Tại trung tâm Thần Nhân học viện có một đấu trường được dựng lên cho các học viên.
Các ngươi có mâu thuẫn với nhau? Vậy thì đến đây giải quyết đi.
Ngươi tự tin vào thực lực của mình, muốn kiếm tí tiền? Vậy thì vào đây cược thi đấu với người khác.
Ngươi muốn nâng cao thực chiến? Vậy thì tiến vào đi.
Ngươi muốn giải tỏa tâm tình? Mua một người rồi vào đấu trường hành hạ hắn.
Với muôn màn lý do, học viên có thể thỏa thích lựa chọn tiến vào đấu trường.
Đấu trường của Thần Nhân học viện là những lồng năng lượng hình cầu bán kính hơn 200 trượng và lơ lửng giữa trời. Có tất cả 7 đấu trường, trong đó 6 đấu trường dành cho ngoại viện và 1 đấu trường dành cho nội viện.
Theo quy định của trường, mỗi lần tiến vào đấu trường đều phải trả 20 viên kỳ thạch, 2 bên tự thỏa thuận với nhau xem bên nào trả. Cũng đồng thời phải tự bỏ phí thuê một trọng tài của nhà trường tiến hành quan sát, phân định thắng thua, cũng như kịp thời bảo vệ.
Mục đích của nhà trường là tới thì dừng, chứ không phải sinh tử kết cục.
Hôm nay, đấu trường số 5 đặc biệt đông người. Phần lớn là các học viên khóa mới, số lượng quan sát ước chừng hơn 6000 người. Cũng dễ hiểu thôi, tin tức một trong ngũ đại thiên tài Lục Định lên đấu trường đủ để thu hút phần lớn mọi người đến quan sát, trong số đó có cả tứ đại thiên tài còn lại.
Mọi người đều lặng yên, đều chú ý vào trận đấu sắp tới.
Tại góc trái phía bên ngoài, có ba đứa trẻ chậm rãi bay về đấu trường số 5, vừa đi chúng vừa nhỏ giọng trò chuyện.
- Hầu Siêu, ngươi cho rằng ai sẽ thắng? Địch An cười hỏi.
- Ngươi đang thử ta sao? Theo ta thấy, cả ngươi và Liên Mạn đều biết trước kết quả rồi. Hầu Siêu mỉm cười đáp.
- A, Hầu ca, sao ngươi lại nói thế, ta làm sao mà biết được? Ngươi cũng rõ ràng, với thực lực của ta vốn là không phải là đối thủ của bọn họ, vậy thì làm sao mà ta biết trước được kết quả. Địch An vô tội nói.
- Vậy còn ngươi thì sao, Liên Mạn?
Nghe Hầu Siêu đá sang phía mình, Liên Mạn bình thản đáp:
- Ta cho rằng Lục Định sẽ thắng. Chậc, ta thấy Lục Định mạnh hơn Á Thông một cái cấp độ nha. Dù gì Lục Định cũng là một trong ngũ đại thiên tài, còn Á Thông chỉ là một tên vô danh.
Hầu Siêu giễu cợt:
- Hai người các ngươi thật là biết phối hợp. Ta nghĩ là các ngươi rõ ràng là quen biết từ trước khi vào học viện, nói không chừng giao tình của gia tộc 2 tên nhà ngươi rất thâm sâu.
Liếc nhìn Địch An và Liên Mạn đang muốn nói, Hầu Siêu mỉa mai cắt đứt:
- Không cần phải chối rồi. Các ngươi có đưa ra lý do gì đi nữa ta càng không tin. Ta chỉ thắc mắc một điều. Địch An, ngươi có thể cho ta biết phòng 1202 là ngẫu nhiên sắp xếp hay đã có người nào đó cố ý sắp đặt? Ta càng tò mò là ta có sức hấp dẫn gì mà được đưa vào căn phòng 1202 này?
Địch An trầm mặc, Liên Mạn cũng trầm mặc. Một lúc sau, Liên Mạn thở dài nói:
- Ngươi bắt đầu nghi ngờ chúng ta từ lúc nào?
Hầu Siêu thản nhiên nói:
- Ta đã rất ngạc nhiên khi phòng 1202 toàn là những kẻ chuyên ẩn mình. Ban đầu ta cũng không để ý, như ngươi biết đấy, ta hoàn toàn không quan tâm nhiều việc. Nhưng dần dần, ta cảm giác được thực lực các ngươi rất mạnh mẽ, nhưng các ngươi đều không thể hiện ra. Hẳn là thực lực của 2 ngươi và Á Thông đều trước 10 chứ? Sự ngẫu nhiên này làm ta có cảm giác không phải là trùng hợp. Ta phái người điều tra, vậy nhưng chỉ có thể tra ra thông tin về Á Thông, còn 2 tên nhà ngươi? Không thể tra ra các ngươi từ đâu tới, thuộc gia tộc nào, chính xác là xuất thân không rõ khiến ta càng nghi ngờ. Nhưng mỗi người đều có bí mật, tuy rằng ta bị người dắt mũi đưa vào phòng 1202 này, ta cũng không quan tâm. Cuối cùng đến hôm nay, cả ngươi và Liên Mạn đều không đứng ra tranh chức đội trưởng, ta mới nghĩ thấu.
