Hầu Siêu, Địch An và Liên Mạn rất nhanh đã đến đấu trường số 5, họ nhanh chóng tìm một chỗ đứng quan sát.
Địch An cằn nhằn:
- Hầu Siêu, Liên Mạn hắn có bạn gái thì cũng thôi đi. Ngươi chưa có thì sao lại cũng như hắn?
- Ngươi là nói vì sao chọn cái chỗ hắc ám không có mỹ nữ như thế này? Hầu Siêu cười.
- Mẹ kiếp, đã biết mà còn hỏi. Đáng lẽ ra đang còn trẻ thì phải tranh thủ trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Nhìn giữa kìa, toàn là mỹ nữ, nhanh qua đó. Địch An nuốt nước bọt.
Liên Mạn tức giận nói:
- Lão Địch, dẹp ngay. Chính sự không làm, mãi lo gái gú. Có tin hay không ta trực tiếp phế ngươi?
Địch An liên tục xua tay:
- Đừng, đừng. Ta nghiêm túc làm chính sự là được.
Đúng lúc này, 3 người từ phía giữa xuyên qua lồng năng lượng, đi thẳng vào đấu trường.
Có thể thấy một vị trung niên khuôn mặt có một vết sẹo cầm một cái lệnh bài đi trước dẫn đường. Lệnh bài chạm vào màn sáng lồng năng lượng, lập tức một lỗ hổng hình chữ nhật xuất hiện. Vì thế ba người mới bước vào được bên trong.
- Phùng Kim. Hầu Siêu ngạc nhiên.
Bên cạnh Liên Mạn nói:
- Ngươi biết vị trọng tài này?
- Hắn là lão sư dạy học lớp chúng ta.
Địch An cũng chen vào:
- Thì ra là lão sư bạo lực, người mà buổi học đầu đã tặng Hầu Siêu một cái tát nhỉ.
Hầu Siêu cũng cười:
- Ừ, là lão già đó, thực lực rất mạnh, hẳn là gần kết đan rồi.
- Ta x, lão Hầu ăn một cái tát mà ngộ ra chân lý rồi. Địch An chọc tức.
Liên Mạn cũng ha ha cười:
- Phùng Kim nửa bước Kim đan, thảo nào Hầu ca của chúng ta chỉ có thể nuốt giận.
…
Trong đấu trường, Lục Định và Á Thông đứng 2 bên đối diện nhìn nhau.
Lục Định mở miệng nói:
- Á huynh, mặc dù không biết tại sao Liên Mạn và Địch An không tham gia tranh chức đội trưởng, nhưng như vậy càng tốt. Chức đội trưởng này ta đã muốn rồi.
Á Thông thản nhiên:
- Chức đội trưởng ta cũng muốn. Vì thế làm một trận đi, dựa vào thực lực quyết định.
- Được.
Sau khi hai người nói xong, Phùng Kim tiếp lời:
- Theo quy định của học viện, chỉ tới là dừng, không được phép giết hại đối phương. Được rồi, bắt đầu đi.
Lục Định bay ngang kéo dài khoảng cách, tay trái hắn giơ lên, những viên bi được kết từ hàn băng phóng thẳng về hướng Á Thông, theo sau tay phải tỏa ra hàn khí mãnh liệt, mười ba mũi tên băng xuất hiện thành hàng dài, lam sắc xinh đẹp mang theo vẻ lạnh lẽo, theo sát phía sau những viên bi băng phóng tới.
Làm xong tất cả, Lục Định cũng không dừng tay, một cái pháp khí hình tháp 2 tầng nằm trong tay phải hắn. Nó liên tục phun ra từng vụ khí lạnh như sương mù, dần dần sương mù tỏa qua bao quanh xung quanh Lục Định 5 trượng.
Để xác định được thân thể Lục Đinh trong đám sương mù ấy, hoàn toàn không có tính khả thi. Mặt khác, khi chưa khẳng định được sương mù ấy còn có tác dụng gì khác hay không mà xông vào, đó chẳng khác gì ngu ngốc.
Một lần ra tay này, Lục Định cơ hồ vận dụng hết thủ đoạn, tuy không sử dụng tất cả, nhưng hắn không dám lơ là, hắn tin tưởng lời Hầu Siêu đã từng nói: “Thực lực Á Thông không chênh lệch so với hắn”.
