“Sư huynh, nhanh lên… nhanh chút nữa… sắp rớt xuống rồi…”
“Làm gì rớt dễ vậy? Sư muội, xem lợi hại của sư huynh nè…”
Sườn núi, thiếu niên thiếu nữ nô đùa thả diều, tiếng nói cười đùa giỡn lọt
vào tai hai mẹ con thiếu nữ đang ngồi trong căn nhà trúc phía trước.
“Sao không đi chơi với Đan Phong, Diệu Điệp?” Gió nhẹ phất qua, mỹ phụ nhẹ
nhàng vén tóc mai bên má, ánh mắt mang ý cười dịu dàng chăm chú nhìn cô
con gái tính tình trầm tĩnh.
Không có câu trả lời, thiếu nữ thanh tú chỉ lắc đầu nhè nhẹ, đăm đăm nhìn
thiếu niên, thiếu nữ đang nô đùa bên sườn núi, trong mắt thiếu nữ có mấy phần hâm mộ nhưng lại không có ý định tham gia.
“Đứa nhỏ này thật là cố chấp, giống hệt cha con…” Mỹ phụ lẩm bẩm than thở.
Giống cha sao…
Thiếu nữ thanh tú ngơ ngẩn suy nghĩ. Nàng chưa thấy mặt cha, cũng không cảm
thấy mình bướng bỉnh. Chỉ là… nàng đang chờ con diều của riêng nàng, chờ đã hai năm nay rồi, đáng tiếc sư đệ đã quên làm tặng nàng…
Vũ gia
trang tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ gần đây chăng đèn kết hoa, dào
dạt không khí vui mừng. Còn có hai ngày nữa là lễ mừng thọ, các môn các
phái đến chúc thọ lục tục kéo đến cho kịp ngày, nô bộc vội vội vàng vàng ra vào tiếp đãi, toàn trang từ trên xuống dưới bộn bề, hết sức nhộn
nhịp.
Ngày hôm đó, vị trang chủ của Vũ gia trang Vũ Trọng Liên, xưa nay kết giao lắm
bạn bè, chưa từng kết oán với người khác, lại thêm hành xử công chính,
chuyên hòa giải các vụ phân tranh trên giang hồ nên được mọi người kính
trọng, tôn xưng là Vũ Trọng Tài vừa sai hạ nhân đưa một vị khách đi đến
phòng dành cho khách khứa nghỉ ngơi, ngoài sảnh chính lại truyền đến
tiếng báo danh vang dội
“Thiếu chủ Tùng Nguyệt sơn trang Du thiếu hiệp và bằng hữu đến!”
Nghe
thấy giọng điệu kéo dài đó, mặt mày Vũ Trọng Liên tươi cười hớn hở đi ra cửa đại sảnh, lại thấy Du Tử Nam và ba nam nữ trẻ tuổi không quen bước
vào, tuy trong lòng lão có chút nghi hoặc nhưng mặt vẫn vui mừng nghênh
đón như cũ, “Ha ha ha… thế chất, lâu quá không gặp, cha cháu gần đây có
khỏe không?”
“Thế bá, cha cháu rất khỏe. Có điều trong nhà có chút rắc rối nên không thể tự
thân đến chúc thọ, trước khi lên đường còn dặn cháu cáo lỗi với thế bá
đây!” Vòng tay đáp lễ, Du Tử Nam ứng đối lễ độ, cử chỉ phù hợp, không hổ là con cháu danh gia.
“Cáo lỗi cái gì? Cha cháu nói thế là quá xa lạ rồi!” Lắc đầu không để ý, Vũ
Trọng Liên lại cười nói: “Không lẽ thế chất phong trần mệt mỏi tới đây
giúp thế bá dự náo nhiệt, phải ở lại mấy ngày mới được.”
“Đương
nhiên rồi ạ!” Du Tử Nam trả lời không ngớt, lại lôi từ trong túi ra một
hộp gấm, mở ra, bên trong là một pho tượng quan âm bằng ngọc xanh biếc
trong veo, dâng lên.
“Thế bá, đây là lễ vật cha cháu đặc biệt chuẩn bị, chỉ là một món đồ nho nhỏ tỏ
lòng thành kính.” Tuy miệng y khiêm tốn nói là món đồ nho nhỏ nhưng chỉ
cần người có mắt nhìn đều biết pho ngọc quan âm này màu sắc trong suốt,
không chút tỳ vết, tuyệt đối là vật giá trị liên thành.
Vũ Trọng Liên sưu tầm không ít vật trân bảo cũng không khỏi ngấm ngầm khen ngợi, lòng càng thêm yêu thích.
“Cha
cháu vẫn nhớ thói sưu tầm kỳ trân dị bảo của ta!” Lão cười lớn nhận lấy
quà tặng, kế đó ánh mắt sáng lóe lúc này mới chuyển đến ba thiếu niên
nam nữ xa lạ.
