Đại Sắc Đang Nồng

Chương 3: Chương 3: Thiếu






Edit: Tuyen83~ Diễn đàn.

Bắc Kinh đầu tháng tám, ánh nắng mặt trời rực rỡ, thời tiết nóng bức.

Thẩm Đại mới vừa tham gia xong một cuộc phỏng vấn, mặc một chiếc váy liền thân màu xanh dương nhạt, chất liệu vải chiffon cao cấp, tính chất mềm mại nhẹ nhàng phóng khoáng, thể hiện hoàn hảo đường cong của những cô gái trẻ tuổi như nụ hoa chớm nở, đôi chân thon dài mảnh khảnh lần lượt bước đi về phía trước, đôi giày cao gót màu trắng lộc cộc bước trên mặt đất, phát ra tiếng vang quy luật dễ nghe, tinh thần tràn trề sức sống.

Lục Trì giữ vững khoảng cách năm bước đi theo phía sau cô, từ đại sảnh sân bay đi ra ngoài, ánh mắt đặt ở trên người cô không thể rời đi.

Sáu năm không gặp, phong cách mặc quần áo của cô đã thay đổi hoàn toàn.

Tóc dài kéo đến eo, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, trên vành tai đeo trân châu rũ xuống lay động theo bước đi của cô.

Bả vai cô mỏng manh, trên tay anh còn lưu lại đỡ cô trước đó, chạm phải xúc cảm mềm mịn trơn bóng, đã nghĩ quá nhiều, thiếu chút nữa không thể buông ra.

Chiếc váy liền thân màu xanh dương nhạt, diễu võ dương oai bao lấy cô từ bả vai đến chân, nhẹ nhàng uốn éo eo nhỏ, tựa như rắn mê hoặc anh tiến lên, bất chấp tất cả đè cô lên chiếc xe kia, bàn tay to dọc theo đường eo quyến rũ của cô, nhéo lấy nơi lại mượt mà này được vật liệu may mặc bọc, ra sức nhào nặn.

Cổ họng giống như bốc khói.

Sáu năm trước tâm tư có ao nhiêu thuần khiết, hôm nay liếc mắt nhìn một cái cả người đều đã bốc lửa.

Lục Trì nghiêng đầu, giơ tay lên cởi ra nút áo sơ mi thứ hai.

Thẩm Đại chính là một yêu tinh, mê hoặc người cũng không tự biết.

Mười bảy tuổi cô đã biết yêu rồi. Ngày nghỉ không thành thật ở trong phòng làm bài tập, chạy đến trên ban công vẽ tranh, gió thổi nâng làn váy hoa nhỏ của cô, lộ ra hai bắp chân mảnh khảnh, gió lại lớn hơn một chút, bên trong. Quần cũng mau lộ ra rồi. Quyến rũ nhìn anh đi qua, cô lại che váy bỏ chạy về phòng, một hồi lâu mới giảo hoạt đẩy rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Bình thường gặp gỡ, cô không giỏi nhìn người, cuối cùng dùng đôi mắt hoa đào đẹp đẽ động lòng người kia len lén liếc nhìn anh, khi anh muốn nhìn rõ cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì thì cô lại rất nhanh mở to mắt, không cho anh nhìn.

Giữa hai người giống như có sợi tơ hồng, một cái ở trong tay cô, một cái thắt ở trong lòng anh, cô kéo xé ra một đầu khác, lòng anh không thể khống chế thổi qua đi. Bay tới một nửa, cô không tim không phổi chạy, ném xuống anh ở nơi đó không trên không dưới, không lý do đi tới, lui về lại buồn bã không cam lòng.

Mỗi ngày, anh đều có thể nghe được giọng nói yêu kiều của cô, hướng về cha mẹ của cô làm nũng, hướng về chị của cô làm nũng, hướng ra ngoài bà làm nũng.

Mỗi ngày, anh đều có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của cô, vui vẻ chui vào xe bác Trầm, vui vẻ bước ra.

Nhìn đến mức quá nhiều rồi, bóng dáng của cô liền khắc ở trong lòng anh, mặc dù cô không kéo tơ hồng, anh cũng muốn cô.

Lên đại học, không thiếu các cô gái theo đuổi anh, Lục Trì không có hứng thú chút nào, bởi vì trong lòng đã có một người.

Khi đó cô vô lại bước vào, mới lên lớp mười một.

Sau đó cô đi nghỉ, nghỉ hè trước khi vào năm lớp 12.

Cô đi tham gia sinh nhật của bạn, đi KTV ca hát, vừa lúc trong lớp bọn anh có hoạt động, gặp phải. Một đám học sinh cấp 3, những cậu bé tóc xù kia tranh nhau lấy lòng mấy cô nương xinh đẹp, mua đủ loại đồ ăn vặt, Lục Trì liếc thấy có người mua mấy lon bia, anh không yên lòng, vẫn lưu ý động tĩnh của cửa phòng đối diện.

Thẩm Đại sẽ không uống rượu, anh nghe bác gái Trầm cùng bà ngoại đề cập tới, nói là uống rượu sẽ say.

Cô còn nhỏ, các bạn học ồn ào lên, Lục Trì sợ cô từ chối không được.

Quả nhiên một nhóm người lúc đi ra, Thẩm Đại mặt đỏ hồng, được một cô gái có vẻ khỏe mạnh đỡ, ngây ngốc cười, đôi mắt đào hoa lộ ra quét qua mỗi người, bình thường có bao nhiêu thanh thuần, say rượu có bao nhiêu quyến rũ, thấy tất cả nhóm tiểu tử tóc ngắn cũng đều nhìn chằm chằm cô, nói lên đổi lại cái địa điểm đi dạo.

Có lẽ bọn họ không có ác ý, nhưng Lục Trì không cho phép.

Anh lấy thân phận anh trai nhà bên cạnh, kéo Thẩm Đại đến bên cạnh, tiểu nha đầu còn nhận ra anh, ngoan ngoãn cùng các bạn nói lời tạm biệt.

Lục Trì sợ cô nôn, vì thuận tiện chăm sóc, để cho cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng người giúp cô cài dây an toàn, cô đột nhiên hôn anh.

Đôi môi mềm mại, nong nóng, chưa cho anh bất kỳ chuẩn bị gì, vụng về mà rơi xuống trên mặt anh.

Lục Trì không thể cài lên dây nịt an toàn, giương mắt nhìn cô.

"Lục Trì, em thích anh, đã lâu rồi......" Uống rượu say Thẩm Đại ngây ngốc cười, đôi mắt đào hoa sáng lóng lánh mà nhìn anh.

Cô nhất định không biết, tim anh đập thật là nhanh.

Nhưng anh không có say, anh nhớ cô mới mười bảy tuổi, là đại bảo bảo khéo léo hiểu chuyện ở trong nhà, là học sinh ngoan ở trong mắt các thầy cô giáo.

Lục Trì để cho cô ngủ, ngủ một giấc là tốt rồi.

Cô thật biết điều, sờ sờ đầu cô, Thẩm Đại liền ngủ mất rồi.

Tỉnh ngủ, đại khái còn nhớ rõ chuyện này, bắt đầu tránh anh, chạy đi Bắc Kinh qua kỳ nghỉ hè, sắp khai giảng mới trở về.

Không nghe được giọng nói của cô không nhìn thấy người của cô, mùa hè kia, Lục Trì lăn lộn khó ngủ.

Nếu cô hôn anh, anh không làm chút gì, cô có thể nhớ bao nhiêu hay không?

Cho nên thay bác Trầm đi sân bay đón cô, bắt được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.