Thế nhưng cơ hồ đồng thời khi Lục Định ra tay, Á Thông cũng động, tay trái xuất hiện trường cung màu vàng nhạt, lấp lánh ánh kim. Tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây. Hắn xạ kích liên tục. Tuy không có mũi tên thực thể, nhưng hắn dùng linh khí cô đọng thành từng mũi tên vô hình, nếu là trên chiến trường, xạ thủ nguy hiểm như hắn chắc chắn sẽ được phe địch ưu tiên giải quyết đầu tiên.
Từng mũi tên xé gió lao ra, chúng mang theo một tia lôi điện quấn quanh. Chúng rất chuẩn xác bay thẳng về từng viên bi và từng mũi tên băng.
Khi chạm vào vật thể, lôi điện trên mũi tên bạo phát, nổ tung.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Đòn công kích của Lục Định trở thành vô hiệu.
Lúc này, trong sương mù, Lục Định thấy rõ cách phá giải của Á Thông, dưới sự bất ngờ, hắn không nhịn được cực kỳ buồn bực.
…
…
Góc trái khán đài, Địch An cười nói:
- Thế nào? Năng lực của Á Thông thích hợp với đoàn chiến đấy chứ? Có xạ thủ như hắn ở đằng sau, ta đảm bảo chúng ta sẽ rất dễ dàng tiến vào vòng trong.
Liên Mạn trách mắng:
- Hừ, mới có khởi động mà ngươi cho rằng Lục Định hắn rơi vào hạ phong sao? Đại thiên tài cũng không phải là cái hư danh.
Hầu Siêu hắc hắc cười:
- Hai tên nhà ngươi tiếp tục đùa đi. Ta mặc kệ.
Địch An xụ mặt:
- Hắc hắc, Hầu ca, chúng ta nào có đùa gì chứ?
…
Khán đài giữa, giữa chốn phái nữ, có 2 mỹ nữ nhỏ nhẹ trò chuyện:
- Phong tỷ, theo quan sát của tỷ thì ai sẽ thắng?
- Chỉ là mở đầu, còn không biết được.
…
Tại góc phải, Tang Lộc mỉm cười tự nói:
- Đã tra rõ vì sao 2 tên đó đánh nhau chưa?
Một giọng nói âm u không rõ tại nơi nào vọng lại:
- Theo kết quả điều tra, hôm nay Lục Định đến phòng Tử 1202, sau đó không lâu 2 tên này kéo nhau đến đấu trường. Phòng Tử 1202 gồm có Hầu Siêu, Liên Mạn, Địch An và tên Á Thông này.
- Có cả Hầu Siêu? Tang Lộc nghi hoặc.
- Vâng, Hầu gia Hầu Siêu ở tại phòng này.
- Thế giờ hắn ở đâu?
- Bẩm thiếu gia, hắn đang ở góc trái quan sát trận đấu này.
- Trước đó hắn không ngăn cản 2 tên kia đi đến đấu trường à?
- Bẩm thiếu gia, không có.
- Hừ, chuyện quái lạ gì thế này?
Hơn 20 người xung quanh Tang Lộc nghe hắn và một người bí ẩn nói chuyện, cũng cảm thấy có tí mát lạnh. Họ đều tự hỏi người đó là ai, nhưng không có kết quả gì. Thực lực Tang gia quả nhiên mạnh mẽ, ngay cả trong Thần Nhân học viện mà cũng có thể đưa người thẩm thấu vào.
…
…
Lúc này, trong đám sương mù, giọng nói Lục Định vọng ra:
- Á huynh quả nhiên mạnh mẽ, chỉ dùng chút thủ đoạn thông thường đã hóa giải thế tấn công của ta rồi.
- Lục huynh chê cười.
- Đã vậy thì cùng nhau xuất bài ra đi, đừng cố kéo dài thời gian làm gì.
- Lục huynh đã nói vậy thì tiểu đệ cũng chỉ có thể để huynh chê cười rồi.
Trong phút chốc, một mũi tên màu đen xuất hiện trên tay phải Á Thông. Hắn ráp mũi tên vào, và kéo cung ra.
Tử sắc lôi điện vờn quanh, đùng đùng vang vọng. Tử sắc lôi điện bao quanh, che lấp màu đen kim loại, chúng như những con rắn nhỏ du động.
- Cẩn thận rồi.
Mỉm cười nói xong, Á Thông quát:
- Xuyên Thấu Tiễn.
Mũi tên lao thẳng về hướng Lục Định.