“Thế chất, ba vị đây là?”
Nghe lão hỏi, Du Tử Nam vội giới thiệu đôi bên với nhau: “Thế bá, các vị đây là
Trầm Đãi Quân cô nương, Hoa Đan Phong công tử và Hoa Diệu Điệp cô nương. Ba vị, vị này là Vũ thế bá, được người giang hồ kính trọng, tôn xưng là Vũ Trọng Tài!”
“Bái
kiến Vũ trang chủ! Thân là sư tỷ, Trầm Đãi Quân đại diện sư môn thong
thả hành lễ, mỉm cười nhàn nhạt, áy náy nói: Không mời mà đến, không
chuẩn bị quà mừng, mong Vũ trang chủ thông cảm!”
Trầm Đãi Quân? Hoa Đan Phong? Hoa Diệu Điệp?
Vũ Trọng Liên không để lộ dấu vết lại nhanh chóng đảo mắt nhìn ba người một lần, xác định bản thân quả thực chưa từng gặp ho, cũng không nghe tên ba
người lần nào. Tuy nghi ngờ lai lịch cả ba nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp lễ: “Đâu có! Ba vị nguyện ý đến tham gia thọ yến của Vũ mỗ là nể
mặt mũi Vũ mỗ lắm rồi, hoan nghênh còn không kịp, cái này gọi là có bằng hữu từ phương xa đến, vui mừng không hết.”
Tuy lời lẽ rõ ràng là khách sáo nhưng lão nói ân cần thành khẩn vô cùng, ngược lại rơi vào tai người nghe cảm thấy rất dễ chịu.
Xưa nay
Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp luôn cởi mở thẳng thắn, nghe thế nháy mắt
mặt mày rạng rỡ hẳn, không cố kỵ nữa, trước mặt Vũ Trọng Liên liền lách
cha lách chách ầm ĩ lên
“Sư tỷ, Vũ trang chủ đúng là người tốt. Du công tử nói không sai chút nào…” Hoa Diệu Điệp ngây thơ tán tụng.
“Đúng
đó!” Gật đầu phụ họa, Hoa Đan Phong cũng rất vui mừng “Bây giờ thì sư tỷ không cần lo lắng người ta đến gây sự với chúng ta nữa rồi, Vũ trang
chủ nhất định đồng ý giúp chúng ta.”
“Chuyện
gì vậy?” Vũ Trọng Liên là người từng trải, lập tức nhận ra trong lời nói của Hoa Đan Phong có điểm kỳ lạ, theo trực giác hỏi dò: “Có chỗ nào cần Vũ mỗ giúp sao?”
Lão vừa nói ra, ba cặp mắt, sáu con mắt ăn ý mười phần đồng loạt ngó Du Tử Nam.
Y rất tự giác, chủ động đứng ra giải thích, “Thế bá, không dám giấu người. Trên
đường cháu mang quà đến đây từng bị Hắc Phong Bảo tập kích, nếu không
nhờ ba người Trầm cô nương ra tay giúp đỡ chỉ e đã gặp bất trắc rồi.”
“Có
chuyện này sao?” Vũ Trọng Liên kinh ngạc, nghĩ đến chuyện gì đó liền
hiểu ra, hỏi tiếp: “Có phải là vì cầu thân không thành hay không?”
Sự thật
thì, chuyện Hắc Phong Bảo cầu thân Tùng Nguyệt sơn trang bị khước từ đã
lặng lẽ lan truyền trên giang hồ, lão cũng nghe phong phanh, chỉ là
không ngờ vì thế mà Hắc Phong Bảo lại ghi hận, tìm Du gia gây sự khắp
nơi.
Du Tử
Nam cười khổ, không e dè gật đầu thừa nhận, song lại phấn chấn tinh thần cao giọng nói: “Vì liên quan đến cháu, ba người Trầm cô nương coi như
đắc tội Hắc Phong Bảo nhưng oan có đầu, nợ có chủ, ân oán giữa Du gia và Hắc Phong Bảo không nên liên lụy người ngoài. Cháu bất tài nên muốn
phiền toái thế bá ra mặt điều đình, để Hắc Phong Bảo có việc thì tìm Du
gia, ngàn vạn lần không thể làm khó ba sư tỷ đệ Trầm cô nương.”
