Sư tỷ, xin lỗi…” Bé trai vóc dáng đã lờ mờ hiện ra thân hình của thiếu niên chột dạ cúi đầu, vẻ mặt áy náy ấp úng nói xin lỗi.
“Vì sao lại xin lỗi? Đệ làm chuyện gì có lỗi với tỷ sao?” Lấy làm lạ hỏi lại, thiếu nữ hoàn toàn không hiểu.
Tiếp tục cúi thấp đầu, bé trai ấp a ấp úng khai nhận”Vì… vì mấy ngày trước đệ nói sẽ làm một con diều tặng cho sư tỷ…”
“Vậy thì sao?” Vẫn chưa hiểu.
“Mới rồi sư muội nhìn thấy rất thích, nên giành trước rồi…” Càng nói càng
nhỏ, bé trai bất an đưa mắt liếc trộm thiếu nữ, “Sư tỷ, tỷ có trách
Phong nhi không?”Trách cậu vì con diều vốn tặng cho sư tỷ lại đưa cho sư muội trước.
Hóa ra là đưa cho sư muội trước à…
Thiếu nữ hơi rùng mình, không biểu lộ tâm tình gì dịu dàng mỉm cười, “Không sao, tỷ không trách đệ đâu.”
“Sư
tỷ tốt quá!” La hét hoan hô, nhào tới ôm sư tỷ, bé trai nguyên bản áy
náy trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên, toàn bộ tâm tư chuyển sang chơi
đùa lúc nãy, “Đệ muốn đi thả diều với sư muội…” Nói chưa dứt, người đã
bon bon chạy mất.
Nàng đương nhiên không trách, chỉ có chút mất mát… đúng thế! Chỉ là có hơi mất mát mà thôi…
“Sư huynh, huynh nói khi nào người này mới tỉnh? Hôn mê ddaxmaays ngày rồi…”
“Ai biết được? Ta cũng không phải sư tỷ, không nắm chắc…”
“Sư tỷ, tỷ nói…”
“Cũng gần tỉnh rồi…”
Ý thức
mơ hồ, hình như Du Tử Nam nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện
bên tai, đợi chọc thủng được bóng tối đã vây hãm y khá lâu, nỗ lực nhấc
hàng mi nặng tựa ngàn cân lên, tầm mắt mơ hồ chậm rãi ngưng tụ tiêu cự,
nhìn thấy những gương mặt xa lạ bên giường, y khó nén được hoang mang,
mê hoặc…
“Đây… là đâu?”
“Oa, tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Y tỉnh rồi…”
“Hì hì… quả nhiên vẫn là sư tỷ lợi hại, nói tỉnh là tỉnh liền…”
Tiếp
theo tiếng cười nói, hai cái đầu đột nhiên vắt ngang trước mắt, làm Du
Tử Nam hoảng hồn, yếu ớt quát lên: “Các người là ai?”
Đột
nhiên, câu hỏi vừa ra khỏi miệng, ký ức cuối cùng trước khi hôn mê lướt
qua óc, y định thần nhìn hai gương mặt tươi cười không chút ác ý trước
mặt, tâm tình căng thẳng không tự giác buông lỏng “Là các người…”
Phải rồi! Bọn họ là ân nhân giải cứu hắn khỏi tay thuộc hạ của Hắc Phong Bảo.
“Đúng
rồi! Là chúng ta!” Thẳng thắn gật đầu, Hoa Đan Phong cười híp mắt: “Ta
là Hoa Đan Phong, bên cạnh là sư muội ta Hoa Diệu Điệp…”
Tiếp đó chỉ tay về sư tỷ nhà mình đứng đằng sau, “Đây là sư tỷ ta Trầm Đãi Quân.”
“Tại hạ
Du Tử Nam, đa tạ ba vị ra tay tương trợ. Đại ân đại đức này, ngày sau Du mỗ nhất…” Ngọ nguậy muốn đứng dậy cảm tạ, song từ ngữ báo ân lại bị cắt ngang lần nữa.
“Nên
uống thuốc rồi!” Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút lạnh lùng cất lên,
Trầm Đãi Quân không biết đến cạnh giường lúc nào, tay cầm một chén thuốc sớm đã chuẩn bị kỹ, một tay thuận thế đỡ hắn ngồi ổn định.
“Đa tạ
Trầm cô nương!” Đón lấy chén thuốc, Du Tử Nam liên tục cám ơn, mắt nhìn
nữ tử vẻ mặt hững hờ không nóng không lạnh, khác hẳn với hai vị sư đệ
muội nhiệt tình, trong lòng nhạy bén phát hiện hình như nàng ta không
vui vì bản thân y mà ba người họ kết thù với Hắc Phong Bảo, làm hắn cảm
giác có chút quẫn bách.
Nhẹ nhàng gật đầu, Trầm Đãi Quân không nhiều lời lui lại một bên.
Ngược
lại, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp hai người chớp chớp đôi mắt to hiếu
kỳ, chăm hăm nhìn y chòng chọc, nhìn đến nỗi y phát ngượng, mặt ửng đỏ
cầm chén thuốc lên uống hết, lúc này mới lịch sự mở miệng hỏi.
“Đây là đâu?” Quan sát khung cảnh lạ lẫm chung quanh, y vẫn chưa biết bản thân đang ở chỗ nào.
“Là khách sạn ở thành trấn gần cánh rừng kia!” Hoa Đan Phong híp mắt cười đáp.
“Phải
đó! Chúng ta ở khách sạn này đã mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới chờ được
ngươi tỉnh lại.” Gật đầu phụ họa, Hoa Diệu Điệp tò mò hỏi: “Du công tử,
Hắc Phong Bảo là cái gì? Uy phong lắm hả?”