Lông tơ dựng đứng, Lục Định cảm nhận được nguy hiểm từ mũi tên mang lại. Tuy rằng giữa sương mù, Á Thông chưa chắc đã bắn trúng hắn, nhưng dù sao, đề phòng cũng tốt hơn.
- Băng tường thuật, lên!
Theo tiếng quát, trong giây lát, lam sắc từ sương mù bay ra, bất chợt hóa thành một tường băng dày hơn 1 trượng, cao tới 5 trượng, nằm ngang trước sương mù, chặn đường đi của mũi tên.
Một tiếng “phốc”, mũi tên không chút khách khí xuyên thẳng vào bên trong tường băng, tốc độ dần giảm lại. Cho đến khi nó dừng hẳn.
Đùng…
Tử sắc lôi điện nổ tung, tường băng nhanh chóng rạn nứt và sụp đổ.
Như đã dự tính từ trước, một mũi tử sắc lôi điện lại lao tới.
Thấy tình cảnh đó, Lục Định hơi biến sắc, vội càng vươn bàn tay trái ra, nhẹ nhàng phóng ra từng mũi tên băng bay tới. Chúng vẽ ra những vòng cung lớn, linh hoạt bay về phía mũi tên lôi điện, như thiêu thân bay vào lửa.
Lục Định đang cố gắng dẫn lôi điện trên mũi tên nổ tung tại phía trước, đồng thời nhờ va chạm làm mũi tên chệch về phía phải đám sương mù.
- Hắc hắc! Dự định thật hay!
Á Thông cười lạnh một tiếng, tay phải hắn thuần thục bấm quyết một cái, sau đó hướng về vị trí mũi tên chỉ tay. Tử sắc lôi điện trên mũi tên lập tức chia ra một phần bay ra, cực nhanh phân biệt, chặn đứng và đụng nổ những mũi tên băng.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Mười hai mũi tên băng bỗng chốc bị đánh xơ xác, biến mất không còn bóng dáng. Lục Định trong lòng hoảng sợ.
Mũi tên tiếp tục hướng về phía hắn. Hắn loáng thoáng trông thấy màu vàng của mũi tên. Hắn cất tiếng mắng:
- xxx, ngươi thật âm hiểm.
Người sử dụng pháp thuật như hắn, khi triển khai phóng pháp thuật thì tốn thời gian rất lâu, giờ này mũi tên đã cận kề, hắn không có khả năng phóng ra một bức tường băng bảo vệ đằng trước.
Bất đắc dĩ, pháp khí tháp trong tay phải hắn rung lên, sương mù nhanh chóng co lại tạo thành một bộ áo giáp bao quanh người hắn. Đồng thời hắn đưa pháp khí hình tháp chặn hướng mũi tên đang lao tới.
Đùng…
Mũi tên vàng va chạm với pháp khí tháp, tia lửa tung tóe khắp nơi.
Tay phải Lục Định đang giữ pháp khí tháp tê rần, nếu không nhanh buông tay, có lẽ lực lượng va chạm đủ để cánh tay hắn nát bấy.
Dưới lực va chạm, mũi tên vàng đẩy pháp khí tháp lao thẳng vào bộ giáp băng của Lục Định.
Ầm…
Lục Định bị hất văng về phía sau, đụng thẳng vào lồng năng lượng.
Thùng…
Băng giáp dần ảm đạm, hắn nhanh chóng đứng lên.
Pháp khí hình tháp đã rời tay, băng giáp cũng muốn biến mất. Nhìn phía trước Á Thông đã lắp tên và đang chuẩn bị buông tay. Lục Định cười khổ nói:
- Ta chịu thua.
Phía khán đài nổ tung những lời bàn tán.
Xôn xao… Xôn xao…
Ai có ngờ rằng một trong ngũ đại thiên tài lại bị đánh bại bởi một kẻ vô danh? Lần này tạo nên náo động lớn. Mọi người cũng bắt đầu lo lắng, xem ra lần thi đấu này kết quả không thể đoán trước.
…
Phong Thục Bích nhìn kết quả đã phân định, lạnh nhạt nói:
- Đi thôi.
50 người mỹ nữ xung quanh cũng bắt đầu đi theo sau nàng rời khỏi đấu trường số 5.
…
Bên cánh phải, Tang Lộc khinh thường:
- Trận chiến nhàm chán, thực lực Lục Định cũng tầm thường mà thôi.
Nói xong, hắn cũng bỏ đi.