Vũ Trọng Liên cũng biết phong cách hành sự của Hắc Phong Bảo nham hiểm ác độc,
chỉ cần sơ sẩy đắc tội chúng thì nơi nào cũng không bỏ qua, thế nên nghe y đưa ra thỉnh cầu như thế cũng không ngoài ý nghĩ, chỉ là…
Thoáng
trầm ngâm một chút, Vũ Trọng Liên ung dung thản nhiên mỉm cười nói:
“Không giấu gì mọi người, Vũ mỗ dựa vào một chút hư danh, nhờ giang hồ
không chê bỏ, đua nhau tới chúc thọ, thiếu chủ Hắc Phong Bảo hai ngày
trước cũng đã đến Vũ gia trang ta. Có câu oan gia nên cởi không nên kết, các vị đều trẻ tuổi thanh tú, nếu có hiểu lầm bất mãn thì không bằng
nhân cơ hội này đối mặt nói chuyện rõ ràng. Nói không chừng ân oán nhờ
vậy mà cởi bỏ, còn có thêm bằng hữu nữa!”
Lão nói
rất trang nghiêm, lại dễ nghe, làm Du Tử Nam, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu
Điệp ba người vừa vui vừa mừng, mặt mày hớn hở. Chỉ riêng Trầm Đãi Quân
lại nhíu mày đăm chiêu, không biết là đang suy nghĩ gì.
“Đa tạ thế bá!” Du Tử Nam mừng rỡ chắp tay cảm tạ.
“Có gì
đâu!” Xua tay phớt lờ, Vũ Trọng Liên cười nói, “Mọi người đi đường mệt
nhọc, chắc mệt lắm rồi? Lai Phúc, dẫn bốn vị khách quý đến phòng khách
nghỉ ngơi.”
Tiếp
mệnh lệnh của lão, một tên nô bộc nhanh nhẹn lên nghênh đón, khom lưng
cúi đầu dẫn bốn người rời khỏi đại sảnh đi vào nội viện. Trong lúc xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân trong và hành lang, Hoa Diệu Điệp không nhịn
được mở miệng
“Không
ngờ thiếu chủ Hắc Phong Bảo cũng đến đây? Chẳng lẽ Vũ trang chủ không sợ các ngươi đôi bên hận thù gặp nhau, một lời không hợp liền động thủ
sao?” Không cần nói, đối tượng nàng hỏi đương nhiên là Du Tử Nam.
Du Tử
Nam còn chưa kịp trả lời, tên nô bộc đi trước dẫn đường đã ưỡn ngực,
ngạo mạn giành trước, “Không bao giờ! Trang chủ chúng ta có quy định,
bất kể là ai, chỉ cần bước vào Vũ gia trang, mặc kệ là có thâm thù đại
hận gì đều phải buông xuống, muốn đánh phải đợi ra khỏi Vũ gia trang mới được đánh.”
“Hở? Thật sao?” Chớp đôi mắt sáng, nàng cảm thấy quy củ như vậy mà mọi người đều đồng ý tuân thủ thật là quái lạ.
“Là thật đó!” Mỉm cười gật đầu, Du Tử Nam khẳng định, cũng không cảm thấy quy định này có gì quái gở.
“Nói như vậy, sau này nếu ta gây chuyện xấu, chỉ cần chạy đến Vũ gia trang ẩn
nấp, chết cũng không ra, vậy chẳng phải cừu gia chỉ biết đứng bên ngoài
trang trợn mắt cả đời sao?” Cười hắc hắc xoa xoa cằm, Hoa Đan Phong rất
rành trò “tận dụng tối đa” này. “Há há… đúng là chỗ ẩn nấp tốt nhất để
làm chuyện phi pháp, giết người cướp của đây!”
“…” Du Tử Nam ngậm họng.
“…” Nô bộc đổ mồ hôi lạnh.
“…” Trầm Đãi Quân vô lực, âm thầm thở dài sâu xa, sau đó trấn định sắc mặt
chuyển đề tài, “Vũ trang chủ không hổ được xưng là Vũ Trọng Tài, quả
nhiên giao du rộng rãi, quan hệ sâu rộng, cả Hắc Phong Bảo cũng có giao
tình.
Ừm…
không phải nói tác phong của Hắc Phong Bảo âm độc nham hiểm, hành sự bá
đạo, không để ai vào mắt sao? Vị trang chủ này lại mạnh vì gạo, bạo vì
tiền, khôn khéo mẫn tiệp, ngay đến Hắc Phong Bảo nghe nói là không dễ ở
chung cũng nguyện ý nể mặt, thiếu chủ Hắc Phong Bảo còn đặc biệt đến
chúc thọ, thủ đoạn cũng thật lợi hại ghê!
Không
biết suy nghĩ trong lòng nàng, Du Tử Nam cười đáp: “Vũ thế bá đối đãi
nhiệt tình, khoan dung với người, làm việc thiện khắp nơi, trên giang hồ quả thật có rất nhiều bạn bè. Còn như giao tình với Hắc Phong Bảo,
không thể không nhắc tới chuyện võ lâm tứ đại công tử hơn hai mươi năm
về trước…”
“Tứ đại công tử?” Hiếu kì hỏi tới, Hoa Đan Phong lập tức hăng hái lên.