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Du Tử Nam trở nên ảm đạm, gương mặt vốn dĩ đã không có chút máu nào càng trở nên tái nhợt.
“Hắc
Phong Bảo là thế lực bang phái hùng mạnh nhất giang hồ hiện này, hành sự độc ác, tàn bạo có tiếng, chỉ cần hơi đắc tội hoặc không thuận theo bọn chúng liền bị chúng truy sát. Thế nên người trên giang hồ ai có thể
tránh được là tránh, không ai muốn đụng vào. Cũng vì thế mà bọn chúng
càng hoành hành bá đạo hơn.”
Hai sư
huynh muội nào đó nghe xong cảm thấy hứng thú liếc nhau, không mảy may
lo lắng vì bản thân chọc phải bang phái cùng hung cực ác.
Chỉ có Trầm Đãi Quân nghe mà chau mày, thiếu điều bưng trán than thở.
Có cảm
giác như được nghe người đọc sách kể chuyện xưa, Hoa Đan Phong nghe mà
hưng phấn dạt dào, hai mắt tỏa sáng, lòng hiếu kỳ tràn trề toàn bộ bị
bóc ra. “Nói vậy là ngươi đắc tội với Hắc Phong Bảo nên mới bị truy sát
sao?”
Cười khổ một tiếng, Du Tử Nam căm phẫn nói: “Thiếu chủ Hắc Phong Bảo kia nhìn
trúng muội muội ta, sai người đến cầu thân. Nhưng Du gia ta sao có thể
đẩy con gái vào cái bang phái tà môn, hành sự bất chính kia được? Thế
nên cha ta đã uyển chuyển cự tuyệt rồi.”
“Nhưng
cũng vì vậy, Hắc Phong Bảo lại cho rằng Du gia chúng ta không biết phải
trái, nhìn chúng ta không vừa mắt, mấy lần tìm ta gây rắc rối. May mà cơ nghiệp Du gia ta vững chắc, trên giang hồ cũng có thể xem là có chút
danh tiếng mới không đến nỗi chịu thiệt. Nhưng lần này ta vì đến cho kịp lễ chúc thọ một vị thế bá, lộ trình vội vã nhất thời dọc đường sơ sẩy
mới bị Hắc Phong Bảo lập mưu hạ độc, chặn giết…” Phẫn nộ ngừng lại, y
đột nhiên nghĩ đến trước lúc hôn mê rõ ràng đã bị Hắc Phong Bảo hạ độc
nhưng hiện giờ, ngoại trừ vết thương da thịt ra không có gì trở ngại
nữa.
Y âm
thầm vận nội lực, quả nhiên thông thuận không trở ngại, trong lòng không nén được kinh ngạc, đáy mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, khó hiểu.
Nhìn ra
tâm tư của y, Hoa Diệu Điệp phì cười, đồng thời hảo tâm giải thích thắc
mắc của y, “Ngươi phải cảm tạ sư tỷ ta sở hữu một thân y thuật tài hoa
mới có thể dùng phương pháp kim châm độ huyệt giúp ngươi bức độc trong
mấy ngày ngươi hôn mê. Nói ra thì ngươi cũng không tính thiệt thòi, độc
trên ngân châm của sư tỷ ta lại khiến bọn người Hắc Phong Bảo đó đau đến ba ngày ba đêm mới hết nha!”
“Đúng!
Đúng! Sư tỷ ta là lợi hại nhất” Gật đầu liên tiếp, giọng Hoa Đan Phong
đầy kiêu ngạo sùng bái, ánh mắt cũng không tự chủ dời đến trên người sư
tỷ, nhận được nụ cười nhàn nhạt của nàng lập tức vui vẻ toét miệng cười
tươi rói.
Hóa ra là thế! Chẳng trách cơ thể hắn không có tí dư độc nào.
Du Tử
Nam tỉnh ngộ, nhận ra cái mạng nhỏ của mình được bọn họ cứu những hai
lần, cảm kích càng thêm sâu, vội vàng vòng tay cảm tạ, “Trầm cô nương y
thuật cao siêu, ân tình lần này tại hạ nhất định ghi khắc trong lòng
không dám quên. Sau này nếu có chỗ cần tới Du gia xin cứ tận lực phân
phó, Du gia ta cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không dám chối
từ.”
Y nói
khảng khái hiên ngang, nhiệt huyết sôi trào, Trầm Đãi Quân lại chỉ lạnh
nhạt “ừ” một tiếng, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Ngược
lại, Hoa Đan Phong nghe thấy thế thì mặt mày hớn hở, cực kỳ tự hào về sư tỷ nhà hắn, nhưng nhắc tới Hắc Phong Bảo lại nhịn không được bĩu môi.
“Nói mới nhớ, Hắc Phong Bảo quá không biết xấu hổ, cầu thân không thành lại sử
ám chiêu, vô sỉ!” Nói cho cùng, hắn vẫn là thiếu niên trẻ tuổi hào khí,
tự nhiên là xem thường thủ đoạn âm hiểm của Hắc Phong Bảo.
“Đúng
rồi!” Lại gật đầu phụ họa, Hoa Diệu Điệp cũng cảm thấy đám Hắc Phong Bảo này thật không có phẩm hạnh. “Lần sau nếu để bọn ta gặp được, gặp một
tên đánh một tên, diệt sạch uy phong của bọn chúng. Sư huynh, huynh nói
đúng không?”
