã từng thấy thế núi như vậy ở nơi nào đó.
“Ở chỗ
nào… rốt cuộc là chỗ nào… thật sự ta đã từng gặp qua…” Trầm Vân Sanh mơ
hồ lẩm bẩm, vẻ mặt khổ não kèm theo một chút điên cuồng.
Ba người đứng bên thấy thế liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ vẻ lo lắng, sợ
nhất ông vì chuyện này mà lại rúc vào sừng trâu, điên rồ lần nữa. Vì thế Trầm Đãi Quân muốn lên tiếng thức tỉnh ông, lại thấy mắt ông đột nhiên
sáng bừng.
“Ha ha
ha… đúng rồi! Là chỗ đó, ta nhớ ra rồi! Ha ha ha…” Vỗ hai tay, ông mừng
rỡ phát cuồng ngửa mặt cười lớn, nếu không phải hành động bất tiện, e là ông đã nhảy dựng lên hoa chân múa tay rồi.
“Cha,
người biết hình ngọn núi này là chỗ nào sao?” Cho dù chẳng hứng thú gì
với bảo tàng song thấy cha có thể giải được đáp án, thoát khỏi ma
chướng, Trầm Đãi Quân cũng cảm thấy vui mừng.
“Không sai!” Gật gật đầu, hiếm khi tâm trạng Trầm Vân Sanh vui vẻ, cười cười với cả ba người.
“Ngọc
bội này vẽ chính là bản đồ Ngọc Nữ Phong núi Vũ Di, không sai đâu!” Thời niên thiếu, ông đi qua nơi này, từng kinh ngạc trước cảnh đẹp yên tĩnh
tuyệt mỹ của nó. Thậm chí còn lưu lại một thời gian thăm thú, vì thế
không lạ lẫm với ngọn núi này.
“Sư cha, chúng ta đi tìm bảo tàng sao?” Chớp đôi mắt sáng, Hoa Đan Phong tò mò
hỏi, cho rằng ông chấp nhất với bảo tàng như thế, khẳng định là không
chờ kịp muốn xuất phát.
Ai ngờ Trầm Vân Sanh trầm ngâm một lát sau đó lắc đầu.
“Không, chúng ta chia quân làm hai đường.”
Chia quân hai đường? Hai đường nào?
Ba đứa nhỏ đơ mặt nhìn nhau, ánh mắt mờ mịt, không hiểu hàm ý của ông.
Làm như không thấy nghi hoặc của ba người, Trầm Vân Sanh cười lạnh một mình.
“Đã tới lúc cẩu tặc kia nhận báo ứng rồi!”
“Tốt quá!” Giơ hai tay hai chân tán thành, Hoa Đan Phong khí thế sôi sục.
“Sư cha, bọn con giúp người giết tên gian tặc họ Vũ kia, giúp người hả giận!”
“Không sai!” Gật đầu như bửa củi, Hoa Diệu Điệp căm phẫn dâng trào.
“Gian tặc kia hãm hại sư cha, ngày thường còn giả bộ làm người tốt nhiệt tình chính nghĩa trên giang hồ, đúng là ngụy quân tử.”
Thấy cả
hai bảo hộ mình như thế, đáy lòng Trầm Vân Sanh cao hứng, cảm thấy rốt
cuộc Vân Nương thu hai đồ đệ ngu ngốc này không uổng song mặt mày vẫn
lãnh đạm như cũ.
“Thù này tất nhiên phải báo. Bất quá cũng không thể lén lút giải quyết hắn đơn
giản như vậy. Ta muốn hắn phải thân bại danh liệt trước mắt nhân sĩ
giang hồ, bị người phỉ nhổ, ngày sau chỉ cần có người nhắc tới ba chữ Vũ Trọng Liên là nhổ toẹt nước bọt, ghê tởm, khinh bỉ mà thôi.”
“Cha, người muốn làm thế nào?” Cảm thấy hình như ông đã có kế hoạch, Trầm Đãi Quân không khỏi tò mò dò hỏi.
“Đã biết bảo tàng ở đâu, vậy các ngươi phải đi tìm nó về! Còn ta…” Ngừng lại một chút, ông hơi mỉm cười.
“Ta muốn đi Hắc Phong Bảo một chuyến.”
“Hắc Phong Bảo?” Ba người đồng thanh kinh ngạc.
“Sư cha, Hắc Phong Bảo kia hung thần ác sát, chẳng phải người tốt, người đi làm
gì chứ?” Hoa Đan Phong gãi đầu, không nhịn được thốt lên, không biết đến tột cùng ông muốn làm cái gì.
Đoạn
thời gian trở lại đây, Trầm Vân Sanh từ trong lời tường thuật đứt đoạn
của bọn họ đã biết chuyện ba người xuống núi du ngoạn lúc trước, đương
nhiên cũng rõ ràng khúc mắc giữa họ với Hắc Phong Bảo, vì thế thản nhiên nói: “Các ngươi chỉ biết bảo chủ Hắc Phong Bảo là một trong tứ đại công tử năm xưa mà không biết ta cùng bảo chủ Hắc Phong Bảo còn có gốc gác
rất sâu sắc.”
“Gốc gác gì ạ?” Hoa Diệu Điệp không che giấu được tò mò hỏi dồn.
“Nói đến cùng, chúng ta cũng coi như đồng môn.” Không nhanh không chậm quăng ra một câu kinh người.
Vừa nói
ra, ba người đồng loạt kinh hô thành tiếng, đơn giản không dám tin. Dưới ánh mắt yêu cầu giải thích không tiếng động của cả ba, Trầm Vân Sanh
chậm rãi mở miệng.
“Sư tổ
của ta vì thể chất đặc biệt, có thể đồng thời tu luyện hai loại nội công tâm pháp là Huyền Âm và Huyền Dương. Về sau người thu nhận hai đồ đệ,
đại đồ đệ tu luyện Huyền Âm công, chính là sư phụ của bảo chủ Hắc Phong
Bảo. Nhị đồ đệ luyện Huyền Dương tâm pháp, sau đó nhận ta làm đồ đệ. Thế nên tuy lộ số võ công của ta và bảo chủ Hắc Phong Bảo bất đồng nhưng
chúng ta xác thật xuất thân cùng sư môn. Nói nghiêm túc thì, bảo chủ Hắc Phong Bảo coi như là sư huynh của ta, chẳng qua mối quan hệ này người
ngoài không biết tới!”
Không
sao ngờ được mối quan hệ phức tạp rắc rối giữa bọn họ và Hắc Phong Bảo,
biểu tình ba người nhất thời mỗi người một khác, không biết nên nói thế
nào mới phải. Mãi về sau, Hoa Đan Phong mới xoa mũi tức tối yêu cầu.
“Sư cha, thiếu chủ Hắc Phong Bảo kia cho dù có là sư điệt của người đi nữa, sau
này người thấy hắn thì giáo huấn hắn một trận, lấy lại công đạo cho sư
tỷ mới được.” Nhớ tới chuyện sư tỷ từng bị Ứng Cô Hồng cào bị thương
cánh tay, tới giờ hắn vẫn còn bực mình.
Trầm Vân Sanh hơi khó hiểu, tỉ mỉ hỏi một hồi. Từ hai kẻ mồm năm miệng mười Hoa
Đan Phong, Hoa Diệu Điệp biết được con trai của sư huynh Ứng Cô Hồng
từng đả thương con gái mình. Kết quả yêu con tha thiết tức thì nổi giận, liên tục đáp ứng phải dạy dỗ tiểu tử họ Ứng một phen.
“Cha,
chỉ là vết thương nhỏ thôi, bây giờ đến sẹo cũng không có, đừng gây thêm rắc rối nữa.” Trầm Đãi Quân liên tục khuyên nhủ, không quên tặng cho sư đệ muội một cái liếc mắt cảnh cáo.
“Hai đứa các ngươi, không cho phép châm dầu vô lửa xúi giục cha.”
Bị trừng rụt cổ, hai người quả nhiên không dám lên tiếng.
Thấy
vậy, Trầm Đãi Quân đắc ý cười, sau đó nhỏ nhẹ hỏi cha: “Vậy là cha muốn
tới Hắc Phong Bảo, liên hợp với bảo chủ Hắc Phong Bảo, cùng công bố tội
ác của Vũ Trọng Liên trước mặt nhân sĩ giang hồ?”
Gật đầu, Trầm Vân Sanh thở dài lẩm bẩm: “Sư huynh cha cùng cha bình thường tuy
ít liên lạc nhưng cảm tình giữa chúng ta không hề thuyên giảm. Cộng thêm huynh ấy là người cực kỳ bao che khuyết điểm, không cho phép bất kỳ kẻ
nào bức hiếp người mà huynh ấy nhận định là người nhà, cha nghĩ cha mất
tích bao nhiêu năm nay, trừ con và nương con ra, ắt hắn huynh ấy cũng sẽ không buông tay tìm kiếm cha đâu!”
Biết
được tiền căn hậu quả, Trầm Đãi Quân cũng không phân vân việc ông muốn
đi Hắc Phong Bảo nữa, thong thả nói: “Cha, người hành động bất tiện, một mình lặn lội vạn dặm đi Hắc Phong Bảo, con không yên tâm, để con đi
cùng cha!”
“Không!” Lắc đầu cự tuyệt, Trầm Vân Sanh hết sức kiên trì.
“Con phải đi tìm bảo tàng thay cha, bằng không cha không cam lòng.”
“Nhưng mà…” Nàng còn muốn nói.
“Vậy thế này đi!” Đột nhiên, Hoa Diệu Điệp cười hì hì đề ra cách giải quyết.
“Không
bằng muội cùng sư cha đi Hắc Phong Bảo, trên đường cũng có người chăm
sóc. Còn sư huynh, sư tỷ, hai người an tâm đi tìm bảo tàng đi!”
“Vậy…” Trầm Đãi Quân vẫn còn do dự.
“Cứ quyết định như thế!” Không cho phép nàng đưa ra kiến nghị, Trầm Vân Sanh vỗ bàn quyết định.
“Ngày mai chúng ta xuất phát, ba tháng sau gặp ở Vũ gia trang.”
Thấy ông kiên quyết lạ thường, Trầm Đãi Quân đành bất lực đồng ý. Đối với việc
lần này xuống núi làm dậy sóng giang hồ, Hoa Diệu Điệp hưng phấn cực độ.
Còn với
Hoa Đan Phong mà nói… hắn căn bản là mừng thầm trong bụng, nếu không
phải ráng nhịn chỉ sợ đã nhảy dựng lên cười như điên rồi.
Ha ha
ha… tốt quá rồi! Lần này cuối cùng cũng có thể xua được sư cha, sư muội, có hẳn ba tháng dài ở chung với sư tỷ, tha hồ bồi dưỡng tình cảm rồi.