Gật gật
đầu, Du Tử Nam giải thích: “Hơn hai mươi năm trước, trên giang hồ có bốn thanh niên tài tuấn tuổi tác xấp xỉ nhau, võ nghệ, nhân phẩm đều vượt
trội hơn người, một số người yêu mến liền tặng cho danh hiệu võ lâm tứ
đại công tử. Cha ta, Vũ thế bá cùng bảo chủ Hắc Phong Bảo hiện nay chính là ba người trong tứ đại công tử năm đó…”
Hơi
ngừng lại, y ngượng ngùng cười cười, cảm giác mình có vẻ giống “Lão
Vương bán dưa, tự bán tự khen”, tự mình khen ngợi cha mình, nhưng vẫn
nói tiếp “Trong tứ đại công tử năm đó, cha ta và Vũ thế bá quan hệ thân
thiết nhưng không có qua lại với bảo chủ Hắc Phong Bảo. Vũ thế bá và bảo chủ Hắc Phong Bảo tùy không phải tri kỷ nhưng giao tình cũng không
nhạt, cho nên lần này thiếu chủ Hắc Phong Bảo mới tới dự lễ mừng thọ của Vũ thế bá.”
Nghe y giải thích một phen, ba sư tỷ đệ mới thông suốt gật đầu. Hoa Diệu Điệp lại phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng la lên
“Không
đúng rồi! Tứ đại công tử huynh chỉ nói có ba, còn người nữa đâu?” Chớp
đôi mắt to truy hỏi, nàng thích nhất là nghe mấy giai thoại giang hồ.
“Còn một người nữa là Trầm Vân Sanh. Nghe cha ta nói, Trầm tiền bối văn võ song
toàn, bất luận là võ nghệ, tài trí, nhân phẩm hay tướng mạo đều xuất sắc nhất trong bốn người. Trong tứ đại công tử ông ấy là người nổi tiếng
nhất. Lại thêm tính tình nho nhã, phong độ ngời ngời, cho dù là các bậc
lão làng võ lâm đức cao vọng trọng hay là hạng cò con tầm thường, ông ta đều thành tâm đối đãi, được mọi người cực kỳ tôn sùng, kính ngưỡng. Chỉ cần nhắc tới ông ấy, mọi người không có lấy nửa lời ác ý. Rất nhiều các tiểu thư danh môn khuê các, hiệp nữ mạnh mẽ ái mộ, thầm thương trộm
nhớ, đáng tiếc…” Đột ngột, Du Tử Nam dừng lại, vẻ mặt có mấy phần nuối
tiếc.
“Chỉ đáng tiếc cái gì?” Đôi mắt trong veo hơi sáng lên, hiếm khi thấy Trầm Đãi Quân tò mò.
“Đáng
tiếc, hơn hai mươi năm trước, ông ta đột nhiên thất tung, không rõ tông
tích.” Cười cười, Du Tử Nam bổ sung thêm, “Có người nói ông ấy tìm được
giai nhân làm bạn, thần tiên quyến lữ đi lánh đời. Cũng có người nói ông ấy được thế ngoại cao tăng chỉ điểm, thành thử nhìn thấu hồng trần,
tiến nhập không môn.”
“Nói
chung là đủ cách giải thích rối rắm, nhưng bất kể thế nào, điều duy nhất có thể xác định là giang hồ chưa có ai gặp lại bóng dáng ông ấy.”
Nghe xong, Trầm Đãi Quân cảm thấy nao nao, liền bình thản cười phụ họa “Đáng tiếc thật!”
“Sao
không nói là bị kẻ thù sát hại, bị bỏ xác nơi hoang dã không có ai hay
biết hả?” Đi bên cạnh, Hoa Đan Phong nói đùa, hoàn toàn xem chuyện này
như đang nghe thuyết thư bên cầu vượt vậy, trong lòng cảm thấy hứng thú.
“Cũng có người từng hoài nghi như vậy nhưng cha ta nói, vị Trầm tiền bối kia võ
công cao thâm, từng tỷ thí với một vị võ lâm tiền bối nổi danh mấy chục
năm trước. Hai bên kịch chiến ba ngày ba đêm vẫn không phân thắng bại,
sau cùng còn kết thành bạn vong niên…” Trong mắt lộ ra chút ngưỡng mộ,
Du Tử Nam cười nói: “Thân thủ như vậy, nếu bị kẻ thù sát hại bỏ thây nơi hoang dã, ta nghĩ chuyện đó không dễ gì đâu.”
Mấy câu
này của y, Hoa Đan Phong chỉ cười trừ cho qua, hoàn toàn không để trong
lòng. Nói cho cùng đó cũng là giai thoại hai mươi năm trước, chẳng liên
quan gì đến hắn.