“Không
sai! Đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, để cho bọn chúng khỏi tưởng
ai cũng dễ ức hiếp.” Hoa Đan Phong hết sức tán thành.
“Ngàn
vạn lần không thể!” Vội vã lên tiếng can ngăn, Du Tử Nam tuy cực kỳ cảm
động đối với hành động trượng nghĩa khảng khái của bọn họ nhưng trong
lòng vẫn có cố kỵ. “Hắc Phong Bảo tuyệt không dễ chọc, các vị vì cứu ta
đã đắc tội với bọn chúng rồi, ta sợ bọn chúng sẽ tìm các ngươi gây rối,
ngày sau nếu gặp phải chúng, có thể tránh được thì nên tránh đi!”
Đương
nhiên, y sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Hắc Phong Bảo, muốn bọn
chúng oan có đầu, nợ có chủ, muốn tìm rắc rối thì cứ tìm y, đừng có sai
đối tượng tìm người xui xẻo.
“Chẳng
lẽ chúng ta còn phải sợ họ sao?” Hoa Đan Phong đúng là nghé sơ sinh
không sợ cọp, không cảm thấy Hắc Phong Bảo có cái gì hay ho.
“Sư đệ,
nói hươu nói vượn gì đó?” Hừ khẽ một tiếng, Trầm Đãi Quân cả nửa ngày
không hé răng cuối cùng cũng lên tiếng, “Du công tử nói đúng, chúng ta
xuất môn đi du lịch non nước, không phải đi tìm kẻ địch gây phiền phức.”
Ngừng
một lát, nàng nhìn Du Tử Nam nằm trên giường, ngôn ngữ khách sáo lại có
mấy phần xa cách, “Du công tử, chất độc trong cơ thể ngươi đã hết rồi,
vết thương trên người cũng không đáng ngại, chỉ cần uống thuốc, điều
dưỡng vài ngày là thuyên giảm. Ta cùng sư đệ muội cũng không tiện quấy
rầy thêm, nên từ biệt tại đây.”
Nói
xong, nàng móc ra một bình Ngọc tuyết cao mình đặc biệt nghiên cứu điều
chế, có thể mọc da thêm thịt, cực kỳ hữu hiệu đối với trị liệu ngoại
thương, cho rằng như thế là hết tình hết nghĩa rồi.
Trên
thực tế, vết thương trên người y vốn sâu tới xương cốt, có thể khôi phục tới bảy tám phần chỉ trong thời gian ngắn như thế hoàn toàn là nhờ có
Ngọc tuyết cao mà ra.
“Trầm cô nương, đa tạ!” Nhận lấy cao thuốc, Du Tử Nam biết nàng không muốn sư
môn ba người họ vì liên quan đến y mà rước lấy phiền phức không đâu vào
thân, cho dù y rất có hảo cảm, có ý muốn kết giao với ba vị ân nhân cứu
mạng trước mắt, y cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà nhiều lời nữa.
Hoa Đan
Phong đứng một bên tuy cảm thấy sư tỷ có vẻ cự người ngoài xa ngàn dặm
nhưng vì Du Tử Nam với bọn họ cũng chỉ là bình thủy tương phùng. Dù ấn
tượng dành cho y không tệ nhưng nếu sư tỷ đã không thích qua lại với
người ngoài, vậy thì từ biệt ở đây cũng không sao. Ngược lại Hoa Diệu
Điệp vểnh môi lên, không suy nghĩ gì hết ồn ào lên
“Sư tỷ,
sao lại đi? Tục ngữ nói tiễn Phật tiễn đến tây thiên. Thương thế của Du
công tử còn chưa lành, chúng ta bỏ y một mình ở đây, nếu người của Hắc
Phong Bảo lại đến không phải là rất nguy hiểm sao?” Hoàn toàn không biết tâm tư của sư tỷ nhà nàng, nàng lắc đầu kêu to: “Nếu là như vậy, chúng
ta xuất thủ tương cứu lần này coi như uổng công rồi!”
Cho dù
đã rước lấy phiền phức, lại nguy hiểm, lúc này càng phải cật lực vạch
ranh giới sớm, đừng có dây dưa vào nữa mới đúng chứ!
Gặp phải sư muội ngốc nghếch nhiệt huyết trượng nghĩa lại không biết phòng thân
như thế, Trầm Đãi Quân thật sự muốn than trời. Không ngờ đồ ngu không
chỉ có một đứa! Hoa Đan Phong nghe lời lẽ chính nghĩa lẫm liệt như thế,
cũng cảm thấy có chút đạo lý
“Sư muội nói đúng!” Liên tục gật đầu tán đồng, hắn lại đưa thêm lý do “Sư tỷ
không dễ dàng gì cứu được người, không thể vì thế mà phí công vô ích,
lãng phí bao nhiêu là thuốc được.”
Đừng nói những thứ khác, chỉ riêng Ngọc tuyết cao này thôi không biết sư tỷ đã
mất bao nhiêu tâm tư, tìm kiếm bao nhiêu dược thảo thượng đẳng mới chế
thành, mấy ngày nay dùng trên người Du Tử Nam không biết bao nhiêu nữa!
Vì sao nàng lại có hai đứa sư đệ muội ngu như vầy nè?
Trầm Đãi Quân đau đầu vuốt trán, không biết nói sao, âm thầm suy nghĩ xem nên
dùng cách khéo léo nào để thuyết phục hai cái đầu ngốc kia thì, người bị thương trên giường hơi khó khăn mở miệng
“Nhờ có
ba vị ân nhân tương trợ, tại hạ thật không dám làm phiền nữa. Có điều
không biết có thể thỉnh giáo, ba vị có ý định sắp tới sẽ đi đâu không?