Địch An ha ha cười nói:
- Tại sao ngươi không cho rằng ta và Liên Mạn đều là những kẻ lập dị như ngươi? Người ta không phải nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã sao; có thể duyên số để cho 4 kẻ quái dị chúng ta ở cùng 1 phòng đấy.
Hầu Siêu từ chối trả lời:
- Ngươi rất gian xảo, giảo hoạt, càng biết đánh trống lảng. Nhưng với ta thì vô ích, ngươi càng là như vậy, thì chỉ càng khẳng định những gì ta nghĩ là chính xác.
Liên Mạn nhăn mày nói:
- Được rồi lão Địch, ngươi không thấy thông minh quá bị thông minh hại sao? Ngươi chỉ là tiểu thông minh thì không lừa dối được người già dặn kinh nghiệm như hắn đâu.
Bị người chọc thẳng vào nỗi đau, khuôn mặt đỏ lên, Địch An chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp, lão Liên, ta là tiểu thông minh thế ngươi là gì?
Hầu Siêu cười cười nhìn hai người cãi nhau.
Qua một hồi lâu, Địch An nhìn Hầu Siêu rồi đành nói:
- Được rồi, ngươi xem kịch chưa đủ sao? Không thấy chúng ta sắp đánh nhau vì trận cãi cọ ngươi gây ra sao? Vì sao lại vô tâm đứng đấy xem thế?
Hầu Siêu thở dài:
- Haiz… Ta chỉ cảm khái diễn xuất chuyên nghiệp của hai ngươi, ta thừa nhận là ta không bằng thật.
Liên Mạn buồn bực:
- Thật chẳng ra làm sao. Ngươi đã biết vậy mà không có chút thắc mắc nào hỏi chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta phải khai ra tất cả? Chúng ta không thừa hơi như vậy đâu.
- Ta không có hứng thú muốn biết. Các ngươi có thể nói, cũng có thể không, tùy các ngươi. Á Thông chưa biết việc này phải không? Nếu hắn biết thì chắc là có một trận đẫm máu trên lôi đài rồi. Hắn là người không thích bị người lợi dụng.
Hầu Siêu nhếch miệng cười.
Địch An nhe răng cười đáp lễ:
- Việc đó ngươi không cần lo. Nếu ngươi đã biết thì tối nay chúng ta cũng sẽ nói chuyện với Á Thông, cùng lắm là bồi tiếp hắn đi thanh lâu vài chục chuyến mà thôi. Cái chính là ngươi đấy Hầu Siêu.
Hầu Siêu giả vờ hỏi:
- Ta? Ta làm sao cơ? Ta chỉ là một người bình thường vô tội bị lôi kéo vào cái phòng 1202 toàn những tên biến thái thôi.
Liên Mạn trừng mắt về phía Địch An, đồng thời nhìn về phía Hầu Siêu, chế giễu nói:
- Hầu Siêu, tài nghệ diễn xuất của ngươi còn vượt trội hơn cả ta và Địch An rồi, không cần phải tự ti.
Địch An càng là vẽ mặt:
- Hầu Siêu, Hầu huynh, Hầu ca ca, Liên Mạn hắn nói đúng, ngươi hẳn là thiên tài diễn xuất. Buổi tối, thỉnh thoảng ngươi bí mật ra khỏi phòng, đừng tưởng chúng ta không biết gì?
Hầu Siêu lắc đầu:
- Có gì lạ đâu chứ? Ta chỉ là đi ra ngoài giải khây. Ấy, nếu các ngươi còn không tin thì những lần sau ta có thể dẫn các ngươi theo.
Địch An cười gằn:
- Ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao?
Hầu Siêu rất bình thản nói:
- Sự thật là công pháp ta tu luyện hơi quỷ dị nên thỉnh thoảng ta phải ra ngoài tu luyện. Công pháp quá quỷ dị nên ta không muốn vì sơ suất mà các ngươi chầu trời cùng ta.
Liên Mạn mỉa mai:
- Cả 3 chúng ta từng lén đi theo ngươi mấy lần nhưng đều bị cắt đuôi, ngươi đừng bảo rằng ngươi không biết chúng ta đi theo sau. Công pháp tu luyện ư? Cũng là một lý do thích hợp đấy. Tuy nhiên ngươi nghĩ ta và Liên Mạn, cùng Á Thông sẽ tin sao?
Hầu Siêu bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ta khai thật. Thật ra những đêm đó ta hẹn hò với mỹ nữ nên không thể để các ngươi theo phá đám được.