Trầm Đãi Quân thủy chung chỉ cười lạnh nhạt, cũng không hỏi tiếp, tựa hồ không có hứng thú với chủ đề này nữa.
Chỉ có Hoa Diệu Điệp vẫn mang tâm tính trẻ con, tiếp tục ríu rít nhắc đến những chuyện mới mẻ khác.
Cứ như
vậy, trong tiếng nói chuyện lúc được lúc không, đám người dưới sự dẫn
đường của nô bộc nhanh chóng đi đến phòng khách, được hạ nhân lanh lẹ an bài, không tới một lúc đã sắp xếp ổn thỏa.
Hoa Diệu Điệp cùng sư tỷ ở chung một phòng, vừa bước vào đã nhảy tót lên giường, vui vẻ lăn lộn mấy vòng. Trầm Đãi Quân thấy vậy lắc đầu, còn chưa kịp
cười, nàng đã ôm gối ngồi bật dậy
“Sư tỷ,
Du công tử nói không sai chút nào. Vị Vũ trang chủ này thật sự là người
tốt bụng nhiệt tình.” Cười híp cả mắt, nàng vui vẻ khen ngợi.
Nghe
xong, Trầm Đãi Quân còn chưa kịp đáp, ngoài cửa vang lên hai tiếng “cốc
cốc”, không đợi trả lời, cửa đã bị đẩy bật ra, sau đó Hoa Đan Phong hấp
tấp vọt vào.
“Sư tỷ,
có Vũ trang chủ giúp đỡ, lần này tỷ không cần lo lắng nữa rồi…” Đầu óc
thiếu suy nghĩ, quang quác la lên, mặt mày hưng phấn.
Ôi… hai sư đệ muội này, vì sao tâm hồn lại ngây thơ như nhau vậy?
Than thở trong lòng, Trầm Đãi Quân kêu hai người ngồi xuống trước bàn, rót
cho mỗi người một tách trà, tự mình nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới không nhanh không chậm thong thả hỏi lại: “Hai ngươi thật sự cho là như vậy
sao?”
“Sư tỷ, tỷ có ý gì?” Hoa Đan Phong ngẩn người, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
“Mới rồi tuy Vũ trang chủ nói rất lọt tai nhưng rõ ràng không hề đáp ứng ra
mặt giúp đỡ hòa giải, chỉ nói là để chúng ta đối mặt với vị thiếu chủ
Hắc Phong Bảo kia, cố gắng nói chuyện rõ ràng, không phải sao?” Giọng
nói bình thản không gợn sóng, nhưng một câu nói trúng tim đen, chỉ ra
chỗ lắt léo trong lời nói của Vũ Trọng Liên lúc nãy. Trầm Đãi Quân rất
tỉnh táo, chỉ có sư đệ muội là bị lừa.
“Hơ… hình như đúng là vậy!” Nghĩ nghĩ một chút, lúc này Hoa Diệu Điệp mới phát hiện ra.
Cũng bị đề tỉnh như nhau, Hoa Đan Phong há hốc miệng, một lúc sau, hắn giận
dữ nói: “Cho dù là Vũ trang chủ không chịu giúp, chẳng lẽ chúng ta còn
phải sợ Hắc Phong Bảo sao? Hừ! Ngày mai lỡ gặp thiếu chủ Hắc Phong Bảo,
nếu hắn chịu nói chuyện đàng hoàng thì thôi, nếu hắn vẫn cố chấp muốn
gây sự, chúng ta đánh cho hắn hoa rơi nước chảy, quỳ xuống đất xin tha.”
“Sư
huynh nói đúng, đánh cho hắn cúp đuôi hết dám kêu luôn.” Hoa Diệu Điệp
rất khí thế, hung tợn huơ huơ nắm tay, toàn tâm toàn ý ủng hộ ý kiên của sư huynh mình.
Sao lớn đến chừng này rồi nàng mới phát hiện hai sư đệ muội nhà mình đều tôn sùng “mỹ học bạo lực” thế này, thật là…
Đau
đầu xoa xoa trán, Trầm Đãi Quân bất lực mắng khẽ, “Xem các ngươi, người
còn chưa gặp đã như hung thần ác sát. Nếu thật sự gặp rồi, còn có thể
nói được lời hay ho sao? Đừng có đang yên đang lành làm mọi chuyện rối
tinh lên, đến chừng đó đúng là mang phiền vào thân, vứt cũng vứt không
xong.”
Bị
sư tỷ mắng, tức thời Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp hai người xịu mặt, bốn mắt nhìn nhau một hồi, Hoa Đan Phong mới ấp úng mở lời
“Vậy… sư tỷ, tỷ nói chúng ta nên làm thế nào?” Ánh mắt tràn ngập tín nhiệm
nhìn sư tỷ, hắn biết nghe lời sư tỷ tuyệt đối không sai.