Hay là có chỗ đặc biệt nào đó chưa?”
“Đều
chưa có!” Thành thật lắc đầu, Hoa Đan Phong cười nói: “Chẳng qua đọc
sách thấy nói “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”. Cho nên chúng ta
đại khái định một đường xuôi nam, mở mang kiến thức một phen, xem như là đọc ngàn vạn sách, đi vạn dặm đường.”
“Vậy thì tốt quá!” Đúng với ý nguyện, Du Tử Nam kích động vỗ tay hét lớn, kế đó
thấy ba người ngạc nhiên nhìn mình, mặt y đỏ lên, xấu hổ cười trừ giải
thích, “Tại hạ chính là định đến Hàng Châu chúc thọ. Nếu mục đích của
chúng ta giống nhau, vậy không bằng kết bạn đồng hành, không biết ý ba
vị thế nào?”
Tuy biết vị Trầm cô nương này không vui khi dính dáng tới y, nhưng thật sự y cực kỳ hảo cảm với ba người họ, vốn chỉ muốn giao du mật thiết hơn, sau
cùng vẫn cứ mặt dày chủ động bắt chuyện hỏi thăm.
Không dè lại khiến y chớp được cơ may, đôi bên đều có mục đích giống nhau, y quá mừng rỡ không nói hai lời lập tức đề nghi đồng hành.
“Ui cha, thật không ngờ lại trùng hợp vậy!” Thích thú cười tươi, Hoa Diệu Điệp rất vui vẻ.
“Sư tỷ,
tỷ thấy sao?” Hai mắt sáng rỡ nhìn sư tỷ nhà mình, Hoa Đan Phong cực kỳ
mong đợi. Từ nhỏ tới lớn, trừ sư tỷ và sư muội ra, hắn chưa từng có bằng hữu cùng tuổi, hôm nay không dễ gì quen biết với người nhìn được mắt
như thế, kỳ thật hắn có chút lưu luyến nếu phải mỗi người đi một ngả như thế nhưng tất cả đều do sư tỷ làm chủ.
“Này…” Trầm Đãi Quân do dự.
Nàng
không biết suy nghĩ của sư đệ muội, lại cảm thấy vì một người quen biết
sơ sơ mà kết oán với bang phái giang hồ thế lực lớn mạnh như vậy thực sự là không khôn ngoan chút nào. Tuy nói mấy ngày trước ra tay cứu người
thì đã kết thù rồi nhưng mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa quá muộn, có
thể kịp thời thoát thân mới là đúng đắn.
“Trầm cô nương, vị thế bá mà tại hạ muốn đến chúc thọ trên giang hồ chuyên hòa
giải các vụ phân tranh nên được mọi người kính trọng tôn xưng là Vũ
Trọng Tài, các đại môn phái đều phải nể mặt ông ta đôi ba phần.” Hiểu
được phân vân của nàng, Du Tử Nam luôn miệng nói không dứt: “Các vị đã
cứu ta, sợ là Hắc Phong Bảo đã ghi thù với các vị. Không bằng chúng ta
cùng nhau đến tham gia thọ yến, đến lúc đó lại giải thích tất cả cho thế bá, xin ông ấy hòa giải giúp, để Hắc Phong Bảo đừng làm khó mọi người.
Tất thảy oan có đầu, nợ có chủ, ân oán giữa Du gia và Hắc Phong Bảo
tuyệt không liên can đến người ngoài.” Y nói rất hợp tình hợp lý, hết
sức chân thành, cộng thêm việc y chỉ rõ, cho dù có thế nào bọn họ cũng
không bị liên lụy nữa, nếu không chỉ với chuyện ra tay giúp y đã đủ để
Hắc Phong Bảo tìm đến bọn họ rồi.
Trầm Đãi Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy y nói rất có lý. Nếu có thể được cái người Vũ
Trọng Tài gì đó đứng ra hòa giải, để Hắc Phong Bảo đừng tìm bọn họ gây
chuyện vậy cũng tốt. Vì thế nàng gật đầu, xem như đáp ứng.
Thấy
nàng gật đầu, Hoa Đan Phong cùng Hoa Diệu Điệp lập tức la hét hoan hô
như trẻ nít. Mà Du Tử Nam cũng thở ra nhẹ nhõm, kế đó lại bi ai nghĩ,
lúc nào thì trên giang hồ cũng được xem là thanh niên tài tuấn, chiếm
được tâm hồn các cô nương như y lại phải ăn nói khép nép cầu người ta
kết bạn đồng hành như thế này?
Cảm giác… có chút chua chát.
Không biết suy nghĩ của y, Trầm Đãi Quân chỉ nhàn nhạt nói ngắn gọn: “Vậy làm phiền Du công tử rồi.”
“Nào có!” Vội vàng mỉm cười đáp lời, “Là chuyện ta phải làm mà.”
Cũng
không bắt bẻ, Trầm Đãi Quân gật đầu lần nữa, quay lại nhìn sư đệ muội
đang líu lo chúc mừng có đồng bạn mới, không nhịn được thở dài, “Muộn
rồi, đừng quấy rầy Du công tử nghỉ ngơi nữa, về phòng ngủ thôi!”
“Dạ!”
