Đại Sắc Đang Nồng

Chương 4: Chương 4: Thiếu






Edit: Tuyen83~ Diễn đàn.

Tắm xong, Thẩm Đại chui vào trong chăn, chuẩn bị chơi điện thoại di động một lúc rồi mới ngủ trưa, sau đó đã thấy một cuộc gọi nhỡ.

Số điện thoại của Lục Trì.

Nói về sau thường liên lạc, nhìn thái độ của Lục Trì hôm nay, anh cũng sẽ không chủ động liên lạc với cô.

Cô thì càng không có chuyện gì để tìm Lục Trì.

Lấy số điện thoại gửi cho chị gái, Thẩm Đại không có lưu lại, đăng nhập vào Weibo Đại Hào.

Nick name Đại Hào chính là tên cô, cộng với V, nghề nghiệp: nhà thiết kế quần áo điện ảnh.

Nếu như ngày mai phỏng vấn thành công, cô sẽ lại thêm vào thông tin nghề nghiệp hiện giờ, Đông Ảnh, cao biết bao nhiêu!

Đại Hào đăng lên đều là một chút đồ thiết kế hóa trang của cô, được khen thưởng ở trong trường đại học, tự giải trí, đủ loại. Có một được treo lên móc áo, có một số do mẹ của cô và chị gái làm người mẫu, gương mặt được che mờ, uần áo nam thì do người mẫu ở công ty chị gái mặc, thay cổ trang, rất giống cosplay. Quần áo xinh đẹp, người mẫu có dáng người hạng nhất, vô tình cô cũng may mắn có một mạng lưới là có trăm vạn fan, đủ loại fan.

Nhưng Thẩm Đại thích chơi biệt hiệu, đăng một chút cuộc sống hàng ngày, không cần phải lo lắng công thành danh toại sau này......

Lại suy nghĩ quá nhiều.

Weibo khi cô đang lái xe, mới tăng thêm mấy chục cái bình luận.

Thẩm Đại mở ra nhìn, cư nhiên thấy được nick name anh rể trước là Mạnh Triều Đình, thật đơn giản mấy chữ, để cho cô chú ý đến sự thiết lập.

Thẩm Đại trực tiếp bôi đen anh ta.

Trước kia chị gái và anh rể một chút là ầm ĩ một chút liền cãi nhau, cô đã giúp Mạnh Triều Đình, lần này, cô và chị gái cũng giống nhau, tuyệt đối không tha thứ.

Điện thoại di động để ở chế độ yên lặng, Thẩm Đại để xuống bịt mắt ngủ.

Ngủ nửa giờ, rửa mặt, Thẩm Đại vén màn cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ mất hồn.

Hôm nay cuộc thi chủ yếu là trang phục điện ảnh, ngày mai lại thi cái gì?

Khẳng định không phải đơn giản nói chuyện một chút chứ?

Thẩm Đại khẩn trương, sợ mình không vào được, so với lần đầu tiên tìm việc còn thấp thỏm hơn.

Một lát đi đến phòng máy tính để vẽ, một lát lại chạy đến phòng cắt may trang phục, Từ Hành gọi điện thoại tới, Thẩm Đại mới phát hiện đã sáu giờ rồi.

"Anh mới ra công ty, đến dưới lầu sẽ gọi lại cho em."

Bên kia điện thoại, Từ Hành đóng cửa xe, nghe giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng của Thẩm Đại, giơ tay lên gẩy gẩy dây bình an ở trước mắt. Cái này treo ở trên xa là Thẩm Đại đưa cho anh, cô tự tay làm, không hổ là nhà thiết kế, làm cái gì cũng rất khác biệt, lần trước đưa đồng nghiệp đi khách sạn, ba đấng mày râu, cũng muốn mua cái dây này của anh.

Anh chỉ trả lời bốn chữ,

Ngàn vàng không đổi.

~

Thẩm Đại ở hết tết âm lịch, bay trở về Bắc Kinh khi đó quen biết Từ Hành.

Có chút khéo, hai người là ngồi cạnh, lúc ấy Thẩm Đại vừa mới có được một linh cảm, sau khi ngồi xuống hưng phấn mở ra Laptop để vẽ, căn bản không để ý về sau người ngồi bên cạnh là người nào. Vẽ đến một nửa, đứa bé ngồi phía trước không cẩn thận làm đổ Sprite, bắn tung tóe lên bàn phím của cô, Thẩm Đại vội vàng hấp tấp lau, laptop đột nhiên tối đen, lau khô mở lại máy, bản vẽ không còn.

Thẩm Đại buồn bực cực kỳ, lên web tìm kiếm biện pháp, làm thử mấy lần cũng vô dụng.

"Để cho tôi thử một chút."

Đang lúc Thẩm Đại chuẩn bị vẽ lại lần nữa thì người ngồi cạnh mở miệng, giọng nói trong trẻo, Thẩm Đại xoay qua, đối mặt Từ Hành.