Mỉm
cười vỗ về cả hai, Trầm Đãi Quân dịu giọng: “Chuyện này chúng ta ngồi
đây đoán mò cũng vô dụng. Đợi khi giáp mặt thiếu chủ Hắc Phong Bảo, chỉ
cần bình tĩnh nói rõ ràng, tin rằng đối phương cũng không hơi đâu mà làm khó chúng ta. Nói cho cùng chính chủ mà hắn muốn gây sự là một nhà Du
công tử, phải không?”
Nghe xong, tuy Hoa Đan Phong cảm thấy làm như vậy tựa hồ không có nghĩa khí
với Du Tử Nam, nhưng một là Du Tử Nam đã nói rõ “oan có đầu nợ có chủ”,
không muốn liên lụy đến người ngoài; hai là sư tỷ không thích ba người
họ bị lôi kéo vào ân oán của người khác, cho nên cuối cùng hắn chỉ biết
gật đầu bừa bãi.
Thấy vậy, Trầm Đãi Quân biết sau này hắn sẽ không vì ý tưởng nghĩa khí bùng
phát trong đầu mà đeo ân oán của người khác lên lưng nữa, không tự chủ
thở ra một hơi.
“Còn nói cái gì mà Vũ Trọng Tài chứ! Đệ thấy căn bản là mua danh trục lợi,
hào nhoáng bên ngoài…” Nghĩ đến Vũ Trọng Liên chỉ có mẽ ngoài, nói
chuyện xã giao cho có, Hoa Đan Phong tức giận làu bàu.
Nghe hắn bất mãn lải nhải, Trầm Đãi Quân bật cười nhưng quay đầu lại thì
thấy sư muội xưa nay luôn ngây thơ, thích cười nhăn mày, vẻ mặt có mấy
phần không vui, nhịn không được hỏi dò
“Sao vậy?” Tới ngồi cạnh sư muội, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.
“Hứ!” Phồng quai hàm lên, Hoa Diệu Điệp tức tối la lên: “Du công tử còn nói
cái lão Vũ trang chủ này là người tốt, chân thực nhiệt tình, thành tâm
giúp người, hóa ra đều là gạt chúng ta.”
Mệt
cho nàng còn nghĩ Du Tử Nam là chính nhân quân tử, mới tin lời y lão Vũ
Trọng Tài kia sẽ giúp bọn họ hòa giải phiền phức với Hắc Phong Bảo,
không ngờ toàn là lũ lừa đảo.
Biết được nàng không vui chuyện gì xong, Trầm Đãi Quân nhỏ nhẹ khuyên giải,
“Kì thật chưa chắc Du công tử đã lừa chúng ta, muội đừng hiểu lầm người
ta.”
“Hơ?” Kinh ngạc, Hoa Đan Phong giành hỏi trước: “Sư tỷ, tỷ nói vậy là sao?”
“Phải đó! Sư tỷ, tỷ nói rõ chút đi!” Hoa Diệu Điệp không hiểu cũng phụ họa theo.
Nhẹ
nhàng vuốt mái tóc trơn mềm của nàng, Trầm Đãi Quân sắp xếp lại suy nghĩ một lượt mới từ tốn giải thích, “Có lẽ đối với Du công tử, thậm chí là
phần lớn nhân sĩ giang hồ mà nói, Vũ trang chủ quả thật là người chân
thực nhiệt tình, có điều với chúng ta thì không phải.”
Lời
vừa dứt, Hoa Đan Phong hơi rũ mi mắt, lộ vẻ đăm chiêu, dường như mơ mơ
hồ hồ muốn làm rõ ý tứ đằng sau của sư tỷ, chỉ có Hoa Diệu Điệp tuệ căn
không đủ, vẫn chưa “giác ngộ”, hấp tấp truy hỏi
“Sư tỷ, muội không hiểu!” Vò đầu, nàng nghe mà đầu đầy sương mù.
“Các ngươi nghĩ xem, bất kể là Du công tử hay là những nhân sĩ giang hồ
khác, bản thân họ hoặc bối cảnh đằng sau không ít thì nhiều đều có danh
tiếng, thế lực. Vậy nên nếu có tranh chấp, Vũ trang chủ ra mặt hòa giải, khiến đối phương giải quyết tranh chấp trong hòa bình, chẳng những
khiến thanh danh của lão hay ho, được người kính trọng còn làm đôi bên
đều thiếu lão một phần ân tình; về sau làm việc lỡ như có xung đột lợi
ích, người từng thiếu nợ ân tình của lão ít nhiều gì cũng phải nhường
một chút, đối với Vũ trang chủ mà nói chỉ có lợi chứ không hại.”