Cười hi hi vọt tới bên cạnh sư tỷ, Hoa Đan Phong vừa kéo nàng ra ngoài
vừa nói: “Sư tỷ chắc chắn mệt mỏi rồi? Đi, chúng ta mau về phòng nghỉ
ngơi…”
“Hì hì
hì… sư huynh, huynh a dua nịnh hót quá…” Nhảy tung tăng đến bên cạnh sư
tỷ, lôi kéo cánh tay còn lại của nàng, Hoa Diệu Điệp không chịu kém cạnh một bên công kích, một bên nịnh nọt: “Sư tỷ, mấy ngày nay toàn do tỷ
chiếu cố Đường Vũ Tân, chắc chắn là mệt chết rồi, đợi lát nữa muội giúp
tỷ ấn ấn vai…”
“Sư muội, muội còn nói ta nữa! Muội căn bản là tên nịnh thần…”
“Được rồi! Xem ta là hoàng thái hậu sao…”
Tiếng cười nói, tiếng nịnh nọt đi xa dần. Trên giường, Du Tử Nam cảm thấy sư môn ba người này thật thú vị.
Xét đến
thương thế của Du Tử Nam, Trầm Đãi Quân quyết định nghỉ ở khách sạn thêm mấy ngày, thẳng đến khi vết thương trên người y đã lành tới tám chín
phần, một đoàn bốn người mới lên xe ngựa chậm rãi lên đường.
May mà
nơi này cách Hàng Châu không xa, đại khái chừng ba bốn ngày đường mà
thôi. Thêm vào đó lễ thọ của vị Vũ Trọng Tài nào đó sau bảy, tám ngày
nữa, thế nên bọn họ cũng không gấp rút lên đường, cứ thong thả từ từ mà
đi.
Ngày hôm đó, tiết trời nóng nực, lại gần tới giữa trưa, cả đoàn người quyết định dừng bên một khe suối nghỉ chân.
Xe ngựa
vừa mới dừng, Hoa Diệu Điệp không kịp chờ đã nhảy phóc xuống, ba chân
bốn cẳng chạy tới cạnh khe suối vốc nước lên vỗ vào hai má đỏ bừng vì
nóng bức, cảm thụ nước suối mát lạnh thấm vào tận tim. Loại bỏ nóng bức
xong, nàng hả lòng hả dạ thở nhẹ, sau đó vô tư ngoắc tay với ba người
đứng bên xe ngựa.
“Sư tỷ, sư huynh, Du công tử, mọi người mau đến đây! Nước này lạnh lạnh mát mát, dễ chịu lắm luôn!”
Thấy
nàng không ngớt vẫy tay hô hào, ba người không tự chủ bước nhanh hơn.
Mỗi người tự mình lấy nước suối rửa ráy một phen xong, Trầm Đãi Quân
trực tiếp trốn dưới một tán đại thụ rậm rạp hóng mát. Vết thương trên
người Du Tử Nam gần như đã lành lặn, dưới sự hô hào nhiệt tình của Hoa
Diệu Điệp, hai người đứng trên tảng đá giữa khe suối vừa nói vừa cười,
chuẩn bị trổ hết tài năng đi bắt cá làm bữa trưa.
Trái lại hiếm khi thấy Hoa Đan Phong không tham gia náo nhiệt, ngược lại đến ngồi cạnh sư tỷ nhà mình.
“Sao
vậy? Hiếm khi thấy hôm nay đệ không cùng sư muội nghịch nước bắt cá.”
Không thẹn là cùng lớn lên từ nhỏ, Trầm Đãi Quân hiểu biết hắn hết sức
sâu sắc, vừa nhìn mặt hắn liền hiểu hắn chắc chắn khó chịu gì đó với sư
muội.
“Không đi đâu!” Bất mãn trợn mắt, Hoa Đan Phong bĩu môi hừ hừ: “Sư muội chỉ gọi Du công tử, không có kêu đệ, đệ đi làm gì?”
Nghe xong, Trầm Đãi Quân khẽ giật mình, kế đó bật cười “Đệ ghen tị sao?”
Ừ… nói
thật, vị Du công tử này tướng mạo đường đường, làm người lại khiêm tốn
nhã nhặn, nói năng tao nhã. Suốt dọc đường đến Hàng Châu, y đối đãi với
ba người bọn họ rất chân thành, lại có lòng muốn kết giao với họ. Thế
nên hai sư đệ muội liền quen thuộc với y, ba người tán gẫu thường xuyên, cực kỳ hòa hợp.
Nhất là
sư muội, tính hiếu kỳ rất nặng, luôn thích truy hỏi những chuyện giang
hồ, cộng thêm y cũng vui lòng cho biết, toàn đem những chuyện thú vị ra
kể, chọc sư muội cười ha ha, ấn tượng với y càng tốt. Vì vậy mấy ngày
nay bất kể là làm chuyện gì cũng kêu y đầu tiên, ai ngờ lại làm sư đệ vì thế mà bất mãn.
“Ai, ai ghen tị chứ? Không có!” Tức tối phủ nhận, Hoa Đan Phong giận dỗi: “Đệ chỉ… chỉ…”
“Chỉ làm sao?” Nhướng mày.
“Chỉ cảm thấy sư muội không biết nghĩ! Mấy ngày nay muội ấy chơi cái gì vui cũng gọi Du công tử trước tiên.” Rầu rĩ trề môi, tuy Hoa Đan Phong cũng rất
thích Du Tử Nam nhưng còn có chút bất mãn vì bị cướp mất bạn chơi.
“Còn nói là không ghen nữa!” Trầm Đãi Quân vô lực lắc đầu.
“Đã nói
là không có mà! Sư tỷ, tỷ đừng nói bậy.” Thở phì phò phủ nhận, Hoa Đan
Phong nhất quyết không nhận bản thân đang ghen tị.