Người đàn ông rất sạch sẽ, giống như trên sách nói là người khiêm tốn, ôn hòa như ngọc.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Đại đối với Từ Hành, chính mắt thấy Từ Hành sử dụng ngón tay thon dài đẹp mắt của anh đơn giản gõ mấy cái trên bàn phím đã giúp cô tìm về bản vẽ lúc ban đầu, Từ Hành lập tức trở thành cao thủ máy tính ở trong lòng Thẩm Đại. Người ta giúp một tay, Thẩm Đại cảm kích nói cảm ơn, nói mấy câu, biết được Từ Hành là làm phần mềm.

Không trách được máy vi tính chơi được tốt như vậy.

Khách sáo xong rồi, Thẩm Đại tiếp tục vẽ, cô cất kỹ laptop, Từ Hành cũng không có chủ động trò chuyện, chỉ khi máy bay hạ xuống, lễ phép nói lời từ biệt với cô.

Một tháng sau, Thẩm Đại lái xe của chị gái đi mua sắm, hai tay xách đầy túi đồ đi vào thang máy. Nhiều người, cô có thói quen đi vào trong góc, không cẩn thận giẫm lên một người, còn chưa kịp ngẩng đầu trước nhận lỗi. Người đàn ông ở trên đầu nói không sao, giọng nói đặc biệt rất dễ nghe, giống như mang theo một chút ý cười, Thẩm Đại tò mò nhìn sang, đôi mắt đen của Từ Hành yên lặng nhìn cô, "Thật là đúng dịp."

Ra khỏi thang máy, tay trái giúp cô xách hộp giầy cũng theo dòng người phải đi bãi đậu xe, đưa cô đi thẳng đến trước xe.

Cô để đồ xong, xoay người nói cám ơn với anh.

Từ Hành nhìn cô, trong mắt tựa như hồ nước trong có cơn sóng nhỏ, yên lặng mấy giây, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hỏi cô có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.

Nam nữ xa lạ chỉ gặp qua hai lần, vì sao ăn cơm?

Rất rõ ràng theo đuổi.

Thẩm Đại không tự chủ đỏ mặt.

Trung tuần tháng năm, Thẩm Đại chính thức đồng ý cùng Từ Hành lui tới.

~

Thẩm Đại không thích trang điểm, trừ công việc xã giao, từ khi gặp cô ở Bắc Kinh là mặt mộc không trang điểm.

Trước khi ra cửa soi gương một lần nữa, người ở bên trong gương mặt mềm mại tinh tế, cũng không có mắt quầng thâm, Thẩm Đại rất hài lòng, đi xuống lầu.

Từ Hành tựa vào trước xe, lưng hướng về phía trời chiều ngửa đầu nhìn tầng lầu, thấy cô ra ngoài, mỉm cười và đứng thẳng dậy.

"Hôm nay không bận rộn sao?" Thẩm Đại vừa hỏi anh vừa ngồi vào chỗ kế bên tài xế. Từ Hành là quản lý cao cấp của bộ phận kỹ thuật, khi bận rộn thường thường làm thêm giờ.

"Tháng này sẽ không có việc gì phải bận rộn." Từ Hành vô ý liếc nhìn bắp chân xinh đẹp của bạn gái bên cạnh, trái tim nổi lên chút gợn sóng.

Làm phần mềm có rất nhiều người độc thân, Những người độc thân cấp dưới của anh ở trước mặt Thẩm Đại rất đàng hoàng, Thẩm Đại vừa đi, liền cả ngày yy anh cùng với Thẩm Đại tính phúc cuộc sống, dĩ nhiên đều là ghen tỵ và hâm mộ anh, không có không tôn trọng và lời nói quá đáng với Thẩm Đại. Từ Hành lại quân tử, nghe được nhiều rồi, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ kỳ quái.

Anh hai mươi tám, thân thể trổ mã hết sức bình thường.

Anh thích Thẩm Đại, Thẩm Đại lại ngàn dặm mới tìm được một mỹ nhân, anh không muốn thân cận mới lạ.

Nhưng Từ Hành nhìn ra được, Thẩm Đại về phương diện kia tương đối bảo thủ, cho nên không có ám hiệu rõ ràng của cô, Từ Hành nguyện ý chờ.

"Ở phi trường gặp phải người quen?" Quẹo ra chung cư, nghĩ đến Weibo của cô, Từ Hành nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Đại có phần chột dạ.

Dù sao Lục Trì là mối tình đầu của cô, mặc dù đều đã qua, hiện tại về mặt cảm tình Thẩm Đại không thẹn với Từ Hành, nhưng cô sợ Từ Hành suy nghĩ nhiều.

"Là hàng xóm khi đó em học cấp 3, tên là Lục Trì, vốn là không thế nào quen thuộc,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.