Ho
nhẹ một tiếng, Trầm Đãi Quân nói tiếp: “Nhưng chúng ta chỉ là một đám
tiểu bối vô danh, không có tiếng tăm gì, Hắc Phong Bảo lại chuyên môn
ghi hận, hành xử độc ác. Nếu vì chúng ta mà đắc tội với Hắc Phong Bảo,
đối với Vũ trang chủ mà nói chỗ nào cũng có hại, căn bản không có lợi
ích gì, sao lão có thể đồng ý giúp đỡ chứ? Thế nên đành phải giả bộ
ngoài mặt nói mấy lời rất lọt tai, trên thực tế cái gì cũng không đáp
ứng.”
Nói xong một hơi, nàng uống một ngụm trà thông cổ họng, sau đó quan sát hai vị sư đệ muội.
Chỉ
thấy vẻ mặt Hoa Đan Phong suy nghĩ sâu xa, tuy không khớp với suy đoán
của bản thân lắm nhưng cũng không khác bao nhiêu. Mà Hoa Diệu Điệp cuối
cùng cũng hiểu ra.
“Giúp người còn muốn xem xét trước có lợi hay không, vậy còn kêu là giúp sao?” Bất mãn bĩu môi, nàng ầm ĩ lên.
“Giang hồ này thật là đen tối!” Trợn mắt khinh thường, hừ khẽ một tiếng, đột
nhiên Hoa Đan Phong cảm thấy thói đời thật sự hiểm ác.
Chỉ có sư tỷ, sư muội của mình là tốt nhất!
Chỉ có sư tỷ, sư huynh của mình là tốt nhất!
Hai
sư huynh muội nào đó không hẹn mà cùng nghĩ như thế, sau đó mắt to chớp
chớp sáng lấp lánh nhìn sư tỷ nhà mình, vẻ mặt giống như hai con chó nhỏ ỷ lại chủ nhân.
Nhìn bộ dạng hai người, Trầm Đãi Quân không nén được bật cười, còn chưa kịp đáp lại, liền nghe Hoa Diệu Điệp mở miệng nói tiếp
“Nói tới nói lui, vẫn là sư tỷ lợi hại, chỉ dựa vào mấy câu của Vũ trang chủ đã có thể nghĩ thông suốt sự việc.” Chống tay lên má, dáng vẻ sùng bái, ngưỡng mộ của nàng với sư tỷ có thể nói như nước sông cuồn cuộn, dào
dạt không ngừng.
“Đúng! Đúng!” Lần này đổi lại là Hoa Đan Phong gật đầu như giã tỏi phụ họa
tiểu sư muội, thật sự bội phục sư tỷ nhà mình vạn phần.
“Có
gì mà lợi hại chứ?” Lắc đầu nhè nhẹ, Trầm Đãi Quân cười khẽ, “Bởi vì đó
là hai người các ngươi, xưa nay không bao giờ chịu dùng đầu óc suy nghĩ
cho đàng hoàng.”
“Vậy thì có liên quan gì?” Bị mắng là “lười biếng ngu ngốc”, Hoa Đan Phong
không mảy may để ý, thậm chí còn cười hi hi: “Dù sao bọn đệ cũng có sư
tỷ ở bên!”
Ha
ha, suy cho cùng bất kể là chuyện gì, sư tỷ sẽ luôn suy nghĩ rõ ràng
trước một bước, hắn và sư muội chỉ cần nghe sư tỷ nói là chuẩn xác, căn
bản không cần phiền não.
Nghe vậy, Trầm Đãi Quân vô thức rùng mình, thong thả cất lời, trong giọng
nói mang theo chút chua xót mà người bên cạnh rất khó phát hiện, “Các
ngươi cũng nên học hỏi, đừng có chuyện gì cũng ỷ lại sư tỷ, dù sao… sư
tỷ cũng không có khả năng ở bên cạnh các ngươi hoài được…”
Âm
cuối phiêu lãng trong không trung, trong óc Hoa Đan Phong đột nhiên nảy
lên câu nói “Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng” của sư muội hôm trước,
nhất thời biến sắc, hấp tấp chất vấn: “Sư tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì? Cái gì mà không có khả năng ở bên cạnh chúng đệ hoài?”
Không ngờ hắn lại có phản ứng lớn như thế, Trầm Đãi Quân không khỏi kinh ngạc đôi chút, còn chưa kịp trả lời, lại nghe hắn giận dữ gào lên
“Sư
tỷ, tỷ chê chúng đệ phiền nên muốn vứt bỏ, mặc kệ chúng đệ có phải
không?” Nghĩ đến có khả năng này, hắn hoảng loạn mà không hiểu vì sao,
một cơn khủng hoảng ập vào ngực, đầu óc hắn hỗn loạn, không cách nào
nghĩ thêm được, đôi mắt đẹp chỉ biết nhìn chằm chằm, sốt ruột muốn tìm
kiếm câu bảo đảm.