Thấy hắn giận dỗi, Trầm Đãi Quân cười khẽ, đang định lên tiếng an ủi, một giọng nói ngọt ngào trong trẻo từ bờ suối cất lên.
“Sư
huynh, huynh gian trá quá, lại núp dưới bóng cây? Người ta với Du công
tử bắt được mấy con rồi, huynh còn không lại giúp thì đừng trách muội
lát nữa không chia phần cho huynh nha.”
“Coi, sư muội kêu đệ rồi, còn không mau đi!” Nhìn bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp
đang đứng trên tảng đá cười tươi tắn, Trầm Đãi Quân mỉm cười thúc giục.
Sau cùng sư muội cũng không có quên sư huynh hắn.
Bị giọng nói hờn dỗi kia réo gọi, Hoa Đan Phong hài lòng gật đầu, mới nãy còn
không vui, oán giận giờ đã quăng sạch sẽ, cao hứng nhổm mông đứng dậy,
vui vẻ nhảy qua bắt cá kiêm nghịch nước.
Dưới
bóng râm, khóe môi Trầm Đãi Quân ẩn hiện nụ cười nhạt, đáy mắt mang theo chút chua xót rất khó phát hiện nhìn ba người vừa đùa giỡn vừa bắt cá.
Một lúc sau, Du Tử Nam cầm mấy con cá đã xử lý xong đi đến chỗ nàng thì
nàng mới thu lại vẻ mặt nao nao, khôi phục lại vẻ trầm tĩnh đạm mạc.
“Trầm cô nương, trưa nay chúng ta nướng cá ăn đi!” Đến dưới gốc cây, mặt Du Tử
Nam tươi cười đưa cá trong tay cho nàng, lại nói: “Ta đi chung quanh
kiếm củi đốt lửa trước, mấy con cá này làm phiền cô nương.”
“Ừ!” Đều đều không gợn sóng đáp lại một tiếng, Trầm Đãi Quân nhìn y đi rồi lấy mấy nhánh cây xâu cá lại.
Rất nhanh, Du Tử Nam đã ôm một đống củi khô về, đồng thời nhóm lửa bắt đầu nướng cá.
Hai người không ai nói chuyện, bên khe suối loáng thoáng tiếng cười đùa, bọn họ ở bên này lại ngượng ngùng, trầm mặc.
Sở dĩ
như vậy chủ yếu là do tính cách trầm tĩnh, nội liễm của Trầm Đãi Quân.
Đối với người ngoài, không thân quen, nàng hoàn toàn không thích chuyện
trò. Du Tử Nam lại càng minh bạch nàng không giống với sư đệ muội nhiệt
tình hào sảng, cư xử với nàng luôn khách khí lễ độ lại xa cách, thế nên
trong nhất thời chẳng biết nên nói gì mới phải.
Một hồi lâu sau, trong ánh lửa nhảy múa, y đột nhiên thốt lên, “Trầm cô nương, cô rất ghét ta thì phải?”
Tựa hồ
không ngờ y đột ngột hỏi vấn đề như vậy, Trầm Đãi Quân ngơ ngẩn, ánh mắt ngạc nhiên đối diện với một đôi mắt chân thành thản nhiên “Vì sao lại
hỏi vậy?”
“Ta cũng không phải kẻ ngốc!” Lễ độ cười, Du Tử Nam khéo léo đáp.
Suốt dọc đường, nàng luôn lạnh nhạt với y. Mấy lần y thử tìm cách bắt chuyện,
bộc lộ thiện ý nhưng đều bị nàng dùng giọng điệu lành lạnh, năm câu ba
chữ là chấm dứt đề tài, làm hắn đành bất lực thu giáo về.
Nghe thế, Trầm Đãi Quân khẽ mỉm cười, trầm ngâm một lát mới chậm rãi cất lời, “Cũng không thể nói là chán ghét…”
“Vậy là…” Há miệng hấp tấp hỏi nguyên nhân.
“Chỉ là
cảm thấy phiền toái!” Lạnh nhạt cắt ngang, Trầm Đãi Quân bình tĩnh nhìn
y, vẻ mặt nghiêm túc, “Vì ngươi, ba người chúng ta chọc phái bang phái
mà người khác tránh né còn không kịp. Cái này đúng là tai bay vạ gió,
không phải sao?”
Vốn dĩ
nàng còn hy vọng chuyến hạ sơn du ngoạn này có thể bình bình an an,
không có nguy hiểm gì. Ai biết nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, vì cái tên ngoại lai y, bọn họ vô duyên vô cớ kết thù với Hắc Phong
Bảo, thật sự không đáng!
“Trầm cô nương, xin cô cứ yên tâm! Ta nhất định thỉnh cầu thế bá hòa giải vụ
này, quyết không để Hắc Phong Bảo làm khó các vị!” Lời lẽ đanh thép cam
đoan với Trầm Đãi Quân, Du Tử Nam cảm thấy ra cớ sự này quả thật là do
bản thân liên lụy bọn họ, trong lòng không khỏi áy náy.
Thấy y nghiêm túc, vẻ mặt lại hổ thẹn, Trầm Đãi Quân ngược lại bật cười “Du công tử, huynh thật sự là chính nhân quân tử!”
“Hả” Ngây ngốc giương mắt, không rõ ý nàng.
“Nói
thật. huynh không hề cầu chúng ta ra tay giúp đỡ, là chúng ta chủ động.