- Cái nào mỹ nữ? Địch An tò mò.
Hầu Siêu phun ra 3 chữ:
- Phong Thục Bích.
Địch An trực tiếp mắng:
- Mẹ kiếp, đại ca, ngươi thật trâu bò.
Liên Mạn ở bên cạnh khinh bỉ nhìn Địch An:
- Vừa nghe tới mỹ nữ ngươi đã mất bình tĩnh, tên hết thuốc chữa. Làm ơn nhìn về khuôn mặt đầy trêu tức của hắn, hắn đang trêu chọc ngươi thôi. Ngu hết chịu nổi.
Khuôn mặt lúc trắng, lúc đỏ, khi lại thanh, Địch An đánh về phía Hầu Siêu:
- Ta liều mạng với ngươi.
Hầu Siêu mỉm cười:
- Thôi cái trò mèo ấy đi, lúc nào cũng diễn trò, xem ra ngươi diễn nhiều nên bị nghiện rồi đấy Địch An.
Địch An dừng lại, cười to:
- Ha ha, vẫn là Hầu ca hiểu ta nhất.
Cười xong hắn dừng lại, nhìn về phía Hầu Siêu, chỉnh sửa lại quần áo, bộ dạng trang nghiêm nói:
- Ta nói Hầu ca, trong cái phòng 1202 này, ai là kẻ che giấu sâu nhất thì chắc chắn là Hầu Siêu ngươi rồi. Cả 3 chúng ta đều không nhìn ra sâu cạn của ngươi, nhưng kết luận chung là ngươi rất mạnh, rất rất mạnh; vì vậy chúng ta không ngần ngại gọi ngươi một tiếng ca. Nhưng chúng ta đều tò mò muốn biết ngươi mạnh tới mức nào. Chậc, ta thân ca ca, hay là sau khi Á Thông với Lục Định đánh xong, chúng ta cũng lên đấu trường làm thử một ván?
- Chà chà, ta còn tưởng các ngươi sẽ không đề nghị như thế. Ta thậm chí còn cho rằng, các ngươi hẳn sẽ che giấu ta thật kĩ để làm lá bài tẩy cho lần đấu đội này chứ?
Liên Mạn cũng khà khà cười:
- Hắc hắc, ta nghĩ lần đấu đội này, chỉ cần 4 chúng ta cũng đủ tiến vào top 20. Ngươi thì cứ ngồi chơi xơi nước là được rồi. Vì thế cho nên không cần ngươi xuất lực. Thế nào? Làm một kèo chứ Hầu ca?
Hầu Siêu nghiêm túc nói:
- 4 người các ngươi có tiến nổi vào top 20 không thì ta không biết. Bởi vậy để tránh rủi ro, ở thi đấu cá nhân ta cần tiến vào top 100. Bây giờ các ngươi lại xúi bậy ta lên đấu trường, nhiều người quan sát thế này, ta lộ ra hết bài tẩy thì thi đấu cá nhân đối với ta càng khó khăn hơn. Việc thiệt thòi như vậy, ta làm sao mà làm chứ?
Hầu Siêu chợt dừng lại và âm hiểm cười:
- Trừ khi các ngươi bồi thường một bút làm ta hài lòng.
Địch An cười như không cười:
- Ta nói Hầu ca, muốn vơ vét của huynh đệ thì cứ nói, còn làm bộ hiên ngang lẫm liệt làm gì.
Liên Mạn càng khinh thường:
- Hầu gia là Tam đại gia tộc, thứ mà có thể vừa mắt Hầu thiếu gia chắc chẳng có bao nhiêu đâu. Hầu thiếu gia định làm khó chúng ta sao?
Hầu Siêu trắng mắt nhìn hai tên này:
- Đừng giả vờ với ta. Hừ, chỉ cần có thứ làm ta động lòng, thì một mình ta chấp 2 tên các ngươi.
Địch An một bộ ngạc nhiên nói:
- A, Hầu thiếu gia đã mạnh tới mức ngoại hạng rồi, một mình chấp 2 chúng ta, e rằng tại khóa này cũng không có người nào can đảm như vậy chứ?
Liên Mạn cũng tự giễu:
- Ngươi nói sai rồi, trong mắt Hầu thiếu, thực lực của ta và ngươi chẳng đáng gì.
Hầu Siêu tấm tắc nói:
- Chậc, chỉ cần có thứ làm ta động lòng, ta lên đấu trường chịu ngược đãi một phen cũng đáng giá.
Địch An cùng Liên Mạn lập tức chỉ vào mặt Hầu Siêu mắng:
- Mẹ kiếp. Thì ra đây mới là ý nghĩ thật sự của ngươi.
- Khốn nạn. Làm sao Hầu gia lại có hậu nhân da mặt dày như vậy? Ngay cả mặt mũi Hầu gia cũng chẳng thèm giữ gìn.