“Đệ
nói bậy bạ gì thế?” Che giấu nét kinh ngạc thoáng qua nơi đáy mắt, thần
sắc Trầm Đãi Quân không thay đổi hừ khẽ một tiếng, bình thản giải thích, “Sư tỷ muốn vứt bỏ các ngươi khi nào? Chỉ là thiên hạ không có buổi
tiệc nào không tàn, cho dù tình cảm ba sư tỷ đệ chúng ta tốt đến đâu đi
nữa, nếu như cơ duyên đến, có thể là nam hôn nữ gả, hoặc cũng có thể là
đường ai nấy đi, chung quy cũng có một ngày phân ly.”
Nàng nói rất hợp tình hợp lý, lại hết sức lý trí nhưng Hoa Đan Phong không
thích nghe, nổi nóng kêu lên: “Cho dù thiên hạ không có buổi tiệc nào
không tàn, chúng ta cũng muốn tiệc tan người không tan, đúng không sư
muội?!!” Nói xong còn không quên quay đầu tìm một người khác ủng hộ.
Đột nhiên bị điểm danh, Hoa Diệu Điệp vội vàng gật đầu liên tục: “Đúng đó! Sư tỷ, chúng ta muốn ở chung cả đời.”
Trên thế giới này nào có người có thể vĩnh viễn ở cùng nhau? Ngay cả nương,
sao có thể buông tay được, cuối cùng không phải cũng bất đắc dĩ bỏ lại
bọn họ, một mình đi về nơi chín suối.
Trong lòng than thở, nhìn hai sư đệ muội vẫn còn tâm tính hồn nhiên của trẻ con trước mắt, Trầm Đãi Quân cười khổ lắc đầu.
Rơi
vào mắt Hoa Đan Phong, hắn lại cho là nàng không chịu đáp ứng, càng thêm nóng nảy: “Sư tỷ, tỷ lắc đầu vậy là sao?” Gấp tới nhảy dưng lên, lòng
hắn hoảng hốt cùng cực.
“Không có ý gì!” Mím môi cười, nàng cố ý dài giọng: “Chỉ cười ai kia hôm nay
tự dưng giống hệt đứa con nít ba tuổi, sao lại thích dính lấy sư tỷ?”
Bị
chọc đỏ mặt tía tai, Hoa Đan Phong có chút tức tối nhưng vẫn cố chấp
kiên trì, “Dính lấy sư tỷ thì làm sao? Phạm pháp à? Đệ và sư muội quyết
định muốn dính sư tỷ!”
Tuy
biết tuyên bố của hắn chỉ là lời của trẻ con trong lúc giận, Trầm Đãi
Quân vẫn cảm thấy ấm lòng, nhưng không hưởng ứng, chỉ cười cười lái sang chuyện khác, “Được rồi! Chúng ta một đường xuôi nam, mọi người cũng mệt rồi, đệ mau về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Đệ
không đi!” Lắc đầu, Hoa Đan Phong ngang bướng lạ thường, không thu được
bảo đảm thì không đi, “Trừ phi sư tỷ đáp ứng luôn ở bên cạnh chúng đệ,
lòng lúc nào cũng nhớ chúng đệ.”
“Ngốc nghếch! Sư tỷ không nhớ các ngươi thì còn nhớ ai?” Vẻ mặt không gợn
sóng, nhỏ giọng cười, Trầm Đãi Quân khéo léo né tránh yê cầu đầu tiên.
Hoa
Đan Phong không chú ý việc bị nàng lách qua sơ hở, hài lòng cho rằng
nàng đã đáp ứng, tức thời cảm thấy vui mừng phấn khởi, gương mặt tuấn tú trẻ măng nhất thời cười tươi như hoa, dưới sự thúc giục của nàng, hởi
lòng hởi dạ quay người đi ra.
Ha… thật là dễ gạt, sau này nếu nàng không ở bên cạnh hắn, bảo nàng có thể yên tâm được không đây…
Thở
dài cười gượng, Trầm Đãi Quân đưa mắt nhìn hắn ra khỏi phòng, quay đầu
lại thấy sư muội nhà mình nhăn nhăn cái mũi đẹp, làm bộ làm tịch gật gù
đắc ý
“Ôi
cha cha, hôm nay sư huynh diễn khúc hát gì vậy, sao muội xem không
hiểu?” Thật là quái gở! Bất quá sư tỷ thuận miệng nói có một câu, sư
huynh lại so đo một cách khó hiểu, thật tình một chút cũng không giống
huynh ấy.
Nghe vậy, Trầm Đãi Quân chỉ lơ đãng cười cười, ánh mắt mơ hồ, đăm chiêu, nhất thời không nói năng gì.