Nếu thật sự kết oán với Hắc Phong Bảo thì cũng không trách được ai nhưng mấy ngày nay ta vì thế mà tức giận huynh. Huynh không những không để
bụng, còn áy náy tự trạc, cam đoan nghĩ biện pháp nhờ người giúp chúng
ta hòa giải, để Hắc Phong Bảo không làm khó chúng ta…” Hơi ngừng lại,
nàng mím môi cười nói tiếp, “Du công tử quả nhiên là chính nhân quân tử, so với huynh, ta hẹp hòi rồi.”
Không
ngờ nàng lại thẳng thắn khen ngợi mình như vậy, Du Tử Nam đỏ mặt, liên
tục lắc đầu: “Trầm cô nương ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Nếu không vì
cứu ta, sao các vị đắc tội với Hắc Phong Bảo được? Có dùng thiên ngôn
vạn ngữ cũng không diễn tả hết được cảm kích trong lòng tại hạ. Vả lại,
ân oán của Du gia và Hắc Phong Bảo do hai bên chúng ta tự giải quyết,
đương nhiên không thể liên quan đến người bên cạnh, bằng không ta làm
sao an tâm cho được?”
Nói xong, y ngượng nghịu cười, ánh mắt kiên định, quả nhiên có chính khí.
Trầm Đãi Quân nghe xong, cho dù nguyên bản trong lòng có chút tức giận, cuối cùng cũng đành thở dài.
Ôi… người ta đã nói thế rồi, nếu nàng tiếp tục tức giận thì thật sự là bụng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen quá.
Nghĩ
vậy, nàng vô lực lắc đầu, chậm rãi ngước mắt lên, lại đối diện với ánh
mắt chân thành, chính trực của y. Nhất thời hai người nhìn nhau không
chớp mắt thật lâu, cuối cùng không hẹn mà cùng nở nụ cười. Nụ cười này
có mấy phần ăn ý không cần nói rõ của hữu hảo.
Nhờ có
cuộc chuyện trò này, Trầm Đãi Quân buông bỏ thành kiến, cũng không cư xử lãnh đạm nữa. Lại thêm Du Tử Nam ôn hòa lễ độ, nói năng tao nhã, nói
đến những chuyện mắt thấy tai nghe về phong tục một số nơi có phần hấp
dẫn, ngược lại khơi gợi hứng thú của nàng, không nhịn được lại hỏi thêm
nhiều câu.
Càng tán gẫu càng lâu, hai người cá tính trầm ổn, nội liễm thế này mới bất ngờ
phát hiện đôi bên nói chuyện khá ăn ý, nói nói cười cười không còn xa lạ như mấy ngày vừa rồi nữa.
Bên này, hai người nói cười vui vẻ. Bên kia, Hoa Diệu Điệp dường như phát hiện
bí mật gì đó, đột nhiên cười trộm, “Sư huynh… sư huynh…” Lén lút chọc
chọc khuỷu tay sư huynh nhà mình.
“Sao vậy?” Lơ đãng đáp lại, Hoa Đan Phong đang lùng cá trong khe.
“Huynh mau nhìn bên kia kìa!” Nhỏ giọng nhắc nhở, kêu hắn mau nhìn.
Nghe
giọng nói của nàng có chút hưng phấn, Hoa Đan Phong dõi mắt theo ngón
tay nàng chỉ, kết quả lại kinh ngạc phát hiện sư tỷ vốn dĩ một mực lạnh
lùng với Du Tử Nam không biết từ khi nào lại bắt đầu nói cười với y,
trông rất vui vẻ!
Hơ…
trong lúc hắn đi nghịch nước bắt cá đã xảy ra chuyện gì mà hắn không
biết? Rõ ràng mới trước đó sư tỷ còn rất lãnh đạm với Du Tử Nam, sao bây giờ lại tán gẫu có vẻ rất vui?
Đột nhiên, không hiểu sao Hoa Đan Phong có cảm giác không vui lắm.
Không
phát giác tâm trạng vui vẻ của hắn đột nhiên tan biến, hai mắt Hoa Diệu
Điệp phát sáng, vui hớn hở nói: “Vốn cứ tưởng sư tỷ ghét Du công tử, kết quả hoàn toàn không có chuyện này nha! Xem, sư tỷ với Du công tử trò
chuyện vui vẻ hòa hợp như vậy, xem ra rất xứng đôi!”
Xứng đôi? Sao sư tỷ lại xứng đôi với người khác được?
“Nói bậy bạ gì đó? Sư muội, muội tư xuân hả? Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện này
thôi!” Hừ mũi bác bỏ, Hoa Đan Phong không nhịn được trợn mắt khinh bỉ.
“Ai, ai
tư xuân chứ? Huynh mới tư xuân!” Hoa Diệu Điệp đỏ mặt bẻ lại, lại không
nén được tâm tư hoài xuân của thiếu nữ đương tuổi dậy thì, thần thần bí
bí nói: “Sư huynh, huynh xem! Trước giờ sư tỷ chưa bao giờ tử tế với
người ngoài như vậy, nói không chừng bọn họ rất hợp nhau!”
“Hợp
nhau?” Hoa Đan Phong tức khắc bĩu môi, cau mày la lên: “Hôm trước, sư tỷ còn không để ý gì đến Du công tử, không nói chuyện với y quá một câu,
vậy cũng gọi là hợp?”
“Nói vậy cũng đúng, nhưng…”
“Không
có nhưng nhị gì hết!” Thẳng thừng cắt lời nàng, Hoa Đan Phong không biết tức giận chuyện gì, thở phì phò: “Sư tỷ là sư tỷ, là sư tỷ của chúng
ta, không có chuyện xứng hay không xứng, hợp hay không hợp gì đó với
người ngoài.”
Tuy mấy
ngày nay ấn tượng của hắn dành cho Du Tử Nam rất tốt, tán gẫu cũng vui
vẻ. Mấy hôm trước vì sư tỷ lãnh đạm, xa lạ với y mà còn lo lắng, sợ lúc
nào đó sư tỷ đột nhiên đổi ý, quyết định đôi bên mỗi người đi một ngả sẽ làm hắn mất đi bằng hữu mới kết giao.
Không
ngờ, sư tỷ lại dỡ bỏ thành kiến, không bực bội nữa. Thấy bộ dạng bọn họ
cười nói, ngược lại hắn không vui, mơ hồ có cảm giác buồn rầu vì sư tỷ
sắp bị giành mất.
Kì quái
liếc hắn một cái, Hoa Diệu Điệp hùng hồn nói: “Ai nói? Lúc trước sư phụ
thường nói nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng. Không chừng lần này hạ sơn,
sư tỷ tình cờ gặp được nam nhân thích hợp, tìm được nơi chung thân suốt
đời.”
Nghe
nàng nhắc tới lời sư phụ, Hoa Đan Phong tự nhiên cảm thấy ngột ngạt, cố ý lườm nàng giễu cợt, “Sư tỷ có thể tìm được nơi chung thân hay không ta
không biết, có điều cả đầu muội chỉ nghĩ tới chuyện gả cho người ta,
không biết xấu hổ à?”
“Muội nào có? Sư huynh, huynh nói bậy!” Mặt mày đỏ bừng, Hoa Diệu Điệp giận dỗi kêu lên.
“Còn nói không có?” Giả làm mặt quỷ, hắn vạch rõ ràng “Vừa rồi có người nói rõ
rành rành, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, lần này hạ sơn có thể tìm
được nơi chung thân thôi!”
“Muội không có nói muội…” Thẹn quá hóa giận, tức tối đuổi đánh.
“Ha ha ha… bị nói trúng rồi… bị nói trúng rồi…” Cười lớn chạy trốn.
Nhất
thời, chỉ thấy hai người đuổi đuổi đánh đánh, tiếng la hét giận dỗi cùng tiếng cười chọc ghẹo theo gió bay đi, hết sức ầm ĩ, làm hai người ngồi
dưới bóng cây cũng không tự chủ được chăm chú dõi theo. Kế đó, giọng nói nhẹ nhàng nhã nhặn mang theo ý cười cất lên
“Sư đệ, sư muội, trời nóng đừng đùa nữa. Cá nướng chín rồi, mau lại đây ăn đi!”
Nghe
thấy thế, hai sư huynh muội đang đuổi đánh ồn ào mới vứt bỏ “ân oán”,
cầm lấy cá bắt được đi vào dưới bóng cây. Mà Hoa Đan Phong thì chui ngay vào ngồi giữa Trầm Đãi Quân và Du Tử Nam, ý đồ tách hai người ra.
Hứ! Sư tỷ là sư tỷ của hắn, còn lâu mới để người khác lại gần!
Nhớ đến
mấy câu ban nãy của sư muội, Hoa Đan Phong không vui, len lén bĩu môi,
âm thầm quyết định cách ly bọn họ không để lại dấu vết.
“Xem hai ngươi kìa, chơi đến đầu đầy mồ hôi!” Không chú ý đến tâm tư của hắn,
Trầm Đãi Quân nhìn mặt hai người đẫm mồ hôi, bất đắc dĩ mắng nhỏ: “Nắng
chói chang như vậy, mệt hai người các ngươi còn có hứng thú rượt đuổi
ngoài trời, chẳng khác gì đứa nhỏ chưa lớn hết!”
“Sư tỷ nói đúng, sư huynh trẻ con ghê!” Ôm giận báo thù, Hoa Diệu Điệp nũng nịu chỉ trích.
“Chỉ nói ra? Sư muội không phải cũng vậy?” Hoa Đan Phong không chịu kém thế phản bác.
Lần này, hai người lại trợn tròn mắt trừng nhau, chuẩn bị bão táp lần nữa.
Trầm Đãi Quân thấy thế, không nói câu nào lập tức cầm hai con cá đã nướng vàng
ươm thơm nức đưa cho mỗi người một con, “Đừng ồn, mau ăn đi!” Nhàn nhạt
ra lệnh, thần sắc tuy hòa nhã nhưng lờ mờ có mấy phần uy nghiêm.
Thấy vẻ
mặt nàng như vậy, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp hai người biết không thể
tiếp tục ầm ỹ, liền ngoan ngoãn gục đầu ăn cá nướng, không dám nói thêm.
“Du công tử, để huynh chê cười rồi!” Thấy hai người an phận rồi, lúc này Trầm
Đãi Quân mới nhìn Du Tử Nam, mỉm cười nhã nhặn xin lỗi.
“Đâu
có!” Liên tục lắc đầu, Du Tử Nam cười nói: “Sư tỷ đệ Trầm cô nương tình
nghĩa sâu nặng, cảm tình hòa hợp, tại hạ hâm mộ còn không hết nữa!”
Trầm Đãi Quân nghe thế mỉm cười, ngược lại Hoa Đan Phong thấy nàng cười với
“người khác”, trong lòng khó chịu buồn bực, cá nướng vốn thơm ngon ăn
vào miệng chẳng còn thấy mùi vị gì nữa.
Hứ… vì
sao sư tỷ lại xứng đôi với nam nhân không rõ ở đâu ra chứ? Sư tỷ, sư
muội và hắn ba người vĩnh viễn ở chung cả đời không tốt sao?
Ô… cảm giác rất chán